← Ch.02 | Ch.04 → |
Đang lúc Trác Viện vừa ăn cơm vừa đợi Phương Đại Tề, đột nhiên Kỷ Nhất Thế lại đi tới.
Một tay anh để trong túi quần, một tay cầm điện thoại di động, cứ như vậy đứng trước mặt Trác Viện.
Vốn đang cúi đầu ăn cơm, Trác Viện không muốn để ý đến anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh làm cho cả người không được tự nhiên, phải dừng đũa lại, ngẩng đầu hỏi "Anh có chuyện gì không?"
Lúc này sắc mặt Kỷ Nhất Thế đen lại, nhìn không được tốt, giống như ai đó chọc anh mất hứng.
"Phương Đại Tề sẽ không trở về ăn cơm với em đâu."
"Chẳng qua học trưởng chỉ đi nhận điện thoại, chờ lúc nữa sẽ quay trở lại." vừa rồi học trưởng đã nói như vậy, mặc dù trước khi đi sắc mặt của anh có chút kỳ quái nhưng anh ấy đã nói nhất định sẽ trở lại.
Giống như cười nhạo cô không biếtgì, Kỷ Nhất Thế hừ một tiếng "Em có biết cô gái vừa đi cùng tôi là ai không?"
"Đó không phải là chuyện của em." Anh muốn quen với ai là quyền tự do của anh.
"Cô ấy tên là Dương Văn Văn, là con gái của ông chủ nơi Phương Đại Tề đang làm việc, cô ấy cũng giống em, cũng thích Phương Đại Tề, nhưng cô ấy so với em thông minh hơn, biết dùng thủ đoạn để lừa gạt đàn ông."
Trác Viện không hiểu ý tứ của anh, vốn đang hơi đói, nhưng bây giờ cũng mất hết khẩu vị, tức giận cầm lấy chiếc đũa quấy chén cơm trắng lên, "Anh đừng nói lung tung, học trưởng mới không dễ dàng bị sắc đẹp lừa gạt như vậy, anh không nên quấy rầy bọn em ăn cơm."
"Đứng lên"
"Anh làm gì vậy?" Không nghĩ tới cô nói muốn anh tránh ra, Kỷ Nhất Thế đi về phía trước một bước, cánh tay dài nhấc lên kéo tay cô qua.
Trác Viện bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, chiếc đũa trong tay rơi xuống, cô còn chưa kịp la lên đã bị anh kéo cả người qua.
"Buông ra."
"Em đã không tin, tôi sẽ để em rõ học trưởng của em rốt cuộc là người như thế nào." Kỷ Nhất Thế lôi kéo cô, đi về phía góc vừa rồi Phương Đại Tề biến mất.
Bất kể cô đập thế nào, phản kháng ra sao vẫn không thể nào đấu lại được với sức mạnh của anh, cả một đường bị anh lôi kéo, cổ tay bị nắm đến đau nhức.
"Học....." Trác Viện thấy Phương Đại Tề, mới nghĩ đến muốn gọi to, Kỷ Nhất Thế liền nhanh tay lẹ mắt che miệng cô lại, anh đem cô giam vào trong lồng ngực mình, cúi đầu cảnh cáo bên tai cô "Em chỉ cần phát ra tiếng động, tôi liền hôn em."
Uy hiếp như vậy, thật nhiều năm trước, anh đã từng nói qua, Trác Viện biết anh không nói đùa, bị anh ôm mạnh trong lồng ngực, cô dừng giãy giụa lại, rất sợ anh nói được là làm được, ở trước mặt mọi người hôn cô.
"Nhìn thật kỹ, xem học trưởng tốt bụng trong miệng em, bị lừa gạt thế nào."
Trước mắt Trác Viện, Phương Đại Tề đang cãi nhau với Dương Văn Văn ở một góc nhà ăn, bởi vì khoảng cách không xa nên cô có thể nghe được rất rõ giọng nói của họ.
"Dương Văn Văn, hiện tại cô đang có ý gì?" Biết rõ hôm nay anh hẹn gặp mặt Trác Viện, cô ta còn cố ý thăm dò từ trợ lý của anh, một đường theo dõi đến đây.
Dương Văn Văn bị giọng nói đầy chất vấn, hung hăng của anh làm cho tủi thân, cảm xúc bất bình hiện rõ trên mặt, "Em không cho phép anh gặp mặt Trác Viện nữa." Cô biết Trác Viện rất đặc biệt đối với Phương Đại Tề. Mặc dù anh nói chẳng qua Trác Viện chỉ là học muội ở đại học, anh cùng cô ấy rất trong sạch. Dù là như thế, cô vẫn cảm thấy ghen tỵ với Trác Viện, bất mãn Phương Đại Tề đối với bạn gái chính thức như cô không bằng học muội.
Nếu không phải hôm nay vừa khéo anh họ Kỷ Nhất Thế hẹn cô đến nhà hàng này ăn cơm, cô làm sao có thể tin, Phương Đại Tề lại gặp mặt Trác Viện, còn thân thiết xoa tóc cô ấy, người không hiểu chuyện còn tưởng bọn họ là một đôi tình nhân.
"Tại sao lại không cho phép, Viện Viện là học muội của tôi, tôi muốn gặp học muội của mình còn cần cô phải đồng ý?"
"Học muội? Anh đối với học muội của mình có phải quá tốt hay không? Vừa mới trở về Đài Bắc liền lập tức bỏ em lại, đi gặp mặt cô ta, anh đừng quên đã đáp ứng người nhà anh cùng ba mẹ em như thế nào, anh nói sẽ đính hôn với em, sau sẽ cùng nhau đi Mỹ, anh quên sao?"
Dương Văn Văn là con gái độc nhất trong nhà, còn gia cảnh Phương Đại Tề thì bình thường, kết hôn cùng cô, sau này tài sảnnhà cô cũng là của anh, anh còn không thỏa mãn hay sao?
"Không sai, tôi sẽ đính hôn cùng cô, nhưng tôi cũng đã nói, đi nước Mỹ không phải tôi nguyện ý, cho dù đến Mỹ, tôi cũng sẽ không thích cô!" Sắc mặt Phương Đại Tề xanh mét phun ra mấy chữ.
Cũng là tự trách mình, biết rõ tửu lượng đã không tốt, còn bị khách hàng thúc ép, rót cho mấy chén rượu mạnh, sau khi say liền hồ đồ lên giường với Dương Văn Văn, bây giờ hối hận đã không còn kịp.
Chẳng qua nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, thời gian có thể quay lại, cho dù có đắc tội với khách hàng, anh cũng sẽ không đụng vào một giọt rượu nào.
"Vậy thì sao? Là anh tự nói sẽ chịu trách nhiệm với em!" Vì sợ Phương Đại Tề không thừa nhận, Dương Văn Văn cố ý chụp ảnh lại, muốn anh nghĩ không bắt đền cũng không xong.
"Đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm nhưng cô hãy nhớ kỹ, tôi không thích cô."
"Anh...." Dương Văn Văn bị lời nói lạnh lùng của anh làm cho giận đỏ mặt, vung tay lên muốn tát anh một cái. Cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều được nâng trong lòng bàn tay, muốn gì có đó, chỉ có người cô không cần chứ không có người không cần cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Đại Tề là khi cô theo cha đến tham gia tiệc rượu của công ty. Sau lần gặp mặt đó, cô đã bị ấn tượngbởi anh, một người tuổi trẻ tài cao, lại tự tin và lôi cuốn người khác. Cô trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức về anh, mặc dù biết trong lòng anh đã yêu mến một người con gái khác, vậy thì sao, thứ cô muốn nhất định phải có được.
Chỉ dùng vài chén rượu, Phương Đại Tề còn không phải lăn lăn trên giường cùng cô sao, còn không phải bị người lớn hai bên gia đình ép đính hôn với cô.
Bởi vì thích anh, để làm anh cùng người nhà anh vui vẻ, Dương Văn Văn còn rất dụng tâm, khổ công thay đổi tính tình tiểu thư của mình. Cô cho rằng mình trả giá nhiều như vậy, Phương Đại Tề sẽ thích cô, nhưng anh lại chưa bao giờ hòa nhã với cô, hễ động một chút là coi cô như người tàng hình, mặc kệ cô, gặp mặt ở công ty cũng chỉ có lệ chào cô một tiếng.
Những thứ bất mãn này cô cũng có thể nhịn xuống, duy chỉ có việc Phương Đại Tề lén gặp Trác Viện làm cô không cách nào tiếp nhận nổi.
Người đàn ông của cô, chỉ có thể nhìn cô, chỉ có thể yêu cô.
Đáng tiếc, một cái tát của cô còn chưa giáng xuống, Phương Đại tề đã nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, bắt cổ tay cô uy hiếp nói, "Dương Văn Văn, tôi nói cho cô biết, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, cô không nên được đằng chân lân đằng đầu."
Cô liều mạng trừng mắt nhìn anh, không để ý tới cổ tay bị ánh nắm đến phát đau, chỉ lo vừa đá vừa đánh anh.
"Phương Đại Tề, anh dám hung dữ với tôi? Sao, không nỡ bỏ lại học muội yêu dấu của anh? Ai bảo cô ta là con gái riêng, người nhà anh vốn coi trọng mặt mũi, căn bản sẽ không đồng ý để anh qua lại với cô ta, anh không nên tự mình vọng tưởng nữa!"
"Viện Viện là hạng người gì, tôi biết rất rõ, tôi mặc kệ cô muốn náo cái gì, chỉ cần đừng quấy rầy tôi ăn cơm cùng Viện Viên, tất cả đều do cô xử lý."
Qua nhiều năm như vậy, người nhà anh xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, kiên trì không chịu gặp Trác Viện làm cho anh cảm thấy bất lực. Càng không nghĩ tới Dương Văn Văn đem vấn đề khó khăn không có biện pháp này nói ra khỏi miệng, sắc mặt Phương Đại tề trở nên khó coi, căm tức đẩy cô ra, không chút quyến luyến xoay người rời đi.
"Phương Đại Tề, không cho phép anh đi!" Cô đứng ở phía sau la lên, nhưng Phương Đại Tề đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Lúc Phương Đại Tề trở về dùng cơm với Trác Viện, bỗng tiếng chuông tin nhắn của điện thoại di động truyền đến.
Vốn tưởng là tin nhắn của Dương Văn Văn, ai ngờlại là của Trác Viện, phía trên chỉ có mấy chữ đơn giản "Học trưởng, thật xin lỗi."
Mấy chữ này quẹt qua đáy mắt Phương Đại Tề, anh giật mình, đi tới chiếc bàn vừa cùng Trác Viện ăn cơm, cô đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Chưa từ bỏ ý định, anh quay đầu chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào nhân viên phục vụ, anh cũng không để ý, chỉ một lòng muốn đuổi kịp Trác Viện.
"Viện Viện!"
Ra khỏi nhà hàng, Phương Đại Tề nhìn trái nhìn phải, lo lắng muốn tìm cô, chạy hết mấy con phố, cuối cùng cũng nhìn thấy Trác Viện ở ngã tư.
"Viện Viện!" Phương Đại Tề hô to, chạy nhanh về phía cô.
Trác Viện không muốn Phương Đại Tề đuổi kịp, biết rõ không thể quay đầu lại, cũng biết anh đã có bạn gái, cô không thể dây dưa với anh nữa, nhưng cô thầm mến học trưởng nhiều năm như vậy, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ ngay được? Bởi vì không nỡ, bước chân tự nhiên chậm lại.
"Viện Viện...." Phương Đại Tề rất nhanh đuổi được cô, bắt lấy tay cô, mặc cho cô giãy giụa, cũng không buông tay.
Trác Viện không dám ngẩng đầu nhìn Phương Đại Tề, cô sợ mình sẽ khóc lên, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cắn môi, kìm nénnhững giọt lệ trên khóe mắt, không để nó chảy xuống.
"Viện Viện, anh...." Anh còn chưa nói hết, Trác Viện xoay người lại, khóe mắt ngấn nướcnhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Học trưởng, thật xin lỗi, em không nên hại anh cùng bạn gái gây lộn, em...." Cô nghẹn ngào nói, nghĩ đến người nhà của anh để ý thân phận con riêng của mình như vậy, cô liền cảm thấy đau lòng.
"Viện Viện...." Phương Đại Tề thấy cô khóc, tâm không khỏi níu chặt lại, bàn tay lại liều mạng nắm chặt tay cô không chịu buông, anh sợ nếu mình buông tay, sẽ không còn được gặp lại Trác Viện nữa.
Nhưng bây giờ anh có quyền gì mà đòi giữ cô lại? Là chính bản thân anh đi trêu chọc Dương Văn Văn, anh nên vì lỗi lầm của mình mà chịu trách nhiệm, chẳng qua anh không cam lòng. Thật ra anh còn chưa kịp nói với Trác Viện rằng anh cũng thích cô, rất muốn cô làm bạn gái anh.
Nhưng những lời này, hiện tại anh không thể nói, sau này hẳn cũng không có cơ hội để nói.
"Học trưởng, lúc anh đính hôn, nhất định phải nói cho em biết, nếu không sau này anh đi Mỹ, em sẽ không thể chúc mừng anh."
Phương Đại Tề lấy tay lau mặt mình, nhắm hai mắt lại, nghĩ cách chôn giấu ánh mắt chua xót này xuống, lực đạo trên tay cũng bất giác nới lỏng.
Trác Viện thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, ngẩng đầu nhìn lênrồi đưa tay che mặt lại. Cô không hề liếc nhìn Phương Đại Tề dù chỉ một cái, không nói không rằng liền xoay người đi.
Kết thúc, bốn năm thầm mến, cô biết nên kết thúc rồi.
Cô thật khờ, rõ ràng là con gái riêng nhưng lại thầm mến học trưởng có gia đình gia giáo như vậy, thật khờ....
Trác Viện không để ý đến ánh mắt kỳ quái của người qua đường, để mặc chính mình khóc, cô như một đưa trẻ mới đánh mất món đồ chơi mình yên thích.
Cô một mình đi loạn trên đường, không biết mình muốn đi nơi nào, chẳng qua giống như một đứa ngốc, đi qua từng con đường một, cho đến khi khóc đủ, mệt mỏi, cô mới dừng chân lại.
Mê man nhìn con đường lạ lẫm, Trác Viện lấy tay lau nước mắt, mới nghĩ tới muốn gọi taxi, đột nhiên cô bị một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường làm cho hoảng sợ.
Cô định lùi về phía sau một bước, cửa sau xe ô tô đột nhiên mở ra, người bên trong là Kỷ Nhất Thế.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Khi cô biết Phương Đại Tề gặp Dương Văn Văn, cô liền vừa đánh vừa đá Kỷ Nhất Thế, người làm cho cô phát hiện tất cả mọi chuyện, thật vất vả mới trốn khỏi sự khống chế của anh ta, bây giờ không nhịn được khóe mắt liền rưng rưng hỏi, "Tại sao anh lại muốn như vậy?"
Cho tới bây giờ Trác Viện cũng chưa từng nghĩ muốn tỏ tình với học trưởng, cô chỉ muốn lẳng lặng yêu học trưởng như vậy, nhưng Kỷ Nhất Thế lại cứng rắn muốn ngăn cản vọng tưởng của cô.
"Lên xe." Kỷ Nhất Thế ngồi phía sau ra lệnh.
Hiện tại Trác Viện không muốn gặp anh, sao có thể biết điều mà chịu lên xe. Cô lắc đầu, lùi một bước.
"Em muốn tự mình lên xe, hay muốn tôi ôm lên?" Uy hiếp trắng trợn, đơn giản, rõ ràng giống như khi anh uy hiếp muốn hôn cô, cũng rất thành công trong việc làm cô hoảng sơ.
"Trác Viện, lên xe." Xuống một thông điệp cuối cùng, Kỷ Nhất Thế đem hồ sơ ở trên đùi thu vào, tính mở cửa xe, Trác Viện đột nhiên tỉnh táo lại, cái gì cũng không để ý liền xoay người chạy đi.
Cô mới không cần ngồi trong xe Kỷ Nhất Thế, cô hy vọng vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại người này. Cô ghét anh, ghét anh ngạo mạn, tàn nhẫn, còn ghét ánh mắt anh ta nhìn cô.
Đáng tiếc, cô mới chạy không tới mấy bước, liền nghe thấy tiếng vừa mở cửa rồi đóng lại của chiếc xe phía sau, tiếp theo lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cô bị người phía sau bắt được, trực tiếp ôm ngang lấy.
"Không nên, anh buông ra!" Cô muốn kêu cứu nhưng con đường này ngoài những chiếc xe thì không còn ai đi qua.
"Chớ lộn xộn!" Kỷ Nhất Thế nhỏ giọng cảnh cáo cô, nện bước chân, ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh xe, tài xế giúp anh mở cửa xe ra, đem cô ném về ghế ngồi phía sau, Kỷ Nhất Thế đi theo ngồi vào.
"Cho em xuống, em không ngồi xe của anh, anh thả em xuống!" Trác Viện vừa ngồi lên xe liền khẩn trương vỗ cánh cửa bên cạnh, cô muốn mở cửa xe nhưng thử mấy lần cũng không sao mở được.
"Ngồi yên lại." Hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cô, Kỷ Nhất Thế mặt lạnh ra lệnh.
Xe rất nhanh chạy về phía đường quốc lộ, cách một tấm thủy tinh, tài xế ngồi trước xe căn bản không nghe được động tĩnh phía sau, cũng không nghe thấy Trác Viện kêu dừng xe lại.
Một phút sau, trong lòng Trác Viện biết trốn không thoát, đành buông tha ý niệm muốn chạy trốn trong đầu, cả người nép bên thành xe, tăng khoảng cách với Kỷ Nhất Thế.
Cô không còn động tác phản kháng, Kỷ Nhất Thế đều nhìn thấy hết, môi anh mím chặt, hai tay ôm ngực ngó chừng cô, thấy Trác Viện toàn thân căng thẳng.
"Náo loạn đủ rồi?" Kỷ Nhất Thế đột nhiên hỏi mà không báo trước.
Trác Viện không trả lời, cô không mốn nói chuyện với anh, giận dỗi nghiêng đầu qua một bên, không muốn nhìn anh.
"Nợ nần có thể kéo dài thời gian trả nợ, tôi nghĩ em sẽ gọi điện cảm ơn tôi, đáng tiếc tôi chờ nhiều ngày như vậy, lại không nhận được điện thoại của em."
Trác Viện nghe vậy, trái tim nhảy dựng lên, vẫn không chịu quay đầu như cũ.
"Em cho rằng tôi vô duyên vô cớ, đột nhiên có lòng hảo tâm xuất hiện giúp đỡ anh trai em?" Hắn cao ngạo hừ lạnh một tiếng.
"Em không muốn kết hôn với anh, em không thích anh, tại sao anh lại muốn ép em..." Hiện tại Trác Viện cũng hiểu rõ, Kỷ Nhất Thế nói cho cô biết, anh tùy thời điểm có thể kéo dài thời gian trả nợ, giống như khi anh đối phó với Giang Gia Văn.
Cô sao có thể ngốc ngếch như vậy, không nghĩ tới tất cả những việc này đều do Kỷ Nhất Thế chủ mưu? Cô còn ngây thơ cho là, chính mình tránh được một kiếp, thì ra mấy ngày nay buông lỏng, chẳng qua là những ngày khổ nạn đang gần kề.
"Tôi chỉ muốn cho em hiểu, câu trả lời của em có thể sẽ liên quan đến sinh tử của công ty Trác thị."
Một khi anh hủy bỏ thời hạn trả nợ, công ty Trác thị thật vất vả mới vận hành ổn định, sẽ lại rối loạn. Không có sự đồng ý của anh, bất kỳ ngân hàng nào cũng không dám cho công ty Trác thị vay tiền, đến lúc đó cho dù công ty không đóng cửa, cũng rất khó để vận hành bình thường lại.
Giống như công ty của Giang Gia Văn, chỉ một câu nói của Kỷ Nhất Thế, đã khiến tài vụ của công ty gặp nguy cơ. Không ai biết vì sao anh lại dừng hợp tác lâu dài với công ty kia lại, nhưng Kỷ Nhất Thế biết, Trác Viện cũng biết, anh muốn cô thấy rõ, một khi cô phản kháng, hậu quả sẽ như thế nào.
Cô không ngốc, không phải nhìn không ra mối quan hệ trong đó. Một khi cô không gả cho anh, công ty Trác thị sẽ lập tức đóng cửa, thật vất vả mới thấy nụ cười của anh trai, tin tưởng có thể chỉnh đốn lại công ty Trác thị, sao cô có thể nhẫn tâm phá hủy.
Mu bàn tay đặt lên môi, cho dù nước mắt chảy xuống, liều chết cũng không khóc thành tiếng.
Thấy cô khóc, Kỷ Nhất Thế còn nói "Vừa khéo, Dương Văn Văn là con gái họ hàng của tôi, con bé thích Phương Đại Tề là bí mật công khai, theo đuổi anh ta đến cực khổ, thật vất vả mới kết giao được với anh ta, con bé không muốn có bất cứ kẻ nào xen vào giữa tình cảm của nó với Phương Đại Tề."
Thì ra là như vậy, khó trách anh sẽ giúp Dương Văn Văn, Trác Viện nghe giọng anh bình tĩnh kể lại, ủy khuất trong lòng càng sâu hơn.
"Tôi cùng học trưởng rất trong sạch, không có gì cả."
"Em dám nói em không thích Phương Đại Tề?"
"Vậy thì sao?"
"Không lâu nữa bọn họ sẽ đính hôn, thời gian này, tốt nhất em nên tránh xa Phương Đại Tề ra một chút." Trác Viện nghe anh cảnh cáo, môi dưới liền cắn chặt lại.
Thật lâu sau, cô mới nghẹn ngào hỏi "Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì để tôi xuống xe." Kỷ Nhất Thế chẳng qua chỉ nhìn cô, không để ý đến lời nói của cô.
"Tôi muốn xuống xe, anh có nghe thấy hay không?"
"Tôi muốn lời cam đoan của em."
"Cam đoan cái gì? Nói sau này tôi sẽ không gặp lại học trưởng nữa sao? Hay là cam đoan sau này tôi sẽ không thích học trưởng nữa? Anh không cảm thấy buồn cười sao? Tôi muốn gặp học trưởng hay không, muốn thích học trưởng hay không, cũng là chuyện của tôi, tại sao anh lại muốn can thiệp?"
Mỗi lần gặp mặt Kỷ Nhất Thế, nhìn thấy khí phách ngất trời của anh, cô cuối cùng vẫn là người chịu lép vếtrướcsự lợi hại của người đàn ông này. Dù sao anh cũng là anh trai của Kỷ Manh Manh nên cô luôn điềm tĩnh không dám phản kháng. Lần trước đến vay tiền bị anh hung hăng đùa cợt một phen, làm lòng cô khó chịu đến mấy ngày liền. Lúc này anh còn can thiệp vào chuyện tình cảm của cô, làm cô không nhịn được mà hét lên với anh.
Chuyện của học trưởng cùng Dương Văn Văn đã không thể thay đổi sự thật, cô làm sao có thể nhúng tay vào?
Ban đầu mẹ đã xen vào giữa hôn nhân của cha và bác gái mới có thể sinh ra cô, để cô sống dưới bóng ma là con riêng, làm sao cô có thể đi theo vết xe đổ của mẹ năm đó? Không cần Kỷ Nhất Thế cảnh cáo, cô cũng biết không nên gặp mặt học trưởng nữa, nhưng anh có cần thiết phải làm khó cô như vậy không?
Cô thích học trưởng là sai sao? Huống chi cô thích anh ấy nhiều năm như vậy rồi, căn bản không biết học trưởng đang qua lại với Dương Văn Văn. Nếu biết, cô nhất định sẽ không quấy rầy học trưởng nữa, nhất định sẽ không, ...
Mặt Trác Viện đỏ bừng hét to làm Kỷ Nhất Thế nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó liền kéo thân thể cô ra, mặc kệ tiếng la inh ỏi của cô, để cô ngồi trên đùi mình. Một tay anh bắt lấy hai tay cô, kiềm chế thân thể cô, một tay còn lại nắm được người cô, cô vội vã ngẩng đầu nhìn anh.
"Em là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em thích Phương Đại Tề, hiểu không?" Từ trên cao nhìn xuống cô, lực đạo ở ngón tay lại tăng thêm, làm cô nhịn không được kêu lên, nhưng anh vẫn liều mạng bắt lấy cằm của cô, khoảng cách đôi môi hai người gần trong gang tấc, Trác Viện ngửi thấy hơi thở của anh, muốn nghiêng đầu đi.
Ai ngờ, thân thể cô vừa giãy giụa, chẳng những không né được Kỷ Nhất Thế, ngược lại còn chọc tức anh, chỉ nghe thấy anh nặng nề mắng một tiếng, tiếp theo môi của cô đã bị một đôi môi khác phủ lên.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |