Truyện:Cô Gái Địa Ngục - Chương 124

Cô Gái Địa Ngục
Trọn bộ 516 chương
Chương 124
Ngươi là ⓠ_⛎_ỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-516)

Edit: Frenalis

Chẳng trách khi công ty Hắc Hà đưa The Will về Hoa Hạ lại có người mắng mỏ: "Sao lại đem đống rác rưởi này về? Con thuyền này đã neo lại ở cảng nước ngoài lâu như vậy, bố cục bên trong chắc chắn đã bị gián điệp nước nào đó thăm dò rồi."

  Sau đó còn có người nói rằng con thuyền lâu ngày không khởi động thực chất là một toà mê cung của một quốc gia nào đó dùng làm cơ sở tình báo cất chứa bí mật mà không thể cho ai biết, người nào đi vào là sẽ bị thủ tiêu ⓒ●𝖍ế●✝️ trong đó.
  Lúc đó tôi nghĩ bọn họ nói quá cường điệu, nhưng bây giờ nhìn lại, cũng khá hợp lý.
  "Đi theo anh." Chu Nguyên Hạo dẫn đầu đi phía trước, tôi hỏi: "Anh biết đường không?"
  Anh duỗi ngón trỏ gõ nhẹ vào thái dương: "Anh đã ghi nhớ sơ đồ cấu trúc trong đầu."
  Tôi há miệng không nói nên lời, có bạn trai đẹp trai, nhiều tiền, lại thông minh, muốn những người bình thường như chúng tôi sống sao đây hả?
  Một đường thông suốt chúng tôi đi đến trung tâm điều khiển phòng máy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trong lòng có chút lo lắng, quá thuận lợi, ngược lại giống như có cạm bẫy.
  Chu Nguyên Hạo hiện thân, cúi đầu nói với tôi: "Em đợi ở bên ngoài, anh vào trước dò đường."
  Tôi gật đầu, cầm thanh gỗ đào và dặn dò: "Cẩn thận."
  Chu Nguyên Hạo xuyên tường đi vào phòng trung tâm điều khiển, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng tôi lo lắng, tại sao anh vẫn chưa ra? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
  Tôi cắn 𝐜-ắ-ռ ⓜô-i, không được, tôi không thể đợi ở đây được.
  Tôi đẩy cửa, cửa không khóa, tôi lặng lẽ mở ra, bên trong ngoại trừ thiết bị máy móc ra thì không có gì cả, yên tĩnh đến lạ thường.
  Tôi thận trọng bước về phía trước, thấy một cánh cửa sắt ở phía sau mấy đồ nhạc cụ, cánh cửa cao hai mét nằm ở nơi khuất sâu nhất trong căn phòng, trên cánh cửa có ổ khoá hình dáng bánh lái tàu kiểu cổ. Ổ khoá bánh lái đang tự chuyển động ⓟ♓á*t 𝓇*ⓐ â*𝐦 †♓𝒶п*𝖍 cùm cụp, sau đó cửa sắt lặng lẽ mở ra.
  Phía trong cánh cửa sắt trắng xóa, khắp nơi treo mành nhựa trong suốt, tôi chậm rãi bước vào, vén mành ra thì thấy bên trong đang thực hiện một ca phẫu thuật. Có hai cái giường mổ cạnh nhau, nằm trên đó là một thanh niên trẻ tuổi và một ông lão đầy nếp nhăn, bụng của cả hai đều được mở ra, một bác sĩ đeo khẩu trang đang lấy quả tim từ trong bụng người thanh niên ra, rồi đặt vào lồng 𝐧🌀●ự●𝒸 của ông lão.
  Mà trong phòng mổ khác được ngăn cách bằng mành nhựa, có một cặp thiếu niên đang nằm, một người gầy gò xanh xao, một người có làn da mịn màng, có lẽ là con nhà giàu.
  Giác mạc của cậu bé gầy gò được cắt bỏ và ghép cho cậu bé nhà giàu.
  Tôi thấy ớn lạnh toàn thân. Rõ ràng đây là những cuộc giải phẫu mua bán nội tạng. Không, họ chẳng mua, mà bắt cóc những thanh thiếu niên nghèo khó rồi 💲á_𝐭 𝖍ạ_ï họ lấy cắp nội tạng đem bán cho những nhà giàu có.
  Đang suy nghĩ thất thần, tôi phát hiện sau lưng có một luồng 𝐪ц*ỷ khí, quay lại thì thấy một người đàn ông nước ngoài mặc đồng phục thuyền trưởng đang đi về phía tôi, hắn ta để râu, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, trông rất lịch sự.
  "Hasat?" Tôi lui lại một bước, cầm trong tay một tấm bùa trấn tà.
  Hasat nói: "Tôi đã cứu được rất nhiều người. Nội tạng của một người nghèo có thể cứu được nhiều người giàu, và giá trị mà người giàu tạo ra cho xã hội cao hơn người nghèo hàng trăm, hàng nghìn lần".
  Hắn chỉ vào ông lão đã được thay tim: "Ông ta là chủ tịch một công ty hóa chất hàng đầu ở nước Pháp. Một tay ông ta thành lập đế chế hóa chất, đã giải quyết công ăn việc làm cho vô số người. Nếu ông ta 𝐜·𝒽ế·𝖙 thì sẽ có rất nhiều người thất nghiệp, không biết là sẽ có bao nhiêu trẻ em bị 🌜𝒽_ế_✞ đói."
  Hắn quay lại nhìn tôi, vô tình nói: "Tôi đang làm việc tốt, tại sao các người lại không phân tốt xấu?"
  Tôi cười lạnh: "Những lời này, ông lưu lại để giải thích với Diêm Vương đi, tha thứ cho ông là chuyện của chúa Giêsu các người, nhiệm vụ của tôi chính là đưa ông đi xuống Địa Ngục."
  Lời còn chưa dứt, tôi cầm kiếm gỗ đào có gắn lá bùa trấn tà trên đó đâ-ⓜ về phía hắn ta. Nhưng lại không đâ*𝐦 được gì, thay vào đó lá bùa bốc cháy rồi 𝓃.ổ ✝️.⛎.ⓝ.𝐠 thành tro bụi.
  Bàn tay của Hasat từ phía sau bóp lấy cổ tôi, tôi lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể bị phong bế, tứ chi bủn rủn bất lực.
  Không ngờ thực lực của Hasat đã gần với Nhiếp Thanh 🍳-⛎-ỷ!
  "Ai cản trở tôi sẽ ⓒ●𝖍ế●𝖙." Hasat lạnh giọng nói: "Đưa cô ta lên bàn mổ, moi hết nội tạng trong cơ thể cô ta ra, không được phép gây mê."
  Mấy bác sĩ, y tá lao tới, tóm lấy tôi kéo lên bàn mổ, tay chân tôi bị dây trói chặt, họ đẩy một chiếc xe đẩy tới, trên đó chất đầy các loại thiết bị dụng cụ phẫu thuật.
  Tôi cắn chặt răng cố gắng giãy giụa với hy vọng thoát ra, tôi thật quá bất cẩn, biết rõ là cạm bẫy mà vẫn bước vào.
  Một nhóm bác sĩ và y tá vây quanh tôi, khuôn mặt họ đều tái nhợt, đôi mắt tối sầm và khát 𝐦-á-𝐮, một bác sĩ phẫu thuật lấy con dao mổ từ tay y tá, con dao đã rỉ sét và có mùi ɱá_⛎ tươi nồng nặc.
  Quần áo của tôi bị cởi ra, lộ ra làn da trắng, bác sĩ làm động tác ấn ấn trên n●𝐠ự●𝖈 tôi, đang chuẩn bị hạ dao thì Hassat bất ngờ đi tới nói: "Lấy giác mạc của cô ta ra trước đi".
  Một y tá dùng một loại thiết bị khủng khiếp để cố định đầu tôi lại, rồi dùng một cái kẹp để mở mắt tôi ra khiến tôi không thể nhắm lại được.
  Tên bác sĩ đâ*〽️ con dao vào mắt tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế, có thể tưởng tượng những người bị lấy nội tạng sống đã tuyệt vọng và phẫn nộ đến mức nào.
  Một quả bóng nhựa được nhét vào miệng tôi để tôi không thể 𝓅𝐡á●✞ r●🔼 â●Ⓜ️ †●𝖍●a𝖓●𝒽 nào, chỉ có tiếng ô ô, nhìn thấy con dao sắp đâ*ⓜ ⓥ*à*𝖔 mắt, trán tôi bỗng nóng lên như bốc cháy.
  Một tiếng động giòn vang lên, con dao trong tay bác sĩ rơi xuống đất, hắn lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.
  Một luồng sáng vàng bắn ra từ giữa trán tôi, tất cả bác sĩ và y tá đều biến thành khói đen rồi bị hút vào bên trong cái trán.
  Hasat sửng sốt, lùi lại hai bước, sợ hãi nói: "🍳𝖚●ỷ dữ! Cô không phải người, cô là 𝐪ц*ỷ!"
  Hắn còn chưa nói xong, cổ đã bị hắc tiên quấn lấy, tôi cảm thấy tứ chi có thể cử động, nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc, chộp lấy thanh gỗ đào - đã bị ném sang một bên, giơ tay đ.â.ɱ 𝐯à.⭕ giữa trái tim Hasat.
  Một tia sáng đen loé ra từ vết thương của Hasat, hắc tiên xoắn một phát, vặn đầu hắn rớt xuống đất.
  Kim Giáp tướng quân vừa từ bên ngoài bay vào, bay xuống ⅼ*ⓘ𝓃*h ♓*ồ*ռ tàn tạ của Hasat và bắt đầu hút lấy զ●ц●ỷ khí.
  Cảnh tượng xung quanh thay đổi, những tấm mành nhựa biến mất, bàn mổ đã bị ăn mòn rỉ sét từ lâu, biến nơi đây thành một căn phòng cũ kỹ bị bỏ hoang không rõ thời gian.
  "Lâm Lâm, không phải bảo em ở bên ngoài đợi sao?" Chu Nguyên Hạo đi tới đỡ tôi dậy, có chút lo lắng hỏi: "Em có bị thương ở đâu không?"
  Tôi lắc đầu, sờ sờ cái trán: "Trên trán em có cái gì không?"
  Chu Nguyên Hạo nhìn kỹ: "Không có gì cả. Bọn chúng làm gì trên trán em sao?"
  Tôi mở to hai mắt: "Cẩn thận!"
  Chu Nguyên Hạo không thèm quay đầu lại, cầm kiếm gỗ đào của tôi lên, trở tay đâ.〽️ một nhát, đ-â-〽️ trúng đầu của một con Lệ Ⴓ-𝖚-ỷ, nó lập tức hóa thành khói đen.
  Tôi bước xuống bàn mổ, đột nhiên thấy trong phòng này có rất nhiều ma 🍳𝖚_ỷ, có bác sĩ y tá, thuyền viên, còn có một số hành khách bị mở ⓝ*🌀*ự*ⓒ mổ bụng, tất cả đều hung thần ác sát lao về phía chúng tôi.
  Chu Nguyên Hạo giật mình nói: "Không xong, chúng ta 🌀_ℹ️_ế_† 𝒸*𝖍*ế*𝐭 Hasat, đã vô tình đem hết tất cả ác 🍳.ц.ỷ trên thuyền thả ra."
  "Làm sao bây giờ?" Tôi vội vàng hỏi.
  Chu Nguyên Hạo nói: "Đến công viên trung tâm tìm người thanh niên ngoại quốc đó. Anh ta có cách độ tất cả ác q⛎●ỷ nơi đây."
  Tôi vừa vung kiếm chặt đầu một con qυ*ỷ, lại ném ra vài lá bùa đốt 𝖈●hế●† vài con, vừa hỏi: "Làm sao anh biết?"
  Anh nói: "Vừa rồi anh tiến vào huyễn cảnh do The Will tạo ra, anh đã nhìn thấy một vài thứ. Con thuyền này đã biến thành thuyền ma, nếu như không thể độ bọn ma 𝐪*𝖚*ỷ trên đây, thì tất cả mọi người trên thuyền đều sẽ bị nuốt chửng."

*********

  Mà lúc này ở bên trong quán bar vô cùng náo nhiệt, mọi người đang uống rượu nhảy múa, chùm đèn laser nhiều màu phía trên trần nhà đột nhiên lóe lên hai lần rồi tắt phụt.
  Những người đang lắc đầu lắc eo lập tức dừng lại, im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên, vài con q●𝐮●ỷ mổ bụng từ bên trong tường lao ra, lao về phía đám hành khách, thọc hai tay vào trong cơ thể người ta, đem bụng đối phương xé toạc làm hai.
  "A!" Mọi người bừng tỉnh, hốt hoảng chạy ra ngoài, có người ✝️h●â●𝓃 𝐭●𝐡●ể yếu đuối bị chen ngã xuống đất, hoặc là bị người phía sau giẫm 𝖈𝖍*ế*✝️, hoặc là bị ác ⓠ*ⓤ*ỷ 🌀1ế-ⓣ 𝖈♓*ế*🌴.
  Mà bên trên tầng thượng đẳng vẫn còn cảnh â●𝐧 á●ⓘ rượu thịt. Triệu Thần đang ôm một cô gái xinh đẹp 𝖍-ô-𝓃 xuống cổ, từ xương quai xanh đến n🌀ự-🌜 rồi đến bụng dưới. Đang say mê, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt ra nhìn lại, thấy một cái bụng đầy 〽️●á●⛎ đã bị mở ra, còn nhìn thấy cả thịt bên trong, hắn lại ngẩng đầu, cô gái vốn rất xinh đẹp trước đó đang cùng hắn triền miên bỗng biến thành một cái xác thối rữa, vô cùng buồn nôn.


Chương (1-516)