C98: Chương 98
← Ch.097 | Ch.099 → |
Mắt âm dương của tôi không dễ sử dụng kể từ khi bước vào không gian 🍳u*ỷ này, có lẽ là do sức mạnh của không gian quá mạnh mà mắt âm dương của tôi chỉ mới ở mức sơ cấp nhất.
Chẳng phải Ôn Noãn đang đứng ở sau lưng tôi sao? Tôi hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ Ôn Noãn là զ·𝖚·ỷ?
Tôi quay đầu lại thì thấy Ôn Noãn đang đứng sau lưng tôi, mỉm cười dịu dàng: Cô Khương, cô sao vậy? Đã tìm ra mắt trận của không gian 𝐪.ⓤ.ỷ chưa?
Tôi nuốt nước miếng một cái, tận lực trấn định nói: Tìm được rồi. Đó là tàu lượn siêu tốc. Chúng ta đi xem trước đi.
Được, chúng ta tới đó ngay. Ôn Noãn gật đầu với tôi.
Tôi khoác túi xách lên vai nói: Tôi sẽ tìm tiếp manh mối khác, cô ra ngoài đợi tôi một chút.
Cô ta gật đầu rồi đi về phía cửa, vừa lúc cô ta quay lưng lại, tôi rút thanh kiếm gỗ đào đâ_𝖒 về phía cô ta.
Nào ngờ cô ta đã sớm chuẩn bị, cô ta chụm người nhảy lên trần nhà, chân tay ép vào tường như tắc kè, đầu cúi 180 độ nham hiểm nhìn tôi: Cô Khương, tôi là vệ sĩ của cô, tại sao cô lại đánh tôi?
Các người đưa Ôn Noãn đi đâu rồi? Tôi nghiêm nghị hét lớn.
Thật đáng buồn, cô Khương, nếu cô đã muốn ℊi●ế●𝖙 tôi thì tôi sẽ không khách khí, hôm nay tôi sẽ đến lấy mạng của cô. Trên trần nhà bộ dáng Ôn Noãn hoàn toàn biến thành một con qц*ỷ ⓒ●𝐡●ế●𝐭 cháy, không khí tràn ngập một mùi than cốc hôi thối, khiến người buồn nôn.
Tôi cảm thấy giận dữ vô cùng, tuy tôi mới quen Ôn Noãn chưa lâu nhưng tôi thật sự thích cô gái hoạt bát hay cười đùa này. Bây giờ sống 𝖈_ⓗ_ế_† của cô ấy không rõ, tính mạng đang gặp nguy hiểm, rất có thể cô ấy đã bị nữ զ⛎●ỷ này thay thế khi vừa tiến vào khu vui chơi, nghĩ đến Ôn Noãn có thể đã ⓒhế-🌴 trong tay cô ta, lòng tôi như thắt lại, chất chứa đầy hận thù.
Khốn kiếp! Tôi hét lên, Trả Ôn Noãn lại cho tôi!
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi nhảy lên, ngay cả tôi cũng không nghĩ đến tốc độ của mình có thể nhanh đến như vậy, nữ 🍳𝖚_ỷ cũng bị bất ngờ, nó nhanh chóng bỏ chạy nhưng vẫn không tránh được, bị một kiếm của tôi đâ·〽️ xuyên qua cánh tay, ghim nó lên trần nhà.
Nữ 𝐪⛎-ỷ lập tức cắn đứt cánh tay của mình, rồi bỏ chạy biến mất.
Tôi cắn chặt hàm răng, trong đầu đều là giọng nói và nụ cười của Ôn Noãn, lửa giận càng ngày càng lớn, một luồng nhiệt 𝖒á_𝐮 nóng tràn lên cái trán, đôi mắt cũng 𝖓_ó_n_𝖌 г🅰️_𝐧, ngẩng đầu một cái, căn bản nơi đó trống không, bỗng dưng xuất hiện thân ảnh nữ 𝐪𝖚_ỷ bị 𝐜hế.† cháy.
Tôi có thể thấy được cô ta rồi?
Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, kinh hoảng nhìn bốn phía, mà con 𝐪-ц-ỷ 𝐜h-ế-✝️ cháy kia đang dán tại mặt đất, lặng lẽ bò về phía tôi.
Ngay khi nữ 🍳υ*ỷ vừa muốn động thủ 🌀1ế_† người, tôi bất ngờ đem lá bùa trấn tà một chưởng đập vào trán cô ta. Thực lực của զ𝐮*ỷ 𝒸●♓ế●t cháy rất mạnh, dù cho bùa trấn tà lập tức cháy lên nhưng cũng chỉ chặn được một hai giây.
Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng đủ rồi.
Tôi giẫm lên lưng cô ta, giơ thanh kiếm gỗ đào lên, thanh kiếm chợt lóe lên một tia sáng vàng nhàn nhạt, tôi cảm thấy một bộ phận nào đó trong cơ thể bị rút đi linh khí, nhập vào trong kiếm, xuyên qua đầu nữ qⓤ*ỷ ngay lập tức.
Nữ զ𝐮·ỷ 🌜*ⓗế*† cháy thét lên một tiếng thảm thiết đau đớn, toàn thân bắt đầu đỏ rực, sau đó bốc cháy, cuối cùng cháy thành một đống tro bụi, vương vãi trên mặt đất.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Mặc dù đã gi ết 🌜·𝒽ế·ⓣ ⓠ*𝖚*ỷ 🌜*ⓗế*† cháy, nhưng tôi không thấy vui chút nào, dù hi vọng rất xa vời nhưng từ tận đáy lòng tôi vẫn cầu mong cho Ôn Noãn có thể sống sót.
Tôi cất thanh kiếm gỗ đào, bước ra khỏi phòng phát thanh, chỉ thấy Thẩm Diệp đang đứng ngoài cửa, trầm ngâm nhìn tôi.
Tôi im lặng một lúc rồi nói: Thực ra anh đã sớm biết rồi phải không?
Tôi đã cảnh cáo cô từ lâu rồi, Thẩm Diệp nói, Vệ sĩ này không đáng tin cậy.
Tôi muốn chất vấn hắn tại sao không nói với tôi sớm hơn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cảm thấy hắn cũng không có nghĩa vụ phải nói với tôi, liền nuốt xuống một câu này, vòng qua hắn đi thẳng về phía trước.
Tôi muốn chúc mừng cô. Thẩm Diệp theo sau lưng tôi, nói: Mắt Âm Dương của cô đã đạt đến trạng thái Âm Nhãn cao cấp, sắp thăng cấp lên Dương Nhãn rồi.
Tôi lạnh nhạt nói: Cảm ơn anh đã quan tâm.
Hắn cười: Cô Khương, tôi đặc biệt tới đây để bảo vệ cô, cô không cần phải thờ ơ như vậy.
Ai cần sự bảo vệ của hắn? Tôi thầm phàn nàn trong đầu rồi đổi chủ đề: Trương Trì và người nhân viên văn phòng đó đâu rồi?
Tôi bảo họ chờ tôi ở trên tàu cướp biển bên kia. Thẩm Diệp nói: Tôi tưởng sẽ có đánh nhau đẫm Ⓜ️á.υ nên không mang họ theo.
Tôi im lặng một lúc, cuối cùng nói: Cảm ơn.
Thẩm Diệp cười: Nên như vậy.
Chúng tôi gặp Trương Trì và những người khác rồi cùng nhau đến khu trò chơi tàu lượn siêu tốc, quả nhiên như trong cuốn sổ đề cập, tàu lượn siêu tốc đã xuống cấp và bắt đầu rỉ sét.
Trương Trì vội hỏi: Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thẩm Diệp cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, cau mày nói: Theo phong thuỷ mà nói, nơi đây là nơi hung hiểm nhất. Năm đó những người kia bị úng não à? Họ thực sự đã đốt xác người ↪️♓ế.✝️ rồi đem chôn ở một nơi như thế này?
Vừa dứt lời, hắn liền ý thức được, có lẽ hành động này là cố ý cũng khó nói.
Hắn nhíu chặt lông mày: Có hơi phiền toái, địa hình này quá hung, nếu như muốn hủy đi nơi này, nhất định phải thay đổi toàn bộ địa hình nơi này mới được, nhưng bây giờ chúng ta không có bản lĩnh lớn như vậy.
Tên nhân viên văn phòng sắc mặt tái nhợt, 𝓇·⛎·𝓃 rẩ·ÿ nói: Cho nên, hôm nay chúng ta nhất định phải 🌜𝖍ế●t ở chỗ này sao? C𝖍-ế-т như thế nào? C-♓-ế-🌴 đói? C●𝖍●ế●✞ khát? Hay là bị 🍳𝖚●ỷ g iết 𝖈𝒽ế·𝖙? Tôi, tôi không muốn 𝖈𝖍ế-𝖙.
Trương Trì đổ mồ hôi đầm đìa cũng không thèm lau, tuyệt vọng hỏi: Thật sự không còn cách nào khác sao?
Tôi lấy cuốn sổ ra và tiếp tục lật xem phía sau thì thấy người thợ này có viết những điều kỳ lạ thường xuyên xảy ra trên tàu lượn siêu tốc. Có một vài lần, tàu lượn siêu tốc đang chở đầy khách tham quan, khi đến thời điểm lên cao nhất thì đột nhiên biến mất trong vài giây, khi đi qua điểm cao nhất thì lại đột nhiên xuất hiện trở lại.
Vì chỉ kéo dài vài giây nên ai nhìn thấy cảnh này cũng đều tưởng mình hoa mắt, du khách cũng không có cảm giác gì.
Trong lòng tôi hơi động một cái, nói: Có cách rồi!
Trương Trì hớn hở ra mặt: có cách gì?
Tôi nói: Theo những gì viết trong cuốn sổ bảo trì này, tàu lượn siêu tốc từng biến mất trong vài giây khi lên đến điểm cao nhất. Điều này có nghĩa là có một điểm kết nối giữa không gian bình thường và không gian ma զ·ц·ỷ ở nơi cao nhất.
Nhân viên văn phòng biến sắc, nói: Ý của cô là, chúng ta phải ngồi tàu lượn siêu tốc, lên đến điểm cao nhất, sau đó...
Đúng vậy, sau khi đạt đến điểm cao nhất thì hãy nhảy xuống. Tôi kiên quyết nói.
Không thể nào! Nhân viên văn phòng kích động nói: Nếu thật sự nhảy xuống, dù có trở về được hay không thì chúng ta cũng sẽ ⓒ♓-ế-ⓣ.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Sẽ không ngã 𝒸𝐡ế*ⓣ. Trương Trì nói, Mỗi chỗ ngồi trên tàu lượn bên trong đều có dây đai an toàn. Dây an toàn có thể kéo dài nên anh sẽ không bị ngã 🌜_𝒽ế_✝️. Xem như là một lần nhảy dù đi .
Nhân viên văn phòng càng kích động hơn: Ai biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu dây an toàn bị đứt thì làm sao?
Thẩm Diệp lạnh lùng nói: Nếu sợ thì không cần tham gia.
Nhân viên văn phòng mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại đem lời nuốt xuống.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đều ngồi trên tàu lượn siêu tốc, Thẩm Diệp ngồi cạnh tôi, dùng ánh mắt thưởng thúc nhìn tôi nói: Cô cũng thật điên, nhưng lại rất hợp ý tôi .
Tôi mỉm cười: Cảm ơn lời khen của anh .
Tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi động, có lẽ là do đã lâu không vận hành nên khi bắt đầu chạy trên đường ray, nó phát ra tiếng cọt kẹt như sắp đổ sập xuống vậy, doạ tôi sợ đến mức phải nắm chặt lấy dây an toàn.
Tàu lượn siêu tốc lao vút đi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia trò chơi này, không nghĩ tới lại k1ch thích đến thế.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy đám ác 𝐪ц●ỷ 𝐜♓ế*𝖙 cháy đang leo lên, chiếm cứ trên đường ray, hung hãn trừng mắt nhìn chúng tôi, sắc mặt tôi đột biến, nói với Thẩm Diệp bên cạnh: Động thủ!
Trong tay hắn đang cầm một chiếc chuông đồng, miệng vừa niệm chú vừa liên tục lắc chuông, những tên ác զ.ц.ỷ đang lao về phía anh ta lập tức biến thành làn khói đen khi vừa chạm vào sóng âm của chuông.
Tôi không giấu tài nữa, một tay cầm kiếm gỗ đào chém, tay kia ném Phù Lục, Trương Trì và hai nhân viên văn phòng ngồi phía sau, họ gần như không có sức 𝐜h𝒾ế·ռ đấ·u, chỉ có thể bám chặt vào thanh chắn, hoảng loạn né tránh đám q.𝖚.ỷ.
A! Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nhân viên văn phòng bị vài tên ác 🍳⛎*ỷ tóm lấy, lôi ra khỏi chỗ ngồi, rớt vào đường ray, bị nⓖ_𝒽1ề_п 𝓃_á_т vụn.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |