Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1803

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1803
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1803: TÔI KHÔNG CÓ HỨNG THÚ VỚI PHỤ NỮ ĐÃ CÓ CHỒNG!

Tô Uyển Đông có thể đồng cảm và thấu hiểu tâm trạng tự trách của Hoắc Vân.

Cô bé giống như chị lúc trước khi bị Hoắc Trúc Nhạn chỉ trích rằng vì chị nên Hoan Hoan mới đến Lũng Hoài.

Trên thế giới này không ai có thể bình tĩnh đón nhận những việc xảy ra ngoài ý muốn cả.

Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, phần đông mọi người đều ước gì mọi chuyện có thể quay ngược trở lại, đồng thời trong thâm tâm không ngừng kiểm điểm bản thân.

Đây là tâm lý bình thường của con người.

Tô Uyển Đông đứng dậy, kéo tay Hoắc Vân định rời khỏi phòng khách.

Mà Lăng Vạn Hình ở phía đối diện vẫn luôn bàng quan, song sắc mặt lại cực kì khó coi.

Kỷ Bắc Thành nhiệt tình với Tô Uyển Đông như vậy làm anh vừa chướng mắt lại vừa bực mình.

Biết bao cảm xúc đè nén khiến Lăng Vạn Hình cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Thấy ba người họ sắp rời khỏi phòng khách, rốt cuộc anh không thể đè nén tâm trạng không thoải mái thêm nữa, bèn cất tiếng gọi: "Uyển Đông, anh cùng đi với bọn em."

Anh không đói, chỉ là không muốn để Uyển Đông và Kỷ Bắc Thành có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau mà thôi.

Bấy giờ, Hoắc Trúc Nhạn cũng đứng dậy, mặt dày nói: "A Hình, em cũng muốn đi, hẳn là chị Tô và anh Kỷ không để ý đến việc trên bàn có thêm hai bộ bát đũa đâu nhi?"

Hoắc Trúc Nhạn điềm nhiên đi tới bên cạnh Lăng Vạn Hình.

Thấy vậy, Kỷ Bắc Thành không thoải mái nhưng không nói gì mà quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, muốn chiều theo ý đối phương.

Lúc này Tô Uyển Đông đang cầm tay Hoắc Vân đứng ngay gần cửa, bình tĩnh nhìn Hoắc Trúc Nhạn, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi để ý. Nếu chị Hoắc muốn dùng bữa thì mời chị tự đặt chỗ. Bắc Thành, chúng ta đi thôi."

Nụ cười trên gương mặt Hoắc Trúc Nhạn bỗng cứng đơ trong nháy mắt.

Mới mấy ngày không gặp mà tính tình Tô Uyển Đông đã khó chịu hơn nhiều.

Ba người họ đã ra khỏi phòng khách, Hoắc Trúc Nhạn không nhìn theo nữa mà quay sang nói với Lăng Vạn Hình: "A Hình, hay là chúng ta..."

"Rốt cuộc lần này cô đến Lũng Hoài là muốn làm gì vậy?"

Lăng Vạn Hình nhíu mày ngắt lời chị ta, bực bội hỏi thẳng.

Hoắc Trúc Nhạn giật mình đáp: "Em đã nói với anh rồi mà, vì anh ở đây nên em theo đến."

"Thế cô tìm tôi có chuyện gì?"

Nhất thời, Hoặc Trúc Nhạn không đưa ra được câu trả lời.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình bực mình nhìn chị ta: "Tôi chưa bao giờ đồng ý cho cô đến Lũng Hoài cùng tôi. Nếu cô đến đây vì tôi thì bây giờ có thể đi được rồi. Tôi không có thời gian du sơn ngoạn thủy với cô đâu. Cô cũng không cần phải khiêu khích Uyển Đông hết lần này đến lần khác. Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng!"

Dứt lời, Lăng Vạn Hình nhìn Hoắc Trúc Nhạn chòng chọc rồi quay người rời đi.

Người phụ nữ hằn sâu trong tim anh nay đã không còn đơn thuần vô hại như ngày nào nữa.

Dù có ngốc đến đâu anh cũng nhận ra Hoắc Trúc Nhạn cố tình tỏ ra thân mật với anh trước mặt Uyển Đông.

Cái thủ đoạn mang mục đích riêng này của đối phương đã mang đến cho anh quá nhiều rắc rối không cần thiết rồi.

Lăng Vạn Hình không tin người phụ nữ này không có ý đồ.

Lúc này, Hoắc Trúc Nhạn đứng trơ trọi một mình trong phòng khách nhìn cửa phòng đóng sầm, trên mặt xuất hiện nụ cười nhếch mép quen thuộc...

Xem ra anh ta đã biết được thông tin mình cố ý tung ra trước đó rồi.

Chị ta cười mỉa rồi quay lại sô pha ngồi xuống, sau đó lấy hộp phấn từ trong túi xách ra, đồng thời vẫn không quên quan sát cửa phòng khách, rồi tách tầng cuối cùng của chiếc hộp ra, bên trong có bảy, tám thẻ sim.

Tất cả đều là thẻ sim không được đăng kí thông tin người dùng.

Hoắc Trúc Nhạn tiện tay lấy một thẻ sim trong số đó rồi lắp vào điện thoại, nhanh chóng gọi đi: "Sao rồi?"

Chương (1-2252)