← Ch.2104 | Ch.2106 → |
CHƯƠNG 2105: PHÒNG KHÁCH LẠNH LẼO QUÁ
Mặc Lương Vũ vừa nói vừa chạy vào trong, Kiều Mục gọi với theo cậu ta dặn dò, "Đừng để lộ chuyện đấy!"
"Yên tâm đi anh Hai, em có chừng mực!"
Kiều Mục nhìn theo bóng lưng Mặc Lương Vũ, âm thầm phỉ nhổ.
Kết hôn bao lâu nay mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Nếu cậu ta có chừng mực thì đã chẳng mang tên Mặc Lương Vũ rồi!
...
Chín giờ rưỡi tối hôm đó, bốn người đàn ông nhìn vợ và người yêu lên xe bảo mẫu chuyên dụng của Nghiên Thời Thất.
Lăng Tử Hoan thò đầu ra từ cửa sổ đang hạ xuống, ôm cổ Kiều Mục thì thầm, "Chú Hai, xong việc anh về nhà sớm nhé, không có anh em không ngủ được đâu!"
Kiều Mục ôm mặt cô hôn chụt một cái, "Được, về nhà nói dì giúp việc pha sữa cho em, đừng thức khuya, biết chưa?"
Mặc Lương Vũ đứng bên cạnh lắc lắc chân nhìn cảnh này, lầu bầu nói: "Anh Hai, hai người có cần phải thế không?"
Cùng lắm chỉ về muộn vài tiếng thôi, làm như thể sinh li tử biệt không bằng! Lăng Tử Hoan đúng là một bà cô nhỏ!
Lăng Tử Hoan đanh mặt trừng mắt nhìn Mặc Lương Vũ, "Tiểu Ngũ, không biết lớn nhỏ gì cả!"
Đụng phải ổ kiến lửa rồi!
Mặc Lương Vũ bĩu môi lặng lẽ bỏ đi!
Trên xe chuyên dụng, Nghiên Thời Thất kéo tay Lăng Tử Hoan, vỗ lưng cô an ủi, "Hoan Hoan, tối nay họ có việc, nếu em không ngủ được thì hay đến nhà chị, chị ngủ cùng em!"
Lăng Tử Hoan nghe đã thấy bùi tai rồi!
Cô háo hức nhún nhún trên ghế, "Chị Thập Thất, Mộ Bảo có ở nhà không?"
Nghiên Thời Thất mỉm cười gật đầu, "Có, muốn qua không?"
"Muốn muốn!" Lăng Tử Hoan gật đầu lia lịa, "Thế... hay là chúng ta qua đó hết đi, dù sao vẫn còn sớm, em cũng không ngủ được, chị Phi Phi, chị Thư Đồng, chúng ta cùng đi nhé?"
Nghe tiếng bàn tán trong xe, nhóm đàn ông ở bên ngoài không khỏi nhìn nhau cười.
Tần Bách Duật khẽ dặn dò, "Nếu đến Vịnh Lâm Hồ hết thì nhớ dặn chị Lâm dọn dẹp mấy gian phòng khách."
Nghiên Thời Thất gật đầu, nói với anh qua cửa sổ xe: "Các anh nhanh đi làm việc của mình đi, đừng lo cho bọn em!"
Chiếc xe chuyên dụng từ từ đi xa, cảnh đường phố lướt qua trước mắt, Ưng Phi Phi nhìn Lãnh Thư Đồng ngồi bên cạnh, huých nhẹ khuỷu tay cô hỏi: "Thư Đồng, tối nay nếu cô không có việc gì khác thì chúng ta cùng đến nhà Thập Thất ngồi chơi nhé?"
Ưng Phi Phi không hiểu rõ Lãnh Thư Đồng, nhưng qua quá trình tiếp xúc cũng nhận thấy cô là một cô gất rất điềm đạm.
Giống như tối nay, khi mọi người tán gẫu, phần lớn thời gian cô ấy chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu, luôn có vẻ không mấy tập trung.
Ưng Phi Phi nghĩ chắc do chưa đủ thân nên cô ấy chưa cởi mở với họ.
Lãnh Thư Đồng thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ, mỉm cười đáp, "Được!"
Nụ cười trên khóe môi Ưng Phi Phi càng thêm đậm nét, bắt đầu trò chuyện với Lãnh Thư Đồng câu được câu chăng, tình bạn cũng dần nhen nhóm trong lòng nhau.
...
Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Vịnh Lâm Hồ.
Lăng Tử Hoan là người đầu tiên ra khỏi phòng nghỉ dành cho khách, tóc tai cô nàng rối bù, chậm rãi bước vào phòng khách, nhìn xung quanh rồi thở dài đầy thất vọng.
Đã qua một đêm rồi, sao chú Hai vẫn chưa đến đón cô về nhà?!
Không lâu sau, Ưng Phi Phi và Lãnh Thư Đồng cũng lần lượt xuất hiện.
Cô nàng đứng trong phòng khách nhìn họ, nở nụ cười gượng gạo, "Chị Phi Phi, chị Thư Đồng..."
"Hoan Hoan, ngủ không ngon giấc à?" Ưng Phi Phi nhạy bén phát hiện khóe mắt của Lăng Tử Hoan hơi ửng đỏ, khuôn mặt bầu bĩnh còn lộ vẻ mệt mỏi.
Lăng Tử Hoan lắc đầu, lầm bầm nói, "Phòng khách lạnh lẽo quá..."
Ưng Phi Phi và Lãnh Thư Đồng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Cô nàng này, đã mang thai rồi vẫn đáng yêu như thế.
← Ch. 2104 | Ch. 2106 → |