Vay nóng Tima

Truyện:Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng - Chương 027

Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Trọn bộ 187 chương
Chương 027
0.00
(0 votes)


Chương (1-187)

Siêu sale Shopee


"Hừ!" - Mộ Dung Thiên hừ một tiếng khinh thường - "Ngươi cho rằng hoàng cung này là Mộ Dung vương phủ sao, ngươi cho rằng cả hoàng cung chỉ có mỗi ngươi và Hoàng thượng thôi sao? Ở trong hoàng cung, có biết bao ánh mắt đang quan sát, ngươi làm cái gì, nói cái gì, thậm chí nghĩ cái gì cũng đã có người yên lặng chăm chú để ý và quan tâm. Nếu ngươi cứ nghĩ như thế, ở lại hoàng cung này, chẳng đến một tháng ngươi sẽ không hay không biết chôn vùi sinh mệnh của bản thân. Theo dõi ư? Ngươi quá coi thường tỷ tỷ, quá coi thường hoàng cung này rồi, không cần ta theo dõi, ngươi gây ra chuyện gì trước sau cũng sẽ được "gió" thổi đến tai ta!"

Mộ Dung Tuyết một câu cũng không nói nên lời.

"Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có trở về nhà hay không?" - Mộ Dung Thiên ép hỏi.

Mộ Dung Tuyết sắc mặt do dự, hơn nửa ngày mới nói nhỏ gần như không nghe thấy được: "Nếu bây giờ Tuyết nhi trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ buồn lắm."

"A!A!" - Mộ Dung Thiên trước mắt tối sầm, cười lạnh hai tiếng, ngã ngồi trên ghế dựa, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu, mắt ngân đầy nước mắt kìm không được - "Ta thật sự rất hối hận, lúc ấy đáp ứng phụ thận giúp ngươi quay vần, lúc ấy thực sự chi bằng đáp ứng Tứ thái tử đem ngươi gả quách cho hắn đi (Juu: không được >"< Nhuệ ca là của ta, nhầm, của Phong tỷ >"<), không chỉ lỡ dở hạnh phúc cả đời của Tam muội, còn rơi vào cảnh Mộ Dung gia mang tiếng xấu lấy sắc dụ chủ."

Mộ Dung Du cũng ngơ ngác, Mộ Dung Tuyết này có phải bị ma quỷ bắt mất hồn rồi không (Juu: ma quỷ gì, có mà ông HT già ấy, sao còn không biết hanh vi của mình bây giờ đã thái quá rồi, đến lúc này rồi còn không lo ình thì thôi, lại còn lo Hoàng thượng khổ sở? Thế này thì tình cảm bác cháu cái nỗi gì, có mà tình yêu nam nữ ấy.

"Tiểu muội, ngươi sẽ không thật sự thích hoàng thượng chứ?" - Mộ Dung Du ngơ ngác hỏi.

Mộ Dung Tuyết cúi đầu không nói, chính nàng cũng không biết cảm xúc của mình bây giờ thế nào nữa, không biết bản thân có thực sự thích hoàng thượng hay không, chỉ biết lúc này mình không nên rời bỏ hoàng thượng mà trở về Mộ Dung vương phủ.

Mộ Dung Phong vẫn không nói gì, ngồi một chỗ nghe ba nàng kia nói chuyện.

Nói thật, Mộ Dung Phong cũng không cảm thấy bất ngờ trước lựa chọn của Mộ Dung Tuyết, đặt ở thời đại của Bạch Mẫn, đây cứ coi như người giàu có đi, mà trong trường hợp này, đối với một tiểu cô nương mới yêu lần đầu mà nói, Hoàng thượng quả thật là một sự cám dỗ lớn lao không thể chống cự được.

Mặc dù hoàng thượng tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn anh tuấn bất phàm như xưa, hơn nữa lại có khí chất trưởng thành, đối với người vẫn luôn được phụ thân thương yêu như Mộ Dung Tuyết, nảy sinh tình cảm như với cha cũng chuyện bình thường. (Juu: bắt đầu có thể là như thế, nhưng cuối cùng thì chẳng cha con bác cháu gì sất =. =", ta chán, ta chán, ta chán, bao giờ mới qua đoạn dở hơi này đây >"<). Tuy nói rằng nàng đang trong thân thể của Mộ Dung Phong, nhưng vẫn là linh hồn của Bạch Mẫn như trước, Mộ Dung Tuyết đối với nàng mà nói, cũng chỉ là muội muội xưng hô mà thôi, cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì, nên nàng cũng chẳng đau buồn.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người không ai nói gì nữa, thật sự cũng không biết phải nói thế nào.

"Tam muội, đại tỷ rất xin lỗi ngươi." - Mộ Dung Thiên cười khổ, nhìn biểu tình không nói một lời của Mộ Dung Phong, thở dài, nói - "Đáng lẽ ra ngươi có thể được gả ột tướng công lưỡng tình tương duyệt (Juu: ờ ờ =. =" hai bên cùng yêu nhau ấy =. ="), có cuộc sống hạnh phúc yên bình, nhưng mà... ôi, bây giờ ta hối hận cũng đã muộn rồi."

"Đại tỷ, cuộc đời không thể mọi chuyện đều như ý được, tỷ không cần áy náy." - Mộ Dung Phong thản nhiên cười, rất bình tĩnh nói - "Đã như vậy rồi, để xem số phận Phong nhi thế nào. Huống chi Tư Mã Nhuệ tuy mang tiếng phản nghịch, con người cũng rất là khoan hậu, tâm địa không xấu, nếu không cũng đã không trả tiểu muội toàn thân trở về. Đại tỷ cũng không cần áy náy vô ích, ta không sao đâu."

Mộ Dung Thiên lòng rối như tơ vò, khoát tay áo, mặt không đổi sắc nhìn Mộ Dung Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, tùy ngươi thôi, ngươi đã ngỏ ý muốn ở lại Noãn Ngọc Các, làm tỷ tỷ chỉ có thể chấp nhân, hôm nay gọi ngươi một tiếng 'Tiểu Tuyết', là một lần coi ngươi là tiểu muội, từ nay về sau, Mộ Dung Thiên sẽ phải cung kính gọi ngài một tiếng 'Nương nương', chỉ mong người có thể được hạnh phúc trong hoàng cung này. Bỏ quá cho Mộ Dung Thiên không tiễn được xa, mời người trở lại Noãn Ngọc Các đi. Dù vẫn là một tiểu cô nương chưa chồng, chưa tới tuổi thành hôn, e rằng hoàng thượng chẳng chờ nổi một năm nữa đâu, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi."

"Đại tỷ!..." - Mộ Dung Tuyết lệ tuôn không ngừng.

"Tiểu Tuyết" - Mộ Dung Du còn muốn khuyên bảo.

"Nhị muội, tùy nàng đi thôi." - Mộ Dung Thiên mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói - "Mặc kệ nàng thôi. Từ nay nàng đã không còn là tiểu muội của chúng ta nữa rồi, sớm muộn gì, chúng ta đều sẽ phải gọi nàng là 'Nương nương', chúng ta nên chúng mừng trước một tiếng thôi."

Mộ Dung Tuyết ngây người đứng một chỗ, ngừng lại một chút, rồi thực sự quay đầu bước ra khỏi cửa, Mộ Dung Thiên rốt cuộc cũng không kiềm chế được bản thân, nước mắt như mưa, ào ạt tuôn rơi.

"Đại tỷ" - Mộ Dung Du đỡ lấy Mộ Dung Thiên, lòng cũng rối như tơ vò, sao lại thành ra như vậy, cũng chỉ là một bữa tiệc gia đình, chẳng qua có gặp gỡ hoàng thượng, sao tiểu muội có thể quyết tâm như thế?

Mộ Dung Phong thầm nghĩ trong lòng: Chỉ e từ hôm nay trở đi, Mộ Dung Tuyết sẽ bị cuốn hoàn toàn vào vòng xoáy không tử chủ được. Hoàng thượng có ý muốn nạp nàng làm phi, Nhị thái tử cũng muốn cưới nàng làm phi. Nếu thực biến thành phụ tử đối đầu, đây là tội danh thiên cổ có tẩy thế nào cũng không sạch được. Giống như mỹ nhân Dương Quý Phi, khiến bao văn nhân cảm khái thương tiếc, chẳng qua cũng chỉ là hồng nhan họa thủy, mị hoặc đế vương mà thôi.

"Mộ Dung Tuyết, tự mình trân trọng." - Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nói, tựa như gió thu bên ngoài, từng từ lọt qua tai vào lòng, thương tiếc, bất lực, lạnh nhạt...

Chỉ một câu này, Mộ Dung Tuyết đi đến cửa thân ảnh đột nhiên nhẹ rung rung một chút, nước mắt tràn mi, cơ hồ muốn quay trở lại, nhào vào trong lòng các tỷ khóc rống một hồi, nhưng, nghĩ đến hoàng thượng dịu dàng và nuông chiều, cố gắng nhẫn tâm, dứt khoát rời đi.

Trong chốc lát, cả phòng lạnh thấu xương, yên lặng hãi hùng!

Mộ Dung Thiên khó chịu vô cùng, rất muốn gào khóc một hồi, ngồi trên ghế, kinh ngạc ngẩn ngơ.

Mộ Dung Phòng trong lòng có chút không nỡ, tiến lên vào bước đỡ lấy bả vai Mộ Dung Thiên, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi - "Đại tỷ, việc đã đến nước này, tỷ cũng đừng quá phiền lòng. Mộ Dung Tuyết đã lựa chọn như thế, cũng tùy ý nàng thôi, chỉ là, mặc dù nàng tuổi còn nhỏ, không đủ mười sáu, chỉ e hoàng thượng chẳng chờ nổi một năm, nếu như sủng hạnh, hoàng cung này nguy hiểm vô cùng, còn cần tỷ phải chiếu cố."

Mộ Dung Du cũng tiếp lời - "Tam muội nói rất đúng, đại tỷ, tỷ cũng phải nhanh nhạy phản ứng."

"Ôi..." - Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng - "Chỉ e đến lúc đó ai cũng không thể giúp nàng, không nói đâu xa, chỉ nói nay nếu thật sự bị hoàng thượng sủng hạnh, mẫu thân của Nhị thái tử là Lưu phi nhất định sẽ không để yên cho nàng, Lưu phi thủ đoạn, tiểu Tuyết nha đầu kia có thể tượng tượng ra."

Xuân Liễu từ ngoài tiến vào nói nhỏ - "Tiểu thư, Tứ thái tử phái Vương Bảo tới thỉnh người về phủ dùng bữa."

"Biết rồi, ta về ngay đây" - Mộ Dung Phong lớn tiếng.

"Ngươi về trước đi" - Mộ Dung Thiên khoát tay áo - "Chớ để Tứ thái tử chờ lâu nóng nảy lại sinh sự."

Nhìn thân ảnh Mộ Dung Phong rời đi, Mộ Dung Du nhìn về phía Mộ Dung Thiên, hỏi nhỏ - "Đại tỷ, tỷ có cảm thấy hay không, tam muội tất cả đều thay đổi, người cũng đẹp, nhìn qua cả người đều toát ra sinh khí đáng kể. Hôm qua Ngô Mông nhìn thấy tam muội liền nói với ta, nếu không phải trước kia từng gặp tam muội, hắn thật không tin người xuất sắc nhất Mộ Dung vương phủ là Mộ Dung Tuyết."

Mộ Dung Thiên gật gật đầu - "Từ sau khi nàng bị bệnh tỉnh lại, con người liền thay đổi, tính cách kiên cường, xử sự viên mãn, tướng mạo càng thêm hấp dẫn người ta. Kỳ thật, Mộ Dung vương phủ đâu có nữ nhân nào xấu, ai chẳng xinh đẹp động lòng người (Juu: chị đang cố vơ mình vào đây mà ;]), chỉ là trước kia Tam muội trầm tính quá, mọi người không để ý tới, mà nay, có lẽ mới thực sự là nàng. Kỳ thật nếu so ra, Tam muội không hề thua kém tiểu muội. Không nói đâu xa, bây giờ nàng đã gả cho Tứ thái tử, Tứ thái tử có thể thỉnh nàng về dùng bữa, sẽ không phải là chuyện tiểu muội có thể làm được, nếu đổi lại là muội ấy, không chừng còn đang âm thầm rơi lệ."

Mộ Dung Du gật gật đầu - "Đại tỷ nói không sai."

"Ngươi cũng về đi, đừng để Ngô Mông chờ sốt ruột, ta biết tình cảm vợ chồng hai ngươi rất tốt, không thể chia lìa, ta cũng không giữ ngươi nữa, mau mau trở về đi, ta cũng mệt rồi, muốn sớm nghỉ ngơi một chút" - Mộ Dung Thiên mỏi mệt nói - "Tỷ phu ngươi e rằng lát nữa mới về."

Mộ Dung Du thở dài, cũng xoay người rời đi, Mộ Dung Tuyết lựa chọn như thế là ngoài dự đoán của mọi người, không biết đại tỷ phải ăn nói sao với cha mẹ đây?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-187)