Có phải thầy cũng thích Trình An Ni?
← Ch.04 | Ch.06 → |
Từ sau hôm đó Trình An Ni rất ít khi về kí túc xá ở, nhà cô ấy ở thành phố Lan, còn Duy An và Cố MỘng MỘng là người nơi khác, ngoài ký túc ra chẳng còn chỗ nào để đi.
Thế là căn phòng bốn người giờ lại càng thêm vắng lạnh, cảm giác mới mẻ khi vừa vào đại học đã qua đi, cuộc sống bắt đầu trở nên vô vị.
Duy An mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyên với Trình An Ni, nhắn tin cho cô ấy, cô ấy, cô ấy không bao giờ trả lời. Khi lên lớp, Trình An Ni luôn ôm giá vẽ ngồi ở chỗ cách xa cô nhất, Duy An gọi mấy lần nhưng cô ấy phớt lờ như không nghe thấy.
Tình yêu chớm nở luôn bất đồng, và không màng hậy quả khiến người ta dũng cảm đi về phía trước, không chút sợ hãi.
Duy An trong lòng thấy hổ thẹn, nhưng lại cảm thấy mình nên kiên cường để tiếp tục, cô thích Kiều Ngự bao nhiêu năm như thế, cuối cùng cũng được ở bên anh, thực sự cô không muốn buông tay,
Thế là suy nghĩ ích kỷ ấy khiến Udy An càng cảm thấy có lỗi với Trình An Ni, mấy lần đối phương không đi học, Duy An đều chủ động điểm danh giúp, cô không biết làm thế nào mới có lại được tình bạn ấy.
Mọi chuyện đã trở lại bình thường sau trận cãi vã ấy, nhưng tin tức Kiều Ngự và Duy An quyết định yêu nhau ai cũng biết. Sóng gió nổi lên trên các diễn đàn của trường, vài nữ sinh thích tám chuyện đã lập một topic trên đó để buôn cho đã, có người còn nói rằng Trình An NI là con của một cán bộ cấp cao, thậm chí có quan hệ qua lại với tập đoàn Liên Phong, do đó càng khiến người ta cảm thấy lựa chọn của Kiều Ngự thật vô cùng không sáng suốt.
Mùa đông đến dần, thi cử cũng ùa đến.
Hàng ngày Duy An vẫn mặc rất dày, Duy An được cô nuôi lớn, nhà cô Duy An ở thành phố B cách thành phố Lan học đã mấy năm rồi, Duy An vẫn không thể nào thích ứng được với nhiệt độ ở đây. Mùa đông ở thành phố Lan quá lạnh, khiến cô không thể không quấn mình thật chawth, mà ăn mặc như thế sẽ bị Kiều Ngự chê cười.
Biệt hiệu chim cánh cụt vẫn không có cách nào thay đổi.
Buổi tối thứ năm, chim cánh cụt đen đủi đang ăn tói với Kiều Ngự trên tầng hai của căng tin, anh mua đồ xong quay vê bàn mới nhớ ra gì đó, hỏi cô, "Em không ăn những gì nhỉ? Anh nhớ hồi học trung học em không ăn...."
"À, ớt chuông xanh." Hồi nhỏ Duy An ăn ớt xanh và bị nôn một lần, từ đó hễ thấy ớt xanh là sợ.
Kiều Ngự chau mày, giống như trước kia, giọng nói có phần chán ghét, anh nhìn nhìn cô nói, "Vậy em tự nhặt ra đi, thật phiền qua".
Nhưng Duy An đã quen với giọng điệu đó của anh, cô cúi đầu nhặt ớt xanh ra, vừa tìm vừa nghĩ đến rất nhiều chuyện, "Em nhớ hồi học trung học luôn phải nhờ anh bổ túc cho môn tiếng Anh, nhưng cuối cùng anh nghe em đọc thuộc lòng tới mức ngủ gật".
Hồi trung học, buổi tối là thời gian tự học, những học sinh kém hoặc không theo kịp chương trình trên lớp phải ở lại, điều đó có nghĩa là học sinh giỏi cũng bị liên lụy theo, ví dụ, một học sinh thông minh như Kiều Ngự cũng không phải ngoại lệ.
Cho dù ngày nào lên lớp anh cũng ngủ gật, nhưng thành tích không hề kém, chỉ là số anh cũng đen, bất hành bị phân ngồi cùng bàn với Duy An, vậy nên thầy giáo chỉ cần giơ tay một cái, đã dễ dàng vứt thứ khó nhằn như Duy An cho Kiều Ngự, để anh giúp co bổ túc môn tiếng Anh.
Cái gọi là bổ túc chẳng qua chỉ là, anh cầm bút viết từng từ từng từ ép Duy An học thuộc lòng, trí nhớ của cô kém, học từ này thì lại quên từ kia, vậy là đôi lông mày đẹp của Kiệu Ngự chau lại, ném bút quát, "Ngốc chết mất, đây, đọc thuộc đoạn này cho tô, ba mươi phút sau tôi sẽ kiểm tra". Nói xong anh gục đầu xuống bàn, còn cô gái ngồi cạnh khổ sở học, mất nửa tiếng mới thuộc, đến khi cô lay anh thì mới phát hiện anh đã ngủ từ bao giờ.
Đây chính là người con trai cô thích.
Tính cách phản nghịch, tuyệt đối không phải kiểu học sinh vừa ngoan vừa học giỏi, gia cảnh nhà Kiều Ngự rất khá, vậy là có chút tính khí của thiếu gia, ngoại hình tuấn tú, với ai cũng tỏ ra lạnh lùng khó gần. Chính tính cách ấy khiến anh trở thành người có cá tính, mà một chàng trai vừa có cá tính vừa có ngoại hình, ai chẳng thích, trong quan niệm thẩm mĩ của bọn con gái, kiểu con trai như anh là người tình trong mộng hoàn hảo nhất.
Khi Kiều Ngự ngủ, Duy An sẽ lén ngước lên, phảt hiện ra bộ dạng nhắm mắt ngủ của anh nhìn rất thú vị, mặt vùi trong cánh tay, chỉ khi ngủ say rồi, anh mới hơi nghiêng, má đè xuống tới đỏ ửng.
Những lúc thế này, Duy An sẽ lén lấy nhật ký ra, rồi bắt đầu phác họa nhanh.
Một Kiều Ngự như lúc này, có lẽ chỉ mình cô mới được nhìn thấy, phải không nhỉ?
Có bao nhiêu nữ sinh mong muốn được ngồi cùng bàn với anh ấy chứu?
Chỉ riêng cảm giác đặc biệt nhỏ xíu này thôi cũng đã đủ khiến Duy An cảm thấy quan hệ giữa mình và Kiều Ngự không bình thường.
Giờ đây, hai người bọn họ cuối cùng cũng đã thoát khỏi áp lực của việc thi cuối cấp, có thể thoải mái ngồi ăn cơm với nhau.
Những đôi tình nhân khác thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Duy An luôn có thói quen ngồi bên tay trái Kiều Ngự, anh nghe cô luyên thuyên mãi không dứt, có chút buồn bực, gắp một miếng thịt gà lớn đút cho cô, cô đành phải cúi đầu ăn.
Một lúc sau, anh phì cười thành tiếng, nghiêng người nói, "Này, em có nhớ một lần anh đánh nhau, bị thương ở tay, em nói với anh rằng ăn gì bổ nấy, bị thương ở cánh tay thì nên ăn cánh gà, có phải em bị ngốc không?"
Đôi mắt anh khi cười lấp lánh ánh sáng, khiến Duy An nhìn tới thất thần, một lúc sai mới phản ứng lại dược là lần ấy mình thật ngốc, cũng cười, "Vậy sao anh lại đi đánh nhau với người ta, không biết là sẽ bị phạt à?"
Kiều Ngự dừng đũa, "Không hiểu trong đầu bọn con gái chứa gì, chặn anh trên đường đi học về, nhất định nhét thư tình vào tay anh bằng được, anh mắng cho hai đứa vừa xấu vừa ngốc ấy chạy mất, thế là chúng gọi người tới gây sự, lẽ nào anh lại phải ngồi đợi ăn đòn, đương nhiên phải đánh rồi">
Những lời ấy rõ ràng là đánh trúng tâm tư của Duy An, cô vội vàng gật đầu, thấp thỏm nói, "Đưa thư tình thì quê thật..."
Kiều NGự cúi đầu cười khẽ, rồi gắp thịt gà nhét vào miệng cô.
Duy An giằng ra, đột nhiên thấy có người đang đi lên tầng, người đó đứng ở cửa căng tin nhìn xung quanh, hình như đang tìm ai đó, cách ăn vận của anh ta không giống với những sinh viên xung quanh, nên rất nổi bật.
"Có phải là thầy Tống không nhỉ?" Duy An chỉ về phía người ấy, Kiều Ngự ngước mắt liếc một cái, "Ừ", một tiếng rồi nói, "Kỳ cục".
Duy An cũng nhìn thấy Tống nói, "Thầy nói năn rất dịu dàng, chắc sinh viên đều thích thầy ấy!", Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Tống Thư Minh đã phát hiện ra mình, nhìn về phía mình mỉm cười.
Vậy là Duy An đành phải chào, "Em chào thầy, thầy cũng đi ăn cơm ạ?"
Người đó chẳng né tránh. Mặc dù là thầy giáo, nhưng trong trường đại học sinh viên yêu nhau khá nhiều, bình thường thầy cô giáo mà thấy nam nữ sinh viên ngồi với nhau sẽ không nói nhiều làm phiền họ, nhưng Tống Thư Minh lại như không biết điều ấy, anh ta ngồi xuống bàn đối diện, khiến Kiều Ngự không thể không ngước mắt lên nhìn.
Tống Thư Minh nhìn Duy An, "Lần trước làm em sợ phải không, ngại quá, quên không hỏi em tên gì?"
"Duy An. Khoa sơn dầu ạ". Duy An đáp tự nhiên.
Hôm nay, Tống Thư Minh mặc một chiếc áo len màu sẫm kiểu dáng đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác, nhìn nho nhã hơn cả lần trước, anh nghe thấy cái tên này thì hơi sững lại, nhưng sau đó mỉm cười, nhìn cô từ đầu tới chân, cuối cũng hỏi, "Ăn cơm xong có lên thư viện không? Tôi đợi em ở đó".
Kiều Ngự vốn đang cắm cúi ăn cơm, nghe Tống Thư Minh nói vậy thì ném ra một cau, "Thưa thầy, . bạn gái em ăn cơm xong muốn ra ngoài chơi cùng em, thầy có chuyện gì thì ngày mai lên lớp tìm cô ấy, tại sao lại chiếm dụng thời gian cá nhân chứ?"
DUY an suýt nghẹn vì ba từ "bạn gái em", lén ngước mắt nhìn Kiều Ngự.
Thời gian này đúng là nhìn như họ đang yêu nhau, nhưng ngoài lần ở trước cửa học viện Mĩ thuật, Kiều Ngự hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không ra, về sau anh không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Hia NGười giống như hai người bạn cũ, có thời gian thì ra ngoài chơi, thỉnh thoảng cũng đến căng tin, ăn cơm xong anh đưa cô về kí túc xa nữ, không hề có bất kì cử chỉ, hành động mờ ám hay thân mật nào.
Vậy như thế.... có được tính là yêu nhau không? Duy An luôn rất khổ sở về vấn đề này, nhưng vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Trình An Ni, nên cô cho rằng mình không có quyền hỏi Kiều Ngự, hôm nay anh đã bực bội nói ra điều ấy trước mặt người ngoài, cuối cùng cũng có thể khiến cô vui vẻ hơn một chút.
Thế là cô cúi đầu im lặng, nhưng Tống Minh Thư chẳng buông tha, hình như Tống Minh Thư cảm thấy hai người họ rất hú vị vậy, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ngự, rồi hỏi anh: "Cậu tên gì?"
Kiều Ngự đạp sách xuống bàn, có lẽ anh không nghĩ rằng trong trường lại có một thầy giáo không biết ý tứ như thế, tức giận không biết phải nói gì, Duy An thấy anh có vẻ tức giận, vội vàng trả lời thay: "Kiều Ngự, Học viện Công nghệ thông tin".
Dù sao người ta cũng là thầy giáo, nói năng phải cung kính một chút chứ.
Ánh mắt Tống Thư Minh khựng lại, nhìn Kiều Ngự chăm chú, sau đó đứng dậy nhưng vẫn nói với Duy An, "BUổi tối tôi luôn ở thư viện". Nói xong quay người bỏ đi, lúc Tống Minh Thư nghiêng người có hơi dừng lại.
Hia người đều ngẩng đầu lên nhìn, Tống Thư Minh mới khoảng ba mươi, cử chỉ hành động thể hiện rõ là người có giáo dục, đột nhiên anh giơ tay cầm đũa của Duy An gắp hết ớt xanh trong khay của cô ra, sau đó lại thản nhiên đặt đôi đũa xuống bàn. Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Duy An, nhà trường chuẩn bị một cuộc họp dành cho những sinh viên có thành tích học Tiếng Anh quá kém, để tiến hành bố trí giáo viên phụ đạo, vốn tôi nghĩ không nên nói trước mặt người ngoài thì tốt hơn, nhưng.... . tóm lại buổi tối em nhớ lên thư viện".
Hai từ "người ngoài" này thật kì diệu vừa khéo rơi xuống Kiều Ngự.
Duy An không biết tại sao Tống Thư Minh lại biết mình không thích ăn ớt xanh, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiêu, cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mà thầy giáo tới ìm mình liền buồn bã chán chường.
Cho tới tận khi Tống Thư Minh đi rồi Kiều Ngự mới phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai cô nói, "Này, có phải em cảm thấy thầy giáo rất đẹp trai nên đang si mê đúng không? Kết quả là người ta đến tìm em để giục đi bổ túc, thật ngốc chết mất, tiếng Anh vẫn không có tiến bộ gì".
Ăn cơm xong, Duy An và Kiều Ngự chia tay nhau ở Quảng trường Vường hoa,
Mùa đông cây cối khẳng khiu trơ trọi, kiến trúc trong trường đều lộ hết ideenj mại vốn có, những bức tượng và ghế dài nằm lâu ngày ngoài trời và bị ánh nắng soi rọi giờ lạnh ngắt.
Duy An đi theo con đường nhỏ tới thư viện, vừa đi vừa vội vàng đeo găng tay, cô vòng qua chiếc ghế dài, không để ý người ngồi trên đấy.
Người đó đứng bật dậy chắn trước mặt cô, Duy An ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, "An Ni"
Trnh An Ni ăn mặc khá phong phanh, lạnh tới mức môi cứng cả lại, Duy An vội giơ tay chạm vào bạn: "Hôm nay không về nhà à? Tại sao không lên phòng? Lạnh quá".
Trình An Ni không cử động, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Duy An biết chắc chắn là cô ấy đang trách mình, nhưng đứng ở đây nói chuyện không tiện, vậy là vội vàng tháo găng tay đeo cho An Ni, còn không ngừng khuyên: "Về kí túc trước đã, ít ra ở đó cũng ấm áp hơn".
Trình An Ni hất đôi găng tay ra, rồi vung tay tát Duy An một cái.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |