← Ch.2148 | Ch.2150 → |
CHƯƠNG 2149: TÔI BIẾT LỖI RỒI, CÓ PHẢI ĐÃ QUÁ MUỘN RỒI KHÔNG
Lăng Vạn Hình mấp máy môi, không thốt nên lời. Anh ta có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng trước ánh mắt sâu hun hút của Tần Bách Duật lại trở nên nghẹn lời.
Anh nhắm mắt lại, hút một hơi thuốc thật dài.
Khói thuốc đậm đặc xông vào phổi, hun đỏ cả mắt!
Chưa đầy một phút sau, Lăng Vạn Hình dụi đầu lọc thuốc vào gạt tàn, đứng bật dậy xoay người đi về phía cửa sổ sát đất.
Một tay anh chống eo, tay còn lại phủ lên mắt.
Sau một hồi im lặng, Lăng Vạn Hình nghẹn ngào nói: "Chú Tư, tôi thật sự... đã biết lỗi rồi, có phải đã quá muộn rồi không...."
Nỗi đau thấu tâm can sau khi đánh mất Uyển Đông ngày nào cũng như vô vàn con kiến gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của anh.
Nếu nói lúc trước Hoắc Trúc Nhạn là chấp niệm thời niên thiếu, vậy nay Tô Uyển Đông chính là cơn cuồng si đời này của anh.
Chấp niệm rồi sẽ tan biến theo gió, nhưng tình cảm như điên như dại làm sao cũng không thể xua tan được.
Thậm chí Lăng Vạn Hình còn có một suy nghĩ cực đoan, chỉ cần Uyển Đông chịu tha thứ cho mình, anh sẵn lòng hai tay dâng tặng tính mạng của mình!
Sau khi đánh mất rồi, phải nhớ lại sự tốt đẹp của người ấy là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời.
Lăng Vạn Hình khó giấu được đau thương nên che mắt lại, đường đường là đàn ông, song mạnh mẽ đến đâu cũng phải đầu hàng trước vết thương lòng.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận một cái vỗ trên vai.
Lăng Vạn Hình vội vuốt mặt, ngoảnh đầu nhìn về phía xa xa, "Tôi không sao, chỉ thấy bản thân mình có ngày hôm nay thật đáng đời!"
Tần Bách Duật nắn nhẹ vai anh như đang khích lệ an ủi, "Có những lúc, không phá lối xưa sao xây được đường mới, chưa chắc đã là chuyện xấu!"
Câu nói này mới sâu xa làm sao!
Lăng Vạn Hình mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, hiển nhiên nghe không hiểu!
Anh lặng lẽ điều chỉnh lại cảm xúc, quay lưng về phía Tần Bách Duật đi vào phòng nghỉ rửa mặt, khi quay lại phòng làm việc, nét sầu muộn trên khuôn mặt đã vơi đi ít nhiều, "Đi thôi, về đã được mấy ngày, quên không báo với các chú, trưa hôm nay tôi mời!"
Tần Bách Duật đứng trước cửa sổ sát đất xoay người lại, nhìn Lăng Vạn Hình cố tỏ ra thoải mái, sải bước tiến lên, thấp giọng nói: "Nếu thật sự muốn theo đuổi chị dâu quay về, chi bằng bắt đầu từ hôm nay, dùng thân phận người xa lạ để tìm hiểu chị ấy lại từ đầu đi!"
Hai người vừa nói chuyện vừa sánh vai đi ra ngoài, Lăng Vạn Hình nghe xong đầy nghi hoặc, "Nói vậy là có ý gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ!"
Tần Bạch Duật giải thích không rõ ràng, nhìn vẻ mặt mù mở của Lăng Vạn Hình, có chút bất lực thoáng qua nơi đáy mắt, "Thôi, đi ăn cơm trước đi!"
Lăng Vạn Hình muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ cả chú Tư cũng giúp nhà họ Tô che giấu tin của Uyển Đông, nghĩ qua thôi cũng biết mọi người thất vọng về anh đến nhường nào!
Nghĩ vậy, Lăng Vạn Hình đành từ bỏ ý định tiếp tục gặng hỏi.
Vì anh biết rõ, chuyện chú Tư không muốn nói, ai hỏi cũng không được!
***
Mười hai giờ rưỡi trưa, năm anh em tụ tập tại nhà hàng hoa viên của Lệ Thành Tôn.
Không có nhóm phụ nữ đi cùng, cả nhóm anh em ngồi quây quần bên nhau tựa như quay trở về ngày xưa.
Lúc này, trên bàn đã có ba chai rượu vang, là rượu quý do Hàn Vân Đình mang đến.
Nhân viên phục vụ rót cho họ nửa ly, Lăng Vạn Hình không nói năng gì, nâng ly lên một hơi uống cạn.
Kiều Mục vừa cầm ly rượu lên định nói vài câu: "..."
"Anh Cả, anh và chị dâu... rốt cuộc làm sao thế hả?"
Mặc Lương Vũ là người không chịu được tò mò nhất, nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Không phải cậu ta lấy làm lạ!
Dù sao quen biết nhau bao nhiêu năm qua, Mặc Lương Vũ chưa bao giờ thấy anh cả Lăng Vạn Hình sa sút tinh thần như thế này!
← Ch. 2148 | Ch. 2150 → |