← Ch.1169 | Ch.1171 → |
CHƯƠNG 1170: NẾU CẦN GIÚP ĐỠ THÌ CÓ THỂ NÓI VỚI TÔI
Ôn Nhĩ Hoa cảm thán một hơi, rồi hỏi Nghiên Thời Thất: "Hôm nay Bách Duật không tới đây cùng cháu sao? Bác nghe nói nó cũng tới Đế Kinh nữa mà."
Nghiên Thời Thất gật đầu, "Anh ấy có việc đi công ty chi nhánh ở Đế Kinh. Bọn cháu định đợi anh ấy bận xong, tới chiều sẽ trở về Lệ Thành."
"Mau vậy sao?" Trên mặt Ôn Nhĩ Hoa lướt qua vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ lướt qua rồi biến mất, "Không định ở thêm vài ngày hả?"
Nghiên Thời Thất lắc đầu cười khẽ, "Lần này bọn cháu không ở lâu được. Bên Lệ Thành còn có việc cần xử lí. Đợi khi nào có cơ hội, bọn cháu sẽ tới đây nữa."
Ôn Nhĩ Hoa nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, ngược lại đi nắm tay hai chị em cách một cái bàn, nhỏ giọng dặn dò: "Sau này bác cháu chúng ta đều sống tại Lệ Thành, nếu có phiền phức gì không giải quyết được, thì các cháu cứ nói với bác bất cứ lúc nào."
"Dù bên phía nhà họ Ôn như thế nào đi nữa, thì cũng đừng để ảnh hưởng đến tình cảm giữa bác cháu chúng ta, biết chưa?"
"Vâng, cảm ơn bác ạ."
Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Nhĩ Hoa với ánh mắt trong trẻo. Bác Hoa của giờ phút này, dường như đã gỡ bỏ uy nghiêm và nghiêm túc của bà chủ nhà họ Kiều.
Bà giống như một người bác bình thường, lải nhải dặn dò các cô.
Cô nghĩ, có lẽ Ôn Nhĩ Hoa thật sự là một người bác tốt, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thái độ đối xử với cô và Ôn Tranh mà thôi.
Còn về xích mích trong nhà họ Kiều, nói đến cùng cũng chỉ là đối đầu về lợi ích. Nếu không phải không còn cách nào khác, thì các cô sẽ không can dự vào.
***
Lúc Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ra khỏi nhà họ Ôn, vừa khéo gặp phải vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng vừa tan làm từ nhà văn hóa.
Bọn họ đứng trước cửa tứ hợp viện, thấy hai chị em đi ra ngoài thì ngẩn người, hỏi: "Tiểu Thất, Tranh Tranh, các con đến lúc nào vậy? Bây giờ... phải đi hả?"
Vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng không biết hôm nay các cô sẽ tới nhà tổ.
Chưa đến tám giờ sáng, bọn họ phải đi nhà văn hóa làm việc, trong lúc này cũng chẳng được nghe báo tin gì cả.
Ôn Tranh gật đầu chào hỏi bọn họ, "Ba mẹ, con và Tiểu Thất phải về Lệ Thành."
Ôn Tĩnh Hoằng nhìn hai đứa con gái đang tỏ thái độ xa lạ trước mắt, rồi đè nén buồn bực trong lòng, trầm giọng hỏi: "Mới đây mà đi rồi hả?"
"Vâng, trước khi đi tới thăm mọi người, sau này có rảnh bọn con sẽ trở về nữa."
Hai vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng cùng nhìn nhau, sau đó than thầm trong lòng, tránh qua một bên nhường đường, "Được rồi, ba sẽ không giữ các con lại, sau này nhớ thường về thăm nhà."
"Vâng, bọn con đi trước đây."
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh gật đầu lễ phép chào hai người, rồi đi lướt qua bọn họ lên xe van đang đỗ ngoài cửa.
Vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng đứng tại chỗ nhìn xe chạy xa dần, tâm trạng không mấy vui vẻ.
Chỉ mong thời gian có thể trôi chậm hơn một chút, để xoa dịu nỗi đau trong lòng mỗi người.
***
Ba giờ chiều, đám người Nghiên Thời Thất ngồi xe ra sân bay.
Lãnh Dịch Trì muốn theo bọn họ về Lệ Thành. Còn Lãnh Dịch Diêm thì cũng đi theo.
Cậu ta không phải muốn đi cùng, mà là đi tới chào tạm biệt.
Trong sân bay, máy bay tư nhân của nhà họ Tần đã đỗ sẵn chờ lệnh.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm nhìn cô gái trước mắt, quyến luyến không dời mắt.
Thầm thương trộm nhớ mười mấy năm trời đâu thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được.
Lãnh Dịch Diêm không biết tương lai mình sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, trong giờ phút này, cậu ta muốn nhìn cô thêm vài lần.
"Sau này cậu sẽ sống ở Lệ Thành hả?" Cậu ta nhìn Ôn Tranh, hỏi rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Ôn Tranh không hề muốn giấu giếm, nên thành thật trả lời: "Tạm thời là không, bởi vì phía Giang Nam còn có việc cần xử lí."
Ánh mắt Lãnh Dịch Diêm chợt lóe lên, "Rất khó giải quyết hả? Nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi."
← Ch. 1169 | Ch. 1171 → |