← Ch.1855 | Ch.1857 → |
CHƯƠNG 1856: DOÃN AN TÁP VAY TIỀN
Nếu không phải có người chắc chắn cô sẽ phạm sai lầm thì sao tin tức này có thể lan nhanh như vậy!
Ở nơi công sở nhiều năm, đã từng chứng kiến rất nhiều vụ tranh giành cấu xé lẫn nhau, nhưng không ngờ có ngày nó lại xảy ra với chính mình.
Mặc Lương Vũ đáng ghét!
Tất cả đều là tai vạ do cậu ta gây ra!
Ưng Phi Phi mệt mỏi trở về căn hộ Quốc tế
Thanh Khoa. Sau khi bước vào cửa, cô thả mình lên trên ghế sô pha.
Sau một đêm bận rộn, cô đột nhiên bình tĩnh lại, nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Ưng Phi Phi suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Cho dù cuộc sống có khó khăn, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
***
Hai giờ chiều, Ưng Phi Phi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Cô lần mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, híp mắt nhìn tên người gọi rồi lập tức ngây người!
Cô đã không nhìn thấy số điện thoại này gần hai năm nay, cũng như đã từng nhiều lần liên lạc nhưng chỉ đổi lại được sự thờ ơ của đối phương. Sau vô số lần, cô đã tự giác không quấy rầy đối phương nữa.
Người gọi đến là Doãn An Táp.
Ưng Phi Phi do dự vài giây, cuối cùng vẫn trả lời điện thoại.
Đường dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Ưng Phi Phi "a lô" hai lần mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Doãn An Táp: "Phi Phi, có thể cho tớ vay ít tiền được không?"
Không một lời chào hỏi, không một lời hỏi han, cô ta mở miệng vay tiền khiến Ưng Phi Phi ngạc nhiên đến quên cả phản ứng.
Có lẽ biết mình quá đường đột, Doãn An Táp thoáng im lặng rồi lại giải thích: "Gần đây tớ mới trở lại Lệ Thành. Tình hình kinh tế có chút khó khăn, cậu có thể giúp tớ không?"
Ưng Phi Phi chống người ngồi dậy, hắng giọng thản nhiên hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu?"
"Hai mươi nghìn, đợi tìm được việc mới tớ sẽ trả lại cho cậu!"
Hai mươi nghìn... còn nhiều hơn tiền lương hằng tháng của Ưng Phi Phi.
Cô thở dài, nhưng không từ chối: "Tớ đưa tiền cho cậu kiểu gì? WeChat hay chuyển khoản qua thẻ ngân hàng?"
Thấy Ưng Phi Phi nhận lời, Doãn An Táp có vẻ rất vui: "Gửi qua We... WeChat cho tớ nhé."
"Được..." Đồng ý xong, Ưng Phi Phi lại truy hỏi: "Khoảng bao lâu thì cậu có thể trả lại cho tớ?"
Doãn An Táp im lặng trong vài giây và đưa ra câu trả lời rất mơ hồ: "Tớ sẽ trả nhanh nhất có thể."
Sau khi cúp điện thoại, WeChat của Ưng Phi Phi cũng đúng lúc nhận được tin nhắn.
Cô nhấp vào trang, đó là biểu tượng cảm xúc [smile] do Doãn An Táp gửi.
Cô nhìn màn hình một hồi lâu, không chuyển tiền cho cô ta ngay mà gọi điện thoại cho Nghiên Thời Thất trước.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đang nghỉ ngơi trên phim trường, Ưng Phi Phi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô nên hỏi thẳng: "Thập Thất, gần đây Táp Táp có liên lạc với cậu không?"
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, Nghiên Thời Thất đi tới chỗ ít người rồi mới dịu dàng nói: "Không, sao vậy?"
Nói ra thì từ khi Doãn An Táp và Kiều Kình chia tay, cô ta dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi hội chị em.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, không quan tâm đúng sai, thuận theo tự nhiên là được!
Ưng Phi Phi cắn môi dưới, nói với Thập Thất chuyện Doãn An Táp hỏi vay tiền cô.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất nhíu mày trầm tư, không hiểu lẩm bẩm: "Cậu ấy sống rất khó khăn sao? Nếu không tại sao lại đột nhiên hỏi vay tiền cậu?"
"Tớ cũng không biết có tốt hay không, dù sao cũng đã không liên lạc lâu lắm rồi. Vừa rồi nhìn thấy cậu ấy gọi điện cho tớ, tớ còn tưởng là ảo giác ấy!"
Nghiên Thời Thất suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài: "Vậy cậu có cho vay không?"
Ưng Phi Phi cười nói: "Không cho vay thì không ổn lắm, hai mươi nghìn cũng không phải là quá nhiều. Cậu ấy vừa mới trở về Lệ Thành, còn đang tìm việc, có lẽ tình hình kinh tế thật sự rất khó khăn."
← Ch. 1855 | Ch. 1857 → |