Vay nóng Tima

Truyện:Bà Xã, Sói Đến - Chương 06

Bà Xã, Sói Đến
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Hướng Khả Tinh lập tức chạy đến trước chiếc xe, rồi nhanh chóng ngồi vào xe, nhìn Quý Như Phong, đại não rất bốc hỏa: "Sao anh lại xuất hiện ở đây, có phải theo dõi tôi không?"

"Đại tiểu thư, chẳng lẽ con đường này là của nhà cô sao? Tôi chỉ là vừa vặn không hẹn mà gặp thôi." Quý Như Phong không nói cho cô biết, sáng hôm nay anh đến nhà cô, thấy cô vui vẻ chạy ra ngoài, anh rất tò mò nên đi theo cô, kết quả đúng là cô đến đây.

Nhìn Hướng Khả Tinh cười tươi như hoa, đối với tên nhiếp ảnh gia kia lại cười ngây ngốc như vậy, làm đại não Quý Như Phong càng thêm bốc lửa mà.

Người phụ nữ này, cho tới bây giờ chưa từng cười với anh như vậy.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh nghe được câu trả lời không tính là hài lòng, cô nhìn Quý Như Phong: "Anh nên làm cái gì thì làm đi, đừng ở đây cản trở tôi và Âu Lực Kiệt."

"Tôi nói nè đại tiểu thư, hình như cô đã quên mất thân phận mình rồi." Mặc dù Quý Như Phong vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất lạnh lẽo, nhìn Hướng Khả Tinh trước mặt, đáng chết, cô không thể kiềm chế lại một chút được sao?

"Quý Như Phong, anh đừng quên anh nói sẽ xử lý việc này thật tốt đấy." Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh bực bội chỉ thẳng vào anh, giọng nói tràn đầy cảnh cáo, đây đúng là liên quan đến hạnh phúc của cô, cô sẽ không để cho mọi người hết lần này đến lần khác phá hoại hạnh phúc của cô.

"Được, tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy vui mừng." Nắm chặt tay lái, cho tới bây giờ Quý Như Phong chưa từng kiềm nén cơn giận như vậy, nhìn người phụ nữ trước mặt, anh thật sự muốn chỉnh cô một chút, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nếu cô còn muốn ở chung với Âu Lực Kiệt, anh sẽ cho cô vui mừng một chút.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh rất ôn nhu, rất rất ôn nhu, Hướng Khả Tinh bị anh làm cho sợ hãi lần nữa.

"Là anh nói, tôi rời khỏi đây trước, nếu không Lực Kiệt sẽ đợi lâu." Nói xong, Hướng Khả Tinh xoay người bước đi.

Quý Như Phong tức giận đập mạnh vào tay lái, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.

Lúc Hướng Khả Tinh trở lại cửa hàng áo cưới, nhìn thấy Âu Lực Kiện đang bận rộn cũng không để ý đến cô.

"Khả Tinh, cảm ơn cô đã mua bữa sáng.................." Lúc nói chuyện, Âu Lực Kiệt ngẩng đầu lên mỉm cười cảm ơn, nhưng nhìn đến hai tay trống không của Hướng Khả Tinh, anh xấu hổ cười cười.

Hướng Khả Tinh cũng rất xấu hổ, cô mãi lo nói chuyện với Quý Như Phong, lại quên mất chuyện đi mua bữa sáng, cô gãi gãi đầu, rồi bước đến trước mặt Âu Lực Kiệt.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi, lúc tôi ra ngoài đã suy nghĩ một chút, cảm thấy ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì thì có cái đó."

"A............. , vậy cũng được." Âu Lực Kiệt gật đầu, thật ra anh cũng là người bình thường, bụng rất đói, đồng ý với lời nói của Hướng Khả Tinh, sau đó hai người đi ra ngoài.

Trong cửa hàng ăn sáng, Hướng Khả Tinh và Âu Lực Kiệt ngồi phía bên ngoài, hai người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện lúc trước trông thật thú vị, thật vui vẻ.

"Khả Tinh, không ngờ bây giờ cô phải kết hôn, lần trước trong buổi họp lớp, cô nên nói ra mới đúng." Lúc nói chuyện vẻ mặt Âu Lực Kiệt hơi chua xót.

Lời nói này, làm Hướng Khả Tinh đang ăn cháo bị sặc, cô trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Âu Lực Kiệt, hơi vộ vàng giải thích: "Thật ra tôi không muốn kết hôn, ừm...............Sự việc không khống như anh nghĩ đâu, thật ra........................"

"Kết hôn là chuyện tốt, cô không cần phải như vậy, Khả Tinh, thật ra cô và người đàn ông kia rất xứng đôi." Âu Lực Kiệt mang tâm trạng sâu lắng chúc phúc cô, anh cầm một cái khăn giấy đưa cho Hướng Khả Tinh, để cô chùi hạt cơm quanh miệng, ánh mắt mang ý cười ôn nhu, cô vẫn không thay đổi nhiều, vẫn dễ dàng nhận lấy sợ hãi như thế.

"A!" Cô lại xứng đôi với Quý Như Phong à, đến cùng là cái gì chứ, Hướng Khả Tinh vừa nhận khăn giấy vừa lẩm bẩm, thật không vui vì những lời như vậy, nhưng hiện tại lời nói này xuát phát từ Âu Lực Kiệt, cô chỉ có thể nhịn xuống, cười cứng đờ rồi tiếp tục ăn cháo.

"Lúc nào thì kết hôn? Có lẽ nên chọn thời gian gần đây thôi." Âu Lực Kiệt không phát hiện vẻ mặt khác thường của Hướng Khả Tinh, vẫn thản nhiên hỏi, vẻ mặt đều là thành tâm chúc phúc.

"Thật ra................. Thật ra chúng tôi chưa xác định ngày." Vẻ mặt Hướng Khả Tinh chán nản, cúi đầu ăn cháo, cô không dám ngẩng đầu nhìn Âu Lực Kiệt chúc phúc mình, xem ra người đàn ông này không có ý gì với mình một chút nào cả, chẳng trách nghe tin bọn họ kết hôn, anh chỉ phản ứng như thế.

"A.......... Phải không?" Hơi sững sờ một chút, Âu Lực Kiệt nói ngắn gọn kết thúc chuyện này, hai người lại tán gẫu một chút về công việc hôm nay.

Việc này làm Hướng Khả Tinh càng mê luyến Âu Lực Kiệt thêm, một người sau khi du học về, lại dựa vào năng lực của chính mình mà không cần người nhà giúp đỡ, tự mình muốn niếm trãi sóng gió thử thách của cuộc đời, những hành động này khác hoàn toàn một trời một vực với Quý Như Phong, không thể nào so sánh được.

Mấy ngày kế tiếp, Hướng Khả Tinh đều đến cửa hàng áo cưới tìm Âu Lực Kiệt, hoặc là đến dùng bữa trưa, hoặc là ăn tối, dần dần mọi người trong cửa hàng áo cưới đều biết cô, vừa nhìn thấy cô đến, mọi người đều biết rõ cô đến đây tìm Âu Lực Kiệt.

Một ngày này, lúc Hướng Khả Tinh đến đây tìm Âu Lực Kiệt, lúc chào hỏi mọi người, nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn cô rất quái dị, khiến Hướng Khả Tinh nhíu mày lại: "xin chào mọi người, tôi có mang điểm tâm đến cho mọi người nè."

"Cảm ơn, Hướng tiểu thư." Một người nhân viên nhận lấy, rồi nhìn vào ánh mắt Hướng Khả Tinh với một tia khó hiểu và không chấp nhận được.

Ánh mắt như vậy làm Hướng Khả Tinh rất hoang mang, đang chuẩn bị hỏi có việc gì, thì nhìn thấy Âu Lực Kiệt từ bên trong đi ra, Hướng Khả Tinh giơ tay lên cười vui vẻ với anh: "Lực Kiệt, tôi mang bữa sáng đến cho anh nè."

"Ừ, cảm ơn, nhưng..............., còn chưa chúc mừng cô nha, sao không nói một tiếng, cuối tuần sau cô kết hôn rồi." Âu Lực Kiệt nhận lấy bữa ăn sáng của cô, ánh mắt thoáng qua một tia mất mác, nhưng vẫn nói lời chúc phúc.

"Cái gì?" Cuối tuần sau kết hôn? Vì sao cô không biết? Hương Khả Tinh hơi kỳ quái nhìn nhân viên xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn vào tờ báo, cô lập tức nhìn qua liền bị bức ảnh dọa sợ hãi.

Cô và Quý Như Phong chụp hình cưới lúc nào hả? Còn có, vì sao cô không biết chuyện này?

Hướng Khả Tinh cầm lấy tờ báo, hai tay run run, nghiến răng nghiến lợi.

Âu Lực Kiệt cảm thấy cô có điều gì đó không ổn: "Chẳng lẽ............Chẳng lẽ cô không biết sao?"

"Tôi........... Sao tôi lại biết được, tôi đi trước." Hướng Khả Tinh trả tờ báo lại cho nhân viên, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, không để ý đến Âu Lực Kiệt đuổi theo phía sau cô, cô lên xe tắc xi rời đi.

Về đến nhà, Hướng Khả Tinh đi vào phòng khách, lập tức nhìn thấy mẹ Hướng cười vui vẻ: "Mẹ, việc này rốt cuộc là thế nào? Vì sao cuối tuần sau con và Quý Như Phong cử hành hôn lễ vậy?"

"Ơ, mấy ngày này có ra ngoài với Như Phong, chẳng lẽ Như Phong không nói cho con biết sao?" Mẹ Hướng bị cô hỏi bất thình lình như vậy đều ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay, không phải Hướng Khả Tinh rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy hả?

"Anh ta cho con biết? Xin mẹ, con nói cho mẹ biết, con với anh ấy đã gặp nhau rồi." Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mẹ Hướng, bọn họ đều không biết cô và Quý Như Phong ra ngoài sao?

"Khả Tinh, con............. Con không muốn lấy chồng sao?" mẹ Hướng hít một hơi thật sâu, bà bước đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Khả Tinh, hỏi dò xét cô.

"Mẹ, con vốn không muốn lấy chồng." Hướng Khả Tinh chu mỏ lên, rất ủy khuất nhìn mẹ Hướng, cô nhào vào lòng bà, làm nũng nói.

"Khả Tinh, hiện tại việc hôn sự đã truyền ra ngoài rồi............. Lúc này con nói................." Mẹ Hướng nghe xong, đều bắt đầu lo lắng, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh không giống như con mèo nhỏ nháo loạn, bà càng lo lắng thêm, đây không phải là chuyện đùa.

"Mẹ, con tưởng Quý Như Phong sẽ đối phó với việc này, ai biết được, anh ta cố ý." Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh rất tức giận, cô đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Quý Như Phong.

Điện thoại bị mẹ Hướng giật lại: "Khả Tinh, con thật sự chán ghét Như Phong vậy sao?"

"Tất nhiên rồi." Hướng Khả Tinh không cần suy nghĩ, liền dùng sức gật đầu, còn sợ mẹ Hướng không tin.

"Thật sự không cần suy nghĩ tính toán lại sao? Có lẽ, các con nên tìm hiểu với nhau kỹ hơn." Sắc mặt mẹ Hướng rất khó coi, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh, bà cố gắng khuyên lần cuối.

"Không cần, chuyện này hoàn toàn không cần thiết." Hướng Khả Tinh lên tiếng rất chắc chắn, cô nắm lấy tay mẹ Hướng, ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Cô cầu xin làm mẹ Hướng rất khó xử, bà đem điện thoại trả lại cho cô: "Khả Tinh, việc này để mẹ giải quyết đi, con trước tiên đi lên lầu nghỉ ngơi một chút đi."

"Dạ, cảm ơn mẹ." Hướng Khả Tinh rất vui vẻ, mẹ Hướng đồng ý giúp cô việc này, vậy thì nói rõ với Quý Như Phong hôn lễ này không có khả năng xảy ra, Hướng Khả Tinh hôn lên mặt mẹ Hướng một cái, rồi nhanh chóng chạy lên phòng mình.

Trong phòng khác, mẹ Hướng nhíu mày nhìn bóng lưng Hướng Khả Tinh, rồi nhìn lại tờ báo, liền thở dài một hơi, bà lấy điện thoại gọi cho Quý Như Phong: "Như Phong, bây giờ con có rảnh không?"

"Tất nhiên rồi, bác gái, có chuyện gì ạ?"

"Chúng ta hẹn một chỗ nào đó gặp mặt đi, bác có một số chuyện muốn nói với con."

"Được, vậy đến công ty con đi, con bắt đầu đi làm rồi."

"Được, bác sẽ đi tìm con." Mẹ Hướng đồng ý cúp điện thoại, rồi mới đứng lên, cầm lấy tui sách đi ra ngoài.

Mẹ Hướng đi vào phòng làm việc của Quý Như Phong, thư ký rót ly trà cho bà, rồi nhìn thấy Quý Như Phong đi vào, anh rất kính trọng ngồi bên cạnh bà: "Bác gái, tìm con có việc gì không?"

"Như Phong, là việc con kết hôn với Khả Tinh, bác gái.............. Ừm, bác gái muốn hỏi con một vài chuyện quan trọng, con đối với Khả Tinh, là nghiêm túc không?" Mẹ Hướng để ly trà trong tay xuống, rất nghiêm túc nhìn Quý Như Phong, nhỏ giọng hỏi dò xét anh.

"Bác gái, người............. Sao đột nhiên người lại hỏi con chuyện này?" Quý Như Phong cười gượng, anh nhìn bà, trong lòng cảm thấy không ổn.

"Khả Tinh nói với bác, quan hệ giữa các con, không phải như trưởng bối chúng tôi đều nghĩ." Mẹ Hướng chăm chú nhìn Quý Như Phong, hy vọng từ ánh mắt anh bà nhìn ra một ít chuyện, không biết Quý Như Phong che giấu rất kỹ, bà có làm sao cũng không nhìn ra được.

"Bác gái, có thể gần đây Khả Tinh nháo loạn gây khó xử cho con, xin bác hãy yên tâm, con rất nghiêm túc."

"Như vậy đi, con nói chuyện với Khả Tinh, nha đầu Khả Tinh này, mặc dù tùy hứng một chút, các điểm khác thì rất tốt." mẹ Hướng nhìn anh chân thành như vậy, trong lòng căng thẳng cũng từ từ thả lỏng ra, bà gật gật đầu rất hài lòng, rồi đứng lên nói: "Bác nghĩ bác nên đi trước, không làm phiền đến công việc của con."

"Vậy con đưa bác gái ra ngoài." Quý Như Phong cũng đứng lên theo, anh mở cửa giúp mẹ Hướng, chuẩn bị đưa mẹ Hướng ra ngoài.

"Không cần đâu, con làm việc của con đi, nhớ đấy, nói chuyện với Khả Tinh thật tốt, biết không?" mẹ Hướng vẫy vẫy tay, bà rất hài lòng với hành động này của Quý Như Phong, mỉm cười rời khỏi đây.

Sau khi Quý Như Phong nhìn mẹ Hướng đi vào thang máy, nụ cười trên gương mặt trong chớp mắt liền biến mất, anh cầm lấy điện thoại gọi cho Hướng Khả Tinh, sắc mặt rất khó coi hẹn chỗ với Hướng Khả Tinh, rồi buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.

Trong phòng ăn, sắc mặt Quý Như Phong và Hướng Khả Tinh đều rất khó coi, làm phục vụ không dám đến gần, sau khi bưng món ăn mà họ đã gọi lên, rồi nhanh chóng biến mất.

Hướng Khả Tinh cầm lấy ly nước trái cây, trừng mắt nhìn chằm chằm Quý Như Phong, cắn ống hút nói: "Quý Như Phong, rốt cuộc anh có ý gì, đây là cách anh giải quyết đó sao?" Người đàn ông này thật không đáng tin, xem đi, hiện tại, giá cũng lớn rồi.

"Đúng đó, thế nào, cô không nhìn thấy sao?" Quý Như Phong bày ra bộ dạng hờ hợt, nhưng trong lòng lại rất tức giận.

Người phụ nữ này, gả cho anh thật sự khó chấp nhận như vậy sao? Xin nhờ, rốt cuộc cô có biết mị lực của anh không?

"Anh thật quá nhàm chán, ai muốn kết hôn với anh, anh nhanh chóng nói rõ cho tôi." Hướng Khả Tinh rất bực bội, tên này có vẻ mặt gì, chẳng lẽ không biết mình làm sai chuyện gì sao?

Thật khó khăn lắm mới làm quen được với Âu Lực Kiệt, lại bị tên này đến phá cô, khiến cô thật muốn đánh anh một trận mà.

"Tôi nói nè Quý Như Phong, không phải anh rất thích vui vẻ bên cạnh mấy cô người mẫu của anh sao? Anh có thể đi tìm cô ta, kết hôn với tôi không tốt đâu, anh xem hai người các người, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, thật không sai mà.................."

"Hướng Khả Tinh, cô có thể nói rõ một chút." Quý Như Phong nghiên răng nghiến lợi nói, lòng tự trọng của anh không chỉ bị tổn thương một lần, người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ cô không biết bộ dạng như vậy là rất thương người sao?

"Tôi không có nói sai đâu, anh cưới tôi, không có khả năng anh hợp với tôi đâu." Hướng Khả Tinh nhún nhún vai, không hiểu rốt cuộc không hợp ở chỗ nào, cô nhìn anh, cười hết sức tự nhiên.

"Vì sao không có khả năng?" Quý Như Phong không giận mà cười.

Làm Hướng Khả Tinh trừng to hai mắt, cô không thể tin được, nuốt nước bọt: "Anh.........Anh.........Anh không nghiêm túc đi."

"Thế nào, nghe tôi nói như vậy, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, rất ngoài ý muốn, rất vui vẻ không?" Quý Như Phong rất hài lòng với biểu tình của cô bây giờ, không kiềm chế được lại bắt đầu tự luyến.

Nhưng chỉ vài giây sau, một trận tiếng cười nhạo vang lên, trong lúc nhất thời làm anh đang tự luyến đều bị dập tắt.

"Ha ha ha ha........................"

Giọng cười thanh thúy của Hướng Khả Tinh vang lên, Quý Như Phong tức giận bóp chặt ly cà phê trên tay: "Hướng Khả Tinh, thu hồi nụ cười của cô lại, nếu cô còn ngại cuộc sống lâu dài của cô."

"Tôi thu hồi là được, nhưng mà Quý Như Phong, anh đúng là một người tự luyến nha." Hướng Khả Tinh lắc đầu không nói gì, thực sự không biết cái kiểu tự cho bản thân là tốt đẹp của anh ta từ đâu ra.

"Đó là vì tôi vốn có tính tự luyến." Quý Như Phong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nháy mắt vài cái với Hướng Khả Tinh, loại ánh mắt phóng điện kia làm cô bị mê hoặc.

"Đúng là, anh thật sựt rất vô lại, đáng tiếc, đáng tiếc rồi............. Haizz..............." Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh giả vờ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bày ra bộ dạng rất thất vọng.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc anh không có cái xác nha" Cô nhìn Quý Như Phong, rồi chớp chớp mắt vài cái.

Hướng Khả Tinh nở nụ cười tươi làm Quý Như Phong ngây ngốc tại chỗ, anh không phản ứng kịp, xấu hổ ho khan vài tiếng: "Hướng Khả Tinh, tôi thật không biết ánh mắt của cô dùng để làm gì?"

"Tôi chỉ nhìn người bằng tâm, thuận theo ánh mắt, cho nên có thể nhìn thấu con người anh triệt để." Hướng Khả Tinh trả lời anh, nhìn bộ dạng ngứa răng của anh, tâm tình của cô càng vui vẻ, lo đấu võ mồm với anh, cũng quên mất giờ phút này cô đến đây là vì chuyện gì.

Quý Như Phong nhìn cô, nghĩ thầm trong bụng, nếu cô không phải là phụ nữ, đã bị anh đánh một trận từ lâu rồi.

"Hướng Khả Tinh, cô cảm thấy vui vẻ khi ở cùng với tên nhiếp ảnh gia kia sao?" Cuối cùng, Quý Như Phong hít sâu một hơi, dùng nụ cười cứng đờ hỏi những lời này.

Hướng Khả Tinh nghe chuyện liên quan đên Âu Lực Kiệt, nụ cười trên gương mặt càng vui vẻ hơn, không một chút giấu diếm gật gật đầu.

"Vậy được, tôi sẽ để cho Âu Lực Kiệp chụp hình cưới cho chúng ta, tôi sẽ để cho cô kết hôn trước mặt người đàn ông lý tưởng của cô." Quý Như Phong cười rất quỷ dị, từ từ đến gần cô, rồi ngắc ngắc tay với cô, để cho cô đến gần mình, rồi nói những lời này.

"Quý Như Phong! Tôi sẽ không kết hôn với anh." Không ngờ anh đê tiện như thế, Hướng Khả Tinh bực bội vỗ bàn một cái, tức giận không thôi.

"Đáng tiếc, đáng tiếc mà................" Quý Như Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, anh im lặng nhìn vẻ mặt của Hướng Khả Tinh, rồi bày ra bộ dáng như không muốn giúp cô.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc, ông xã của cô chỉ có thể là tôi, mà nhất định phải là tôi." Quý Như Phong nói to những lời ước hẹn rồi nhanh chóng bắt lấy tay cô, ánh mắt kiên định dù bất cứ cái gì cũng không lay động được, trên đời này, không có người phụ nữ nào mà anh không chiếm được.

"Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không kết hôn với anh, còn mẹ tôi cũng đã biết ý tôi rồi." Cô đắc ý hất tay anh ra, Hướng Khả Tinh ngẩng đầu cười vui vẻ nhắc nhở anh.

"Đúng không? Mẹ cô đã tìm tôi, mà tôi cũng nói cho bà ấy biết, hai người chúng ta chỉ nháo loạn với nhau mà tôi, không có chuyện gì lớn cả."

"Anh........... Sao anh lại là tên mặt dày vô sĩ như vậy." Cô run tay chỉ anh, chẳng trách anh ta lại gọi điện thoại hẹn gặp cô.

"Đi thôi, ông xã mặt dày vô sĩ này sẽ đưa cô đi chọn áo cưới, đến chỗ mà cô cảm thấy vui vẻ." Nói xong, Quý Như Phong không tránh sự phản kháng của cô, nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.

Đến cửa hàng áo cưới của Âu Lực Kiệt, đứng trong cửa hàng, Hướng Khả Tinh cười cứng đờ, cô đứng sát Quý Như phong, chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe được: "Anh có ý gì? Đến đây làm gì chứ?"

"Để trước khi cô kết hôn, đến đây gặp ông xã lý tưởng của cô nhiều một chút, để cô càng hiểu rõ hơn, cô gã cho tôi là đúng nhất." Quý Như Phong cũng dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, anh đến gần tai cô, hôn nhẹ một cái, nụ cười trên gương mặt làm các cô gái phải điên đảo, nhưng không bao gồm Hướng Khả Tinh.

Hướng Khả Tinh bực bội nói: "Đủ rồi, anh đừng chiếm tiện nghi tôi, tranh xa tôi ra một chút."

"Khả Tinh, trước khi chúng ta kết hôn phải thích ứng một chút mới đúng nha, sau này, hành động thân mật còn nhiều hơn nữa." Quý Như Phong nghe cô nói vậy chẳng những không tránh xa, ngược lại ôm càng chặt, giọng nói đầy mập mờ, còn cố ý thổi khí nóng vào tai cô, cảm giác ngưa ngứa làm Hướng Khả Tinh rất khó chịu.

Đúng lúc này, Âu Lực Kiệt đi đến trước mặt bọn họ, nhìn hai người họ thân mật như vậy, anh không biết đang làm cái gì: "Hai người đến.............................."

"Đúng nha, bà xã của tôi thích anh............Áo cưới ở đây, cho nên ầm ĩ muốn đến đây xem cái khác." Âu Lực Kiệt bị những lời nói của Quý Như Phong làm cho lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau khi nghe những lời này, anh quay đầu nhìn Hướng Khả Tinh.

"Tôi.................... Tôi........................"

Ngay lúc Hướng Khả Tinh không biết nói gì, Quý Như Phong lại có lòng tốt nói giúp cô: "Nếu là anh chọn, bà xã tôi nhất định sẽ rất thích."

Lời nói của Quý Như Phong làm người khác phải giật mình, Hướng Khả Tinh hô hấp suýt chút ngừng lại, Âu Lực Kiệt đang cười tươi trong nháy mắt đều cứng đờ, mọi người sững sờ nhìn Hướng Khả Tinh, hai má Hướng Khả Tinh đỏ bừng lên, cô quay đầu nhìn Quý Như Phong.

"Bà xã của tôi nói anh là nhiếp ảnh gia, ánh mắt nhất định sẽ không sai chỗ nào." Quý Như Phong nhún nhún vai mỉm cười tiếp tục nói, dường như không hiểu nổi đối với biểu tình của những người có mặt ở đây.

Quý Như Phong gương mặt mờ mịt, khiến Hướng Khả Tinh hận giờ phút này không thể làm cho anh ta biến mất, làm cho ý tốt của cô đều biến mất, tóm lại, không được để hai người đàn ông này tồn tại ở chỗ này, sẽ có tai nạn chết người!

"A................ Vậy à, Quý tiên sinh nói chuyện thật hài hước." Anh thuận tay cầm lấy một bộ áo cưới: "bằng không thử bộ này xem thế nào?" Âu Lực Kiệt cảm giác mồ hôi lạnh chảy trên trán mình, nhìn hai người họ một đôi, còn vẻ mặt cười như không cười của Quý Như Phong, làm cho anh có cảm giác tên Quý Như Phong này là một người không hiền.

"Khả Tinh, bộ này em có thích không?" Quý Như Phong vẫn cười thản nhiên, anh quay đầu nhìn Hướng Khả Tinh, giọng nói rất ôn nhu thâm tình, làm cho người khác thật hâm mộ.

"Tùy ý là được rồi." Lúc này có thể nói cái gì, Hướng Khả Tinh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, quyết định rời khỏi đây, Quý Như Phong này đúng là cố ý mà.

"Vậy được rồi, lấy bộ này đi, anh cũng thật lợi hại, bà xã tôi chọn không được, anh nói một tiếng, cô ấy đã chọn được, quyết định chọn áo cưới này"

Quy Như Phong suy nghĩ nhìn Âu Lực Kiệt, ánh mắt ác kiệt kia nhìn làm Âu Lực Kiệt cảm thấy không thoải mái, mà lời nói của anh ta làm Âu Lực Kiệt không thể tin được.

Hướng Khả Tinh bực bội nhìn Quý Như Phong, thật không biết anh ta muốn làm cái gì.

"Khả Tinh, chúng ta đi chụp hình cưới, anh nghĩ để cho vị nhiếp ảnh gia này đến chụp, như vậy, hình cưới của chúng ta có thể đẹp hơn." Quý Như Phong tiếp tục nói, không để ý đến vẻ mặt ngày càng khó chịu của Hướng Khả Tinh bên cạnh.

"Quý.........Như Phong, bụng em hơi đói, chúng ta ra ngoài ăn một chút đi." Hướng Khả Tinh hít một ngụm khí lạnh, nắm lấy cổ tay Quý Như Phong, để cho anh ngừng nói nữa, đáy mắt cô đều hàm chứ ý cảnh cáo nhìn anh.

"Bà xã, quả nhiên là phải như vậy, xưng hô này thật thân mật." Quý Như Phong vẫn cười như trước, lúc này anh không nói thêm gì, gật gật đầu với Âu Lực Kiệt, rồi ôm lấy eo Hướng Khả Tinh rời khỏi đây.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)