← Ch.1170 | Ch.1172 → |
CHƯƠNG 1171: TÔI YÊU EM, NHƯNG TÔI CHỈ CÓ THỂ DỪNG LẠI Ở ĐÂY THÔI!
Ôn Tranh nhìn Lãnh Dịch Diêm chăm chú không chớp mắt, cười khẽ lắc đầu, "Không cần, nếu có cần tôi sẽ nói cho cậu biết!"
"Ừ!" Ánh mắt Lãnh Dịch Diêm sáng lên.
Gió ở bãi đậu máy bay hơi lớn.
Ôn Tranh kéo sát áo khoác lại, tiện tay rút một bao thuốc lá ra, "Hút một điếu rồi hẵng đi?"
"Xin liều mình vì quân tử!"
Lãnh Dịch Diêm cười trêu chọc, tự nhiên cầm điếu thuốc cô đưa qua.
Hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng đứng trong gió hưởng thụ sự bình thản khó có được này.
Một lúc sau, Ôn Tranh phả ra một làn khói, nhìn sang Lãnh Dịch Diêm, "Đúng rồi, cậu có định làm gì tiếp theo chưa? Nhà họ Lãnh không làm khó cậu chứ?"
Lãnh Dịch Diêm lắc đầu tự giễu: "Đều là người nhà, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu, cùng lắm là... mắng vài câu thôi. Còn chuyện sau này, tôi còn chưa nghĩ ra nữa. Gần đây quá mệt mỏi, tôi định nghỉ ngơi một thời gian..."
Nếu cậu ta nói nghỉ ngơi, nghĩa là định một mình đi đây đi đó, muốn rời khỏi những thứ quá đỗi quen thuộc ở Đế Kinh, đến một nơi không ai biết mình, muốn một mình trải nghiệm thử cảm giác từ bỏ tình yêu từ sâu trong tim sẽ như thế nào.
Cậu ta phải buông bỏ Ôn Tranh, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Toàn bộ tình cảm suốt mấy năm này đều cho cô ấy cả rồi. Đó cũng là lí do khiến cậu ta trả thù Ôn Tri Diên độc ác như vậy, thậm chí không chừa cho bản thân một đường lui.
Cho đến ngày hôm nay, mọi điều cậu ta có thể làm cho Tranh Tranh đều đã làm cả rồi.
Lãnh Dịch Diêm tin rằng Ôn Tranh không cần tình yêu của mình.
Điếu thuốc Ôn Tranh đặt lên môi bị gió thổi tắt. Cô liếc tàn thuốc rồi buông tay xuống, nghiêm trang nói với Lãnh Dịch Diêm: "Dịch Diêm, sau này cậu có chuyện gì cần mà tôi có thể giúp được thì cứ nói nhé."
Lãnh Dịch Diêm nhếch môi cười, suýt chút bật thốt câu nói kia.
Có thể thử yêu tôi không?!
Nhưng dù sao lí trí cũng thắng được tình cảm, Lãnh Dịch Diêm nuốt những lời này xuống, ngang ngược nhướng mày lên, "Có câu này của cậu coi như không uổng tình bạn của chúng ta bấy nay!"
Dứt lời, Lãnh Dịch Diêm xoay người. Nhìn mấy người anh Tư đứng ngoài chờ bọn họ ở cửa máy bay, cậu ta tránh người sang một bên, hất đầu chỉ về phía máy bay, "Đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu, nếu không anh Cả lại mắng tôi đấy!"
Ôn Tranh gật đầu, vốn định cầm tàn thuốc lên máy bay bỏ vào thùng rác nhưng Lãnh Dịch Diêm lại chìa tay ra trước mặt cô, "Đưa tàn thuốc đây, lúc ra ngoài tôi vứt luôn cho."
"Cảm ơn!"
Ôn Tranh không nghĩ gì nhiều, đặt đầu thuốc vào lòng bàn tay Lãnh Dịch Diêm.
Mà Lãnh Dịch Diêm vốn đang nhìn về phía máy bay vừa cảm nhận được động tác của cô liền 𝖘1.ế.† 𝒸𝐡ặ.t tay lại.
Ngón tay Lãnh Dịch Diêm xuyên qua kẽ hở giữa ngón tay của Ôn Tranh, nắm trọn tay cô vào lòng bàn tay mình.
Tay cô thật nhỏ, cũng rất lạnh. Từ sau khi hai người gặp lại, đây là lần đầu tiên Lãnh Dịch Diêm nắm tay cô, lại còn dùng cách kì quái như vậy nữa.
Ôn Tranh vô thức muốn rút tay ra, nhưng lại bỗng chần chừ.
Cô không lên tiếng cắt đứt hành động của Lãnh Dịch Diêm, tầm mắt rơi vào nơi hai bàn tay tiếp xúc.
Nếu làm như vậy có thể khiến cậu ấy cảm thấy tốt hơn chút nào thì Ôn Tranh cũng không ngại.
Khi Lãnh Dịch Diêm "phát hiện ra có gì kì quái" quay đầu lại thì mới áy náy mím môi nói, "Xin lỗi, tôi không để ý!"
Ôn Tranh cười khẽ, "Không sao, vậy tôi đi đây."
"Ừ, hẹn gặp lại!"
Hẹn gặp lại, cô gái thời thanh xuân của tôi.
Hẹn gặp lại, cô dâu trong mộng của tôi.
Hẹn gặp lại, người duy nhất tôi từng yêu.
Tôi yêu em, nhưng tôi chỉ có thể dừng ở đây thôi!
Lãnh Dịch Diêm đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn bóng lưng Ôn Tranh bước lên máy bay. Cậu ta chậm rãi khép mắt lại, nở một nụ cười ung dung.
Cả một đời tiếc nuối cũng chỉ vậy thôi.
← Ch. 1170 | Ch. 1172 → |