← Ch.1102 | Ch.1104 → |
CHƯƠNG 1103: DÙ SAO BỌN HỌ CŨNG CHẲNG CÒN MẤY NGÀY LÀNH NỮA
Ôn Tri Diên không ngốc. Ngược lại, cô ta còn rất thông minh, giỏi đánh vào lòng người.
Cô ta đều nhìn thấy hết những phản ứng của bà Liên, nên cất giọng yếu ớt hỏi thử.
"Sao vậy ạ? Anh Diêm chính là người mà con đã nói với mẹ ấy. Cuối cùng anh ấy cũng ở bên con rồi. Mẹ không cảm thấy vui cho con sao?"
Bà Liên nhìn Lãnh Dịch Diêm, hậm hực gật đầu nói, "Vui chứ, mẹ vui cho con mà."
Vốn tưởng con gái được gả vào nhà giàu, bây giờ xem ra chỉ là lấy một thằng nhóc nghèo bị gia tộc ruồng bỏ, có cái gì để vui vẻ đâu.
Thấy vậy, Ôn Tri Diên và Lãnh Dịch Diêm nhìn nhau cười. Cô ta lại hỏi: "Sao mẹ lại ở bệnh viện vậy?"
"À, ba của con bị bệnh." Bà Liên trả lời rất dứt khoát.
Ôn Tri Diên giả vờ ngạc nhiên, "Ơ? Nặng lắm không mẹ?"
"Cũng thường thôi, điều trị bằng hóa chất rồi xem xét bệnh tình mới có thể phẫu thuật được."
Lúc này, bà Liên không hề để tâm tới Nghiên Quân.
Bà ta ích kỷ cho rằng Lãnh Dịch Diêm không xứng với con gái mình.
Nếu có thể, bà ta vẫn muốn tìm cho con gái một gia đình tốt, ít nhất có thể giúp đỡ nhà họ Nghiên.
Bà ta mải mê suy tính, Ôn Tri Diên cũng không hỏi tiếp về bệnh tình của Nghiên Quân nữa.
Hiển nhiên là cô ta cũng không thèm để ý.
***
Cùng lúc đó, trong bãi đỗ xe bên dưới bệnh viện Lệ Thành.
Mục Nghi cầm biên lai đi về phía chiếc Lincoln đỗ trong góc.
Vệ sĩ lái xe đi xuống nhường chỗ cho anh ta, sau đó gật đầu chào một tiếng đội trưởng, rồi đi ra bên đường châm thuốc hút.
Mục Nghi lên xe, ngồi trên ghế lái, giơ biên lai trong tay lên, "Cậu Tư, cô chủ, đây là giấy tờ nhập viện của Ôn Tri Diên, đã sắp xếp cho cô ta và Liên Bích Tú gặp mặt rồi."
Nghiên Thời Thất ngước mắt lên khỏi điện thoại, "Phòng bệnh VIP hả?"
Lúc trước, khi Tiểu Lâm giúp đỡ ông Nghiên làm thủ tục nhập viện, vì thiếu giường bệnh nên chỉ có thể tạm thời để ông ta vào ở phòng bệnh VIP.
Hôm nay Ôn Tri Diên nhập viện thuận lợi như vậy, chắc cũng là phòng bệnh VIP.
Nghe vậy, Mục Nghi lắc đầu, khóe mắt ngầm lướt qua Tần Bách Duật, nói, "Vừa lúc có phòng bệnh sáu người còn trống giường, nên đã sắp xếp cho cô vào đó ở trước."
Nghiên Thời Thất nhướng mày, "Số phòng bao nhiêu?"
"Phòng 302 khoa ngoại!"
Mục Nghi nói xong, Nghiên Thời Thất cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn.
Ôn Tranh ngồi bên cạnh ghế lái, hỏi Mục Nghi: "Lãnh Dịch Diêm đâu?"
Mục Nghi nói: "Vẫn luôn ở trong phòng bệnh với cô ta."
Ôn Tranh nghe vậy thì chẳng có cảm xúc gì.
Ngay sau đó, cô mở cửa đi xuống xe, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc.
Nghiên Thời Thất tắt màn hình điện thoại, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe, "E là Tranh Tranh rất khó chấp nhận cách làm của Lãnh Dịch Diêm."
Dứt lời, cô mệt mỏi nghiêng người dựa lên vai anh, "Anh Tư, giúp em một chuyện đi."
"Em cứ nói!" Tần Bách Duật nhìn lướt qua điện thoại của cô, ánh mắt cưng chiều.
Dọc theo đường đi, cô liên tục gửi tin nhắn, không cần nghĩ cũng biết là đang sắp xếp chuyện gì đó.
Lúc này, ánh mắt Nghiên Thời Thất chợt lóe lên, "Có thể nghĩ cách để trống một giường bệnh trong phòng bệnh 302 chỗ Ôn Tri Diên không?"
Anh Tư và viện trưởng là chỗ quen biết, nhờ viện trưởng giúp sẽ nhanh hơn, tiện hơn.
Tần Bách Duật nhướng mày, cũng không có hỏi nhiều, "Được."
Nghiên Thời Thất mím môi, ánh mắt lanh lợi, "Vậy... đợi thêm hai ngày nữa, chúng ta sẽ đến thăm bệnh Ôn Tri Diên."
"Hôm nay không đi hả?" Ánh mắt sâu thằm của Tần Bách Duật khóa chặt bóng dáng của cô, nghiền ngẫm cười hỏi.
Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, "Hôm nay không đi, có Lãnh Dịch Diêm ở đó, em lo Tranh Tranh và cậu ta sẽ cãi nhau. Để cho bà Liên vui vẻ trước đi, dù sao bọn họ cũng chẳng còn mấy ngày lành nữa."
← Ch. 1102 | Ch. 1104 → |