← Ch.099 | Ch.101 → |
Đổng Vi Vi nói thật không sai, tin tức Đoạn Chi Sơn bị thương lan ra khắp công ty khiến cho người người kéo nhau đến thăm như trẩy hội. Lúc Bạch Mẫn đến, bác sỹ đã muốn cấm người ngoài đến thăm. Bạch Mẫn nhịn không được phì cười, thì ra nhân tình ấm lạnh là thế này đây.
Mãi đến tối hết thời gian thăm bệnh, Bạch Mẫn mới có cơ hội nhìn thấy Đoạn Chi Sơn.
Đoạn Chi Sơn bị thương còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng. Đầu quấn băng trắng lốp, đùi cũng bị bó bột, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Đặt hoa xuống, Bạch Mẫn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, trong lòng cười thầm, xem ra là bị hồ ly này hành hạ không nhẹ."Sao lại biến thành thế này?"
Đoạn Chi Sơn cười khổ: "Cho em biết, thật sự là dọa người mà, em đừng nói lại với hai bác. Thật sự là việc ngoài ý muốn - đã nuông chiều nha đầu Nguyệt Lạc kia đến hư mất rồi. Cô ấy là bạn thân của em gái tôi, cô ấy lại thích tôi, hai bên cũng qua lại từ rất lâu rồi. Cô ấy trẻ tuổi lại xinh đẹp, không thể phủ nhận, tôi cũng đã từng bị cô ấy hấp dẫn, cũng đã từng quen nhau một thời gian nhưng phát hiện tính tình không hợp nên thôi. Không nghĩ đến, cô ấy lại dùng cái chết để ép tôi. Lại còn cắt cổ tay tự tử, tôi liền đưa cô ấy đến bệnh viện. Cô ấy ở trên xe khóc nháo cả lên. Kết quả là giờ cả hai cùng nằm chung một bệnh viện thế này đây."
"Cô ấy thế nào rồi?" Bạch Mẫn có chút kinh ngạc không biết do hắn trời sinh thẳng thắn hay là tự tin quá độ nghĩ bản thân mình điều kiện quá tốt Bạch Mẫn sẽ không so đo.
"Nghe bác sỹ nói, chỉ bị thương ngoài da, ngoài tác dụng dọa người thì không có việc gì." Đoạn Chi Sơn mỉm cười, "Còn định giấu không nói với em, không ngờ hôm nay lại đông người đến thăm như vậy, biết chắc em cũng đã nghe qua, đang nghĩ nên giải thích với em thế nào. Thôi thì em đã đến rồi thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, lươn lẹo dối gạt sẽ bị nghiêm trị. Tiểu Mẫn, tôi quan niệm hai bên phải chân thành, thẳng thắn, em cũng đừng so đo có được không? Tôi cam đoan chuyện thế này về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, là lần đầu mà cũng là lần cuối."
Bạch Mẫn bật cười, Đoạn Chi Sơn thực sự nghĩ nàng sẽ vì hắn mà nổi nóng sao? Hắn nói không sai, chỉ là hắn không tốt đến độ làm cho nàng tức giận. Với nàng mà nói, hôn nhân là loại cảm giác không nói nên lời, chính là quyết định phải gả ột người, đôi khi là loại ý niệm đột nhiên xuất hiện trong tích tắc.
Đoạn Chi Sơn rất tự tin, tự tin đến mức hoàn toàn xem nhẹ cảm giác của nàng. Mà trong đầu nàng giờ phút này lại nhớ tới mạc danh kỳ diệu cùng nam nhân si tình chỉ xuất hiện trong ảo giác kia.
Rời khỏi bệnh viện, lặng lẽ bước đi trên đường cái, Bạch Mẫn bỗng cảm thấy do dự. Nàng đã thề không muốn nhìn thấy cái tên làm cho nàng tức giận Tư Mã Nhuệ kia nữa, nhưng nhịn không được lại cảm thấy lo lắng, không biết hắn bây giờ thế nào rồi, cũng không biết cùng nữ tử mới xuất hiện kia quan hệ thế nào? Bọn họ đã cùng ở trên giường giờ chắc đã sống chung. Nữ tử kia bộ dạng không tệ khẳng định sẽ không làm Tư Mã Nhuệ thất vọng. Chính là không biết vì cái gì chỉ cần nghĩ đến bên cạnh Tư Mã Nhuệ có nữ nhân khác nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Nguyệt Lạc xuất hiện cũng không làm nàng khó chịu như thế. Có lẽ là vì nàng đã dự đoán trước với mị lực của Đoạn Chi Sơn nữ nhân mê luyến hắn hẳn không ít, sự tình này sớm muộn cũng xảy ra. Nhưng Tư Mã Nhuệ lại khác, nam nhân cùng nàng không hề quen biết này lại nảy sinh cảm giác chiếm hữu, căn bản không cho phép hắn cùng ai nảy sinh quan hệ. Nghĩ đến nữ nhân kia nàng lại trào lên cảm giác khó chịu. Nhất định phải đi nhìn hắn một chút, chỉ một chút thôi.
Nàng do dự, lại do dự nhưng trong lòng rất muốn. Bạch Mẫn nhịn không được muốn nhìn thấy Tư Mã Nhuệ. Mặc kệ hắn có nữ nhân khác nàng cũng muốn được nhìn thấy hắn.
Chính lúc này đây, nàng rất muốn hỏi hắn một câu, "Người còn nhớ Phong Nhi của người sao?"
Trong đình viện tịch mịch, cả cây cỏ cũng tĩnh lặng, những bông hoa quế bé nhỏ nở rộ như có như không hương thơm vướng vất đâu đó. Bạch Mẫn cảm thấy thật kỳ quái. Nàng có thể đến đây, nhưng người khác không nhìn thấy nàng, nàng lại có thể nhìn thấy nghe thấy. Trừ bỏ người khác không nhận thức được sự tồn tại của nàng thì nàng như đang sống ở nơi này vậy.
Nàng chậm rãi thưởng thức cảnh sắc có phần mơ hồ quen thuộc xung quanh.
Bỗng nhiên, nàng theo bản năng bước tránh sang bên một chút. Chỗ ấy có một tảng đá, không cẩn thận hẳn nàng đã ngã sấp xuống rồi. Chính là nàng có thể ngã sấp xuống sao? Nhịn không được phì cười, một linh hồn lại có thể ngã sấp xuống sao?
Chỗ đó có tảng đá - chỗ đó có tảng đá - chờ một chút, Bạch Mẫn bỗng tỉnh táo lại, thì thầm nói với chính mình, chờ đã! Cho dù nàng là linh hồn, nàng cũng không có khả năng dự đoán được tương lai, nàng thế nào lại biết được chỗ đó có tảng đá nhỉ? Trừ phi, trừ phi nàng đã từng sống ở đây!
Nhưng nàng làm sao có thể sống ở đây được.
Là kiếp trước sao?
Mơ hồ nghe được có tiếng bước chân, cước bộ nặng nề, mệt mỏi lặng lẽ từ đình viện vọng lại. Một loại hơi ấm quen thuộc lướt qua bên cạnh nàng hướng về phía tiểu đình bước tới. Sao đó ngồi xuống, hương rượu ngào ngạt, một tiếng thở dài ưu thương triền miên.
Bạch Mẫn rơi lệ, là hắn, Tư Mã Nhuệ, vì sao mỗi lần thấy hắn đều đau lòng đến rơi nước mắt, giống như nỗi nhớ đã đâm sâu vào trong tim từ từ khai hoa.
Tư Mã Nhuệ ngồi một mình, rót một ly rượu lạnh chậm rãi uống ngắm nhìn bầu trời đêm, hương hoa quế vô tình vướng vất, trong lòng cảm thấy buồn bã.
"Tứ thái tử." Một giọng nữ vang lên khiến Bạch Mẫn giật mình, một cỗ hương khí cùng thanh âm ôn nhu lướt qua trước mặt ngồi xuống đối diện Tư Mã Nhuệ."Chàng lại uống rượu giải sầu."
Tư Mã Nhuệ không nói gì chỉ im lặng uống rượu như thể trước mặt không có người, lạnh lùng như đêm thu.
Mạnh Uyển Lộ cũng không để ý. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tứ thái tử nàng liền yêu thích nam nhân này rồi. Một nam nhân anh tuấn si tình. Ánh mắt hắn làm cho nàng say mê, nàng cam nguyện trả giá bằng sự tự tôn của chính mình. Nàng luôn dõi theo hắn, không cần hắn đối tốt với nàng, thậm chí bị lạnh lùng bạc đãi nàng cũng không quan tâm, chỉ cần ở cạnh hắn nàng đã mãn nguyện lắm rồi!
Cho nên cuối cùng nàng lại mặt dày ở lại. Kỳ thật, nghe nha đầu của nàng ta cùng thái giám nói chuyện nàng cũng rất khó chịu. Nàng tưởng mình có thể lập tức rời đi. Nhưng nàng có thể rời bỏ Tư Mã Nhuệ được sao? Không hiểu tại sao nàng lại yêu hắn đến vô phương cứu chữa dù căn bản trong lòng hắn không hề có nàng.
Nàng yêu hắn đến cả tôn nghiêm của bản thân cũng không màng tới, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là nàng đã mãn nguyện.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |