← Ch.1854 | Ch.1856 → |
CHƯƠNG 1855: BÌNH THƯỜNG LÀ HẠNH PHÚC!
Mặc Lương Vũ không thể tin nổi mà nhìn Ưng Phi Phi, gương mặt anh tuấn sa sầm, "Cô nói thật sao?"
"Ừm, không hề nói đùa!" Ưng Phi Phi rất bình tĩnh nhìn lại Mặc Lương Vũ, có lẽ cũng ý thức được giọng mình quá thẳng thừng, cho nên lại khéo léo giải thích, "Trong công ty có quá nhiều thị phi, nếu có việc gì cần tìm tôi, anh có thể gọi điện thoại hoặc nhắn WeChat. Dù gì.. anh đường đường là cậu chủ nhà họ Mặc lại suốt ngày xuất hiện ở văn phòng này, nhất định sẽ khiến người khác suy diễn không đâu."
Nghe được những lời này, Mặc Lương Vũ cảm thấy tâm trạng dịu hẳn lại, cậu ta như nước đổ đầu vịt mà cười nói: "Nếu bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói đi. Còn cái gì mà bay lên ngọn cây... Là do bọn họ ghen tị với cô đấy thôi!"
Ưng Phi Phi cầm lấy ly cà phê uống một hớp, một lần nữa nhìn màn hình máy tính, lơ đễnh trả lời: "Tôi cũng không có cái may mắn được bay lên ngọn cây đó, anh chưa bao giờ nghe qua câu, bình thường là hạnh phúc à!"
Mặc Lương Vũ liếc xéo cô, khinh thường khịt mũi, "Ở đâu ra cái lý thuyết xằng bậy đấy! Không muốn tôi đến tìm thì cứ nói thẳng ra, cái gì mà bình thường là hạnh phúc! Ngày mai lúc nào rảnh tôi phải thử nhìn xem ai là người nói ra nói vào trong văn phòng!"
Nói xong, cậu Mặc cực kì bất mãn đứng dậy rời đi.
Trong căn phòng làm việc lớn như vậy lại chỉ còn một mình Ưng Phi Phi bất đắc dĩ lắc đầu nhìn theo hướng cậu ta rời đi.
Quả nhiên là một cậu ấm ăn chơi trác táng, hành động bồng bột mà không nghĩ đến hậu quả.
Ưng Phi Phi thở dài một hơi, thu lại dòng suy nghĩ rồi tiếp tục kiểm tra lại tất cả số liệu.
Có điều, hơi nóng từ tách cà phê trên tay luôn nhắc nhở cô rằng Mặc Lương Vũ đã từng tới đây.
***
Tám giờ sáng hôm sau.
Ưng Phi Phi đúng hạn in báo cáo ra đưa đến phòng làm việc của Trưởng phòng.
Cô thức trắng cả đêm, làm việc cường độ cao khiến cô hơi choáng váng.
Tám rưỡi, cô xin nghỉ, định về nhà ngủ một giấc.
Vừa mới về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc thì chỗ ngồi bên cạnh có người xì xào bàn tán, "Bám được cậu chủ nhà họ Mặc có khác, cuối năm bận rộn như thế mà còn xin nghỉ."
"Cô đừng nói vậy, hình như hôm qua cô ấy làm suốt đêm, về nhà ngủ bù cũng là bình thường."
"Xí, ai mà không phải tăng ca, sao chỉ có mình cô ta yếu ớt như vậy?"
Bình thường Ưng Phi Phi không thích gây thù chuốc oán với người khác, nhưng đối phương châm chọc thẳng thừng như vậy, dù cô có nhịn giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi.
Vì vậy, Ưng Phi Phi xách túi da đứng dậy, cười nửa miệng nhìn đồng nghiệp ở phía đối diện, "Hoàng Kỳ, nếu lần sau mà có được may mắn làm thêm giờ, ngày hôm sau tuyệt đối đừng có yếu ớt về ngủ bù như tôi nhé!"
Cô gái được gọi là Hoàng Kỳ vuốt mái tóc dài gợn sóng của mình, cũng không thèm nhìn Ưng Phi Phi mà tiếp tục mỉa mai, "Nếu quả thật có một ngày như vậy, tôi cũng sẽ tiếp tục bám trụ làm việc đến cùng. Tất nhiên, không phải ai cũng tính toán sai số liệu vào thời điểm quan trọng này, mà tôi thì cảm thấy mình không thể mắc sai lầm như thế."
Ưng Phi Phi mỉm cười, trước khi đi lại hơi nghiêng người nhìn đồng nghiệp xung quanh, nói đầy sâu xa: "Tôi tưởng chuyện làm sai số liệu chỉ có một mình Trưởng phòng biết, bây giờ xem ra, hình như tất cả mọi người đều biết nhỉ."
Vừa nói xong, Ưng Phi Phi nhìn vẻ mặt hơi biến sắc của mấy người kia, khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Hôm qua bị chuyện số liệu làm phiền lòng nên cô không có thời gian nghĩ kỹ mấy chuyện này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, rất dễ phát hiện ra điều bất thường!
Trưởng phòng Trương không phải là một người phụ nữ thích buôn chuyện, huống hồ hôm qua còn gọi hẳn cô ra ngoài hành lang dạy dỗ riêng.
← Ch. 1854 | Ch. 1856 → |