Vay nóng Homecredit

Truyện:Quần Áo Xốc Xếch - Chương 07

Quần Áo Xốc Xếch
Trọn bộ 58 chương
Chương 07
Không thẹn với lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-58)

Siêu sale Shopee


Cơn ác mộng kia lại tới một lần nữa khiến toàn thân Niệm An run rẩy, thứ ghê tởm trong cơn ác mộng kia lại bắt đầu sờ loạn trên người cô. Cô muốn chạy trốn, nhưng cánh cửa duy nhất đã bị khóa chặt, cô chỉ có thể quỳ rạp xuống cánh cửa gào thét, nhưng không có ai đáp lại mình.... Hình ảnh rõ ràng như thế đâu thể là giả được.

Người đàn ông trước mặt và gã trai bao trong quán bar có khác gì nhau cơ chứ? Một kẻ là vì hám tiền, còn một kẻ là vì muốn trút giận?

Toàn thân Niệm An run rẩy, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, cô thôi không chống cự nữa, chỉ liếc xéo Tiêu Thần dịu dàng nói: "Không ngờ anh cũng có hứng thú với cả phụ nữ có thai, khẩu vị thật đặc biệt."

Phụ nữ có thai? Phụ nữ có thai!

Tiêu Thần khựng lại, lồng ngực nhẵn nhụi giống như bị phỏng nhanh chóng lùi về phía sau. Anh vung tay lên, nhưng lại không hạ xuống, sau đó móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa ba lần mới cháy. Một làn khói trắng phả ra từ miệng, từ mũi khiến cho khuôn mặt anh mông lung mơ hồ, anh ngắm nhìn người phụ nữ trên giường, ánh mắt như oán như hận nhưng không rõ ràng.

Niệm An nín thở hồi lâu, bỗng thử nhúc nhích chân, vết thương trên đùi khiến cô nhíu mày, nhưng cũng không đến nỗi không thể động đậy. Cô nắm chặt bàn tay, đứng dậy, cài lại từng chiếc nút áo sắp bị mở kia. Đưa lưng về phía Tiêu Thần, cô nói với vẻ mặt không hề có chút cảm xúc: "Năm năm trước tôi nợ anh một lời giải thích, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết. Anh hỏi tôi tại sao muốn chia tay, là bởi vì chúng ta không hợp nhau. Tôi sợ mình sẽ bị sự nhiệt tình như lửa của anh thiêu đốt. Anh nói tôi hèn nhát cũng được, cảm thấy tôi đùa giỡn với tình cảm của anh cũng được, ngày xưa chúng ta không hợp nhau thì bây giờ cũng thế không có thay đổi. Anh nên tìm một người thuộc về mình." Cô xoay người lại vươn tay về phía người đang ngồi bên kia giường, "Cám ơn anh đã từng thích tôi, nhưng tôi chỉ có thể nói tiếng cám ơn anh, ngoài việc này ra, tôi không có gì để báo đáp cả."

Tiêu Thần hiếm khi yên lặng nghe cô nói hết, hiếm khi trầm mặc, lúc cô chuẩn bị rời đi, anh thở dài sau đó không nói câu nào bắt lấy tay cô, kéo cô đi thẳng tới phòng tắm. Bắt cô đứng trước gương anh ta nói: "Em nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem thế nào? Cho dù bây giờ em có trở về, anh ta có tin rằng em trong sạch không?"

Người phụ nữ trong gương không khác gì yêu ma, gương mặt trắng bệch, ánh mắt mông lung, phấn son lem luốc, áo váy trên người cũng đã nhăn nhúm nhàu nát nhiều nơi, giống như đã bị chà đạp rất nhiều lần. Cô quay đầu đi nói, "Tôi có chỗ đi, anh không phải lo lắng về việc này."

Vừa dứt lời, cả người cô đã bị đẩy tới bồn tắm, sau đó nước nóng từ trên chảy xuống. Cách một làn nước, Niệm An không biết trên mặt mình ngoài nước ra còn có cái gì nữa, cô mở miệng: "Thật ra thì anh không cần phải như vậy."

Tiêu Thần ném cái vòi hoa sen xuống, đặt áo choàng tắm ở bên cạnh, sau đó mang một bộ quần áo sạch sẽ - đó là bộ đồ mà anh đã từng bí mật mua cho cô, nhưng cô luôn không chịu mặc. Anh đóng cửa lại, đứng sau cánh cửa lạnh lùng nói: "Tốt nhất là em tắm nhanh lên, nếu không tôi sẽ không bảo đảm mình sẽ dừng lại ở đây đâu, đến lúc đó cho dù em có là phụ nữ có thai hay gì gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ...." Lời anh còn chưa nói xong đã nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy ào ào....

Anh nhìn trân trân lên trần nhà: Lại bỏ qua cho cô một lần nữa!

Với tốc độ nhanh như thần, cô thay xong quần áo sạch sẽ bước ra ngoài, Tiêu Thần đã chuẩn bị một hòm thuốc, không nói lời nào kéo cô tới ghế sofa ngồi xuống, vén ống quần cô lên, nhìn vết thương trên chân cô mà thầm nghĩ: Đến chính bản thân mình cô còn có thể tàn nhẫn như thế, huống chi là người khác?

Nhìn động tác của anh cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, trong lòng Thẩm Niệm An có chút mềm lòng: Nói đúng ra, anh ta không hề thay đổi, nếu như ban đầu... Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, kịp thời ngăn lại suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình. Chuyện này quá đáng sợ, cùng một lúc dao động giữa hai người đàn ông quả thật là điều rất đáng sợ. Cô rụt chân lại, khách sáo tránh né bàn tay của Tiêu Thần mỉm cười nói: "Không cần đâu, chút vết thương nhỏ này cũng không có ảnh hưởng gì. Làm phiền anh lâu rồi, tôi phải đi đây." Cô nhìn xuống bộ quần áo sạch sẽ trên người, "Ngày mai tôi sẽ gửi anh tiền bộ quần áo này!"

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Tiêu Thần đứng dậy nhếch môi nở nụ cười khổ: Thẩm Niệm An, đây chính là lần cuối cùng, đừng để rơi vào tay anh một lần nữa.

Khi Chân Chân về nhà đã nhìn thấy Niệm An đang ngồi trước cửa nhà mình, nhất thời tức giận xông lên mắng: "Con nhỏ xấu xa này, tại sao điện thoại gọi hoài không được, cậu có biết suýt nữa mình đã gọi cảnh sát hay không?"

Niệm An đưa tay ôm lấy cô, đầu dựa vào vai cô thở dài từng tiếng, mỉm cười nói: "Cũng may mà cậu không có báo cảnh sát, nếu không mình thật sự nổi tiếng rồi."

Thấy cô vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn được, Chân Chân cũng yên tâm hơn một chút, nhưng miệng thì vẫn không ngừng mắng cô như súng liên thanh, mắng từ ngoài cửa cho tới khi vào tận trong nhà mà vẫn chưa có khuynh hướng dừng lại. Sau khi rót cho Niệm An một cốc sữa nóng lại tiếp tục mắng: "Nếu không phải ở quán bar Kim Đế mình gặp gã trai bao kia, có lẽ mình cũng không biết là cậu đã bị một tên đàn ông mang đi, nè, tên đàn ông đó là ai vậy?" Cô thấy Niệm An không nói lời nào, thử hỏi dò thêm, "Chẳng lẽ thật sự là Tiêu Thần?"

Niệm An giơ tay chặn cô lại, nhẹ giọng mắng trả: "Được rồi, không phải mình đã về rồi sao? Đúng rồi, Hữu Thành có gọi điện tới không? Mình nói với anh ấy là đang ở chỗ của cậu."

Chân Chân "A" lên một tiếng: "Lúc đó mình đang ở bên ngoài mà!" Nói xong cô đi tới điện thoại nhìn xem thì thấy trong đó có cuộc gọi nhỡ của Mộ Hữu Thành, cô bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Niệm An nói: "Người nhà cậu quản thật chặt, dường như rất sợ mất cậu ấy."

Niệm An bảo cô gọi điện lại, nói hai người vừa ra ngoài uống rượu, bây giờ mới về.

Chân Chân làm theo lời cô, đáng tiếc trong lúc gọi điện thoại, trên trán cô bắt đầu tuôn mồ hôi, cô che ống điện thoại nhỏ giọng nói: "Thôi xong rồi!"

Niệm An nhận lấy điện thoại, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói của Mộ Tình, "Lão Mộ tới bar Kim Đế đón cô rồi, cô không thấy sao?"

Niệm An trả lời một câu: "Ừ, không thấy, có lẽ lúc đó tôi đã đi rồi. Chờ anh ấy trở lại con nói ba con một tiếng, điện thoại di động của tôi bị mất rồi, bây giờ đang ở nhà Chân Chân, để anh ấy đỡ phải lo lắng!"

Lúc cúp điện thoại, cô không hề phát hiện ra tay của mình đang run. Cho đến khi Chân Chân bắt lấy tay cô, cô mới ngẩng đầu hỏi, "Sao vậy?"

Chân Chân rút khăn giấy ra, vừa lau bàn tay của cô vừa nói: "Cậu yên tâm đi, lúc mình đến không thấy Mộ Hữu Thành, chắc là sau đó anh ấy mới tới. Khi đó cậu đã đi rồi, chắc chắc anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu."

Thật sao? Có thật như vậy không? Niệm An tự hỏi mình như vậy. Thật lâu sau, cô mới lắc đầu nói: "Chắc mình phải tìm cơ hội nói cho anh ấy rõ sự thật thôi. Lần này Tiêu Thần đúng là điên rồi, nhưng mình không làm gì cả, mình không thẹn với lương tâm."

Nói đến đây, Chân Chân lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng may tính khí cậu còn tốt, còn quan tâm đến tên tiểu tử thối Tiêu Thần, cậu quên năm năm trước anh ta đã hại cậu...."

Niệm An nhẹ giọng quát cô ngừng lại: "Hại? Anh ta không có hại mình. Năm đó nếu mình cố kiên trì ở bên cạnh anh ta, chưa hẳn đấu không lại với gia đình anh ta, đáng tiếc là mình không có dũng khí đó. Rút lui là do muốn tốt cho bản thân mình thôi, không liên quan gì tới anh ta cả. Nghĩ lại bây giờ mình cảm thấy rất tốt, nghĩ mãi về quá khứ chẳng phải tự mình khiến mình không thoải mái sao?"

Chân Chân liếc cô một cái: "Chờ đến lúc cậu lập gia đình rồi, sau này sung sướng rồi hãy nói với mình như vậy. Bây giờ mình rất lo lắng, mục đích của Tiêu Thần chính là muốn báo thù, cậu nghĩ lại xem anh ta là loại người chịu để mình bị thiệt thòi sao? Nhớ năm đó, anh ta...."

Niệm An xoa xoa thái dương, hoảng hốt cầu xin buông tha: "Chị hai Chân Chân à, xin cậu đừng có nói nữa, mình vừa đau đầu đau chân, đến tim cũng muốn phát bệnh, xin cậu thương tình nghĩ đến bệnh tình của mình một chút được không."

Lúc này Chân Chân mới phát hiện ra vết thương trên chân cô.

Vừa nhìn tới nước mắt liền rơi xuống, ngược lại Niệm An có chút sợ hãi, vừa dỗ dành vừa duỗi chân ra, chứng minh mình vẫn có thể bay nhảy được.

Xử lý miệng vết thương xong, hai cô gái nằm chung một cái giường, cũng giống như năm đó. Tay Chân Chân chống đầu, nhìn Niệm An hỏi một câu theo cảm tính: "Cậu có hạnh phúc không?"

Niệm An nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên: "Mình không phải họ Phúc, mình họ Thẩm."

Chân Chân bị chọc cười khanh khách, "Con nhỏ này!" Nhưng cô vẫn vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Niệm An: "Ngủ đi, hai ngày nay mình liên tục bị thất tình, cậu cứ yên tâm ở lại nhà mình. Mộ Hữu Thành tới mình sẽ đối phó cho."

Trong lòng Niệm An cảm động không thôi, hốc mũi cay cay: "Chân Chân, mình đã từng nói qua rằng cậu là người bạn tốt nhất của mình hay chưa?" Cô ngừng lại chút hít thở rồi nói tiếp, "Nhưng cậu có thể lấy chân cậu ra được không, chạm vào vết thương của mình kìa, đau quá đi!"

Hai người đều cười vang lên.

Đêm nay Chân Chân nằm mơ, cô mơ thấy lại câu chuyện năm năm về trước. Khi đó cô và Niệm An làm chung tại một cửa hàng. Cô cũng là người trực tiếp chứng kiến chuyện cậu chủ Tiêu theo đuổi Niệm An. Cô từng thấy cậu chủ Tiêu có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào khiến cô và Niệm An sợ đến mức hồn phi phách tán, cũng từng thấy cậu chủ Tiêu dùng đặc quyền của mình làm nhiều chuyện có lợi cho hai cô, hơn nữa còn thấy cậu chủ Tiêu từ một thiếu gia sơ ăn chơi trác táng đã biến thành một chàng trai si tình, cũng từng chứng kiến Niệm An đã bởi vì vậy mà dần dần cảm động....

Đáng tiếc năm năm trước, cũng cảnh tượng kia khiến cô không thể nào quên, có lẽ khoảng thời gian đó là quãng thời gian khó khăn nhất của Niệm An. Chia tay là lựa chọn tốt nhất lúc đó, cố hết sức giảm thiểu đau đớn có thể nhận lấy. Trước khi nói chia tay, Chân Chân đã cùng Niệm An luyện tập vô số lần, lúc đối mặt với Tiêu Thần phải biểu hiện như thế nào, nên nói cái gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng phải tập đi tập lại cho bài bản.

Đúng lúc ấy, Mộ Hữu Thành xuất hiện kịp thời, không sớm cũng không muộn, không rời xa cũng không vứt bỏ....

Mộ Tình ra khỏi phòng rót nước uống, lại thấy đèn trong phòng sách vẫn sáng, cô thầm cười xùy một tiếng: Đang đợi ả đàn bà kia sao? Đúng là lão già si tình.

Cô cầm cốc nước, gõ cửa tiến vào, dựa vào khung cửa cười hỏi: "Lão Mộ nghĩ gì thế, muộn thế này còn chưa ngủ hả?"

Mộ Hữu Thành liếc nhìn cô nhưng không trả lời.

Mộ Tình ngược lại càng nhiệt tình hơn, cố tình lấn tới hỏi: "Cả ngày người phụ nữ kia không xuất hiện, ba không sợ cô ta sẽ ra ngoài vụng trộm.... ."

"Từ lúc nào con quan tâm tới Niệm An như vậy?" Mộ Hữu Thành ngắt lời cô, mặt mày lạnh lùng còn có vẻ bất mãn, "Còn nữa, không tới hai tháng nữa ba sẽ kết hôn, con không cảm thấy mình nên đổi cách xưng hô gọi cô ấy là mẹ hay sao?"

Chén nước trong tay Mộ Tình rung lên, nụ cười cố gắng lắm mãi mới nở ra được: "Đừng đùa chứ, mẹ con giờ đang ở Mỹ, liên quan gì đến Thẩm Niệm An? Về phần đám cưới của hai người...." Cô ngừng cười một chút, "Con cũng mong hai người sẽ được thuận lợi."

Nụ cười kia giống như là đã biết trước hôn lễ của bọn họ sẽ diễn ra không thuận lợi.

Chân mày Mộ Hữu Thành nhíu lại, không giận mà uy nói: "Ba khuyên con đừng có giở trò sau lưng ba, nếu như chuyện hôm nay tái diễn một lần nữa, ba không dễ dàng tha thứ như vậy đâu."

Giọng của anh không lớn, nhưng rơi vào tai Mộ Tình lại tựa như ngàn cân, cô cầm cốc lên uống cạn một hơi, sau đó giơ tay ném vào chân tường, nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, trong lòng dâng lên khoái cảm khó nói lên lời. Cô từng bước đến gần, liếc mắt chất vấn: "Con muốn cô ta khó sống đó, thì sao nào? Chẳng lẽ không phải cô ta muốn gả cho một người đàn ông nhiều tiền hay sao? Chẳng lẽ thật sự cô ta yêu ba sâu đậm nên mới đi theo ba? Trời ạ, Lão Mộ thân ái à, ba có thể đừng ngây thơ như thế được không?"

"Bốp" Âm thanh thanh thúy vang lên, bên tai ù ù, Mộ Tình cảm nhận được hốc mũi chua xót, nhưng cô vẫn cô gắng kiềm chế không cho rơi nước mắt, dường như còn muốn nói điều gì đó nhưng Lão Mộ đã lên tiếng trước: "Vậy là con thừa nhận chuyện đêm nay con cũng có tham dự?"

Mộ Hữu Thành bình tĩnh chỉ vào cánh cửa: "Đi ra ngoài. Con nên biết tội mình gây ra, chờ Niệm An về rồi nói sau. Tốt nhất con nên cầu nguyện cô ấy bình an vô sự, cầu nguyện cho cô ấy tha thứ cho tội lỗi ác độc của mình."

Mộ Tình không muốn giải thích, trực tiếp đạp cửa xông ra ngoài, trở lại phòng của mình, trong đầu vẫn vang lên âm thanh chát chúa kia: Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng bị ai đánh, tiện nhân đúng là tiện nhân, còn chưa vào cửa đã khiến nhà mình long trời lở đất, Lệ Chân nói rất đúng, nhất định phải đấu với cô ta đến cùng!

Mộ Hữu Thành gạt hết tài liệu trên bàn sang một bên, nhìn số điện thoại vừa gọi tới trong nhật ký điện thoại, trong lòng chợt run lên, ma xui quỷ khiến gọi lại.

"Xin chào, tôi là Mộ Hữu Thành. Thật ngại quá, muộn như thế này còn làm phiền cậu, chẳng qua tôi muốn xác định lại một chuyện. Bây giờ cậu có thời gian không, tôi nghĩ chúng ta cần phải gặp nhau một chút...."

Số điện thoại trong danh bạ của anh rõ ràng hiện lên hai chữ "Niệm An" - Hiển nhiên đây là số điện thoại của Thẩm Niệm An, nhưng người nhận ở đầu dây bên kia lại không phải là cô.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-58)