Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 0986

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 0986
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 986: QUẢ NHIÊN NÓ ĐƯA NGƯỜI TỚI RỒI!

Tần Bách Duật liếc cô, sau đó cúi người khẽ nói, "Không vội, cậu ta sẽ tới đây."

"Thật sao?" Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, mắt sáng lên.

Thấy anh gật đầu, cô lại cẩn thận dò hỏi: "Cậu ta đến một mình, hay còn đưa Ôn Tri Diên theo?"

Ngay lúc này, tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, theo đó là giọng mỉa mai của anh rể, "Tám phần là sẽ đưa Ôn Tri Diên đi cùng!"

Vừa nãy bên nhà gọi điện tới, báo rằng ông cụ bị chọc tức tới nỗi tái phát bệnh tim.

Hiện giờ ông cụ đã được bác sĩ gia đình đưa về phòng để nghỉ ngơi.

Còn Lãnh Dịch Diêm bị đánh chảy cả máu lưng, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng bảo vệ Ôn Tri Diên.

Hiện giờ, Lãnh Dịch Diêm đều bỏ ngoài tai lời nói của tất cả mọi người trong nhà.

Cậu ta thề 𝐜*𝐡*ế*ⓣ cũng muốn che chở cho Ôn Tri

Diên, vậy nên anh rể cảm thấy, dù cậu ta tới nhà mình để "lánh nạn", thì có lẽ cũng đưa cô gái kia theo.

***

Một tiếng sau, chiếc taxi từ từ dừng lại ven đường trước cửa biệt viện Đế Cảnh.

Lúc này, ngoại trừ chị Ba Tần Bách Noãn nghỉ ngơi trên tầng, mấy người Nghiên Thời Thất vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, nhưng lòng lại chẳng tập trung.

Tiếng động cơ loáng thoáng truyền đến. Xuyên qua hàng rào tre của cửa sổ sát đất, mọi người nhìn thấy một chiếc taxi màu xanh vàng. Lãnh Dịch Trì lập tức đi tới gần cửa sổ.

Biệt viện Đế Cảnh nằm ở khu biệt thự tư nhân, taxi rất ít khi xuất hiện ở đây.

Lãnh Dịch Trì dõi mắt về phía xa một lát. Khi tận mắt trông thấy hai bóng người bước ra từ trong xe, anh mắng chửi bóng gió, "Mẹ nó chứ, quả nhiên nó dắt theo Ôn Tri Diên tới rồi."

Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi cạnh nhìn nhau, lần lượt đứng dậy.

Anh rể đi từ cửa sổ ra lối vào, không muốn cho

Ôn Tri Diên vào cửa.

Lúc này, người bình tĩnh nhất là Kiều Mục.

Anh ta ngồi nghiêng một bên, ngước mắt khỏi di động rồi nhìn ra bên ngoài, nhướng mày lẩm bẩm, "Chú Út nhà chị Ba không có cả xe riêng à?"

Hiển nhiên, anh ta đang giễu cợt hành động bắt xe đến biệt viện của Lãnh Dịch Diêm.

Với địa vị của nhà họ Lãnh tại Đế Kinh, không nên bủn xỉn như vậy chứ.

Lãnh Dịch Trì đứng ở lối vào, cười thầm, không nói gì.

Tất cả xe của Lãnh Dịch Diêm đều đã bị nhà họ

Lãnh khóa lại, thằng nhóc này muốn lái xe tới, cũng phải xem nhà họ Lãnh có đồng ý hay không.

Muốn bảo vệ Ôn Tri Diên, nếu không có tiền, không có tài nguyên, không có mối ⓠ-𝐮-𝖆-п ♓-ệ, chỉ có bầu máu nóng, thì thằng nhóc này bảo vệ thế nào?

Muốn cưới con nhỏ kia? Nhà họ Lãnh sẽ không cho một đồng sính lễ, nó lấy cái gì để cưới?

Trên đây là biện pháp mà Lãnh Dịch Trì và ba

Lãnh đã nghĩ ra trong lúc trao đổi qua điện thoại.

Dù mục đích của cậu ta là gì, chỉ cần cậu ta muốn ở bên Ôn Tri Diên, vậy thì nhà họ Lãnh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cắt đứt tất cả sự trợ giúp từ bên ngoài của cậu ta.

Đúng lúc đó, cửa mở, Lãnh Dịch Diêm dắt tay Ôn Tri Diên, đứng cách bậc thêm ngoài cửa ba bước.

Cơn gió Đế Kinh lạnh buốt thổi vi vu bên cạnh

Lãnh Dịch Diêm, Lãnh Dịch Trì đứng trong nhà và cậu ta nhìn nhau đăm đăm.

Rõ ràng là anh em ruột, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh lại có ảo giác vô cùng lạ lẫm.

Hình ảnh Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên tay trong tay làm mắt Lãnh Dịch Trì đau nhói.

"Anh Cả." Lãnh Dịch Diêm mở miệng, giọng điệu hờ hững hệt như trước.

Lãnh Dịch Trì không thèm liếc Ôn Tri Diên, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Lãnh Dịch Diêm chăm chú, vẻ mặt như cười như không, "Cuối cùng em cũng chịu về rồi à?"

Lãnh Dịch Diêm khẽ cười, gật đầu. Ôn Tri Diên ở cạnh bước lên phía trước, cất giọng ngọt ngào, "Anh cả Lãnh, xin lỗi, đường đi hơi tắc, để mọi người chờ lâu rồi."

Chương (1-2252)