← Ch.09 | Ch.11 (c) → |
Đầu nhũ hoa của Thương Ly Yên bị Tĩnh Phi Phàm trêu đùa sưng cứng lên, hai bên nhũ hoa trắng nõn dính đầy dấu tay đỏ hồng.
Giữa hai chân của cô tràn đầy "dịch yêu".
"Tĩnh......." Cô đã không còn lý trí, trong đầu đều là kích tình, chỉ muốn hắn lấp đầy khoảng trống.
Tĩnh Phi Phàm cố tình làm như vậy không nghĩ nhanh như vậy đã có thể thỏa mãn cô.
Hắn ngưng mắt nhìn hai nhũ hoa của cô, vẫn muốn nếm thử cách thức chưa được thực hiện.
"Anh muốn làm gì?" Thương Ly Yên nhìn hắn đem nam căm đặt ở giữa hai nhũ hoa của cô, sau đó để cho hai nhũ hoa củ cô kẹp nam căn của hắn vào giữa.
"Nơi này của em cũng có thể làm anh vui vẻ."
Khi hắn nói xong, cô căn bản còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đẩy nam căn qua lại giữa hai nhũ hoa.
Hai nhũ hoa của cô bị nam căn của hắn ma sát, vùng trắng noãn trước ngực bắt đầu nóng đỏ lên, cô cảm thấy khuông ngực của mình trở nên sưng to.
Cô bị lực ma sát trở nên nóng hơn.......
"Không nên làm như vậy đối với em....... Em không thích......."
Lời nói của cô còn chưa dứt hắn đã buông cô ra "Anh chỉ muốn nếm thử một chút, toàn thân em đều là bảo vật, có thể làm cho anh vui sướng!"
Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhũ hoa của cô, hoa tâm cô......
Thương Ly Yên duỗi hai tay che mắt hắn lại.
Trời ạ! Ánh mắt của hắn quá sắc tình rồi....... Hắn căn bản là đang dùng ánh mắt vuốt ve cô.
Tĩnh Phi Phàm lấy tay của cô ra "Chỗ đó của em nhất định ướt đẫm, anh sẽ giúp em!"
Thương Ly Yên xấu hổ không dứt, hai má ửng hồng, xinh dẹp động lòng người "Anh....... Anh đừng nói nữa."
Hắn lớn tiếng nói xong, làm cho trong lòng cô không tiếp nhận nổi.
Hắn dám nói, cô lại không dám nghe.
Tĩnh Phi Phàm cúi đầu, nhìn "dịch yêu" đã chảy đầy chung quanh hoa tâm, hắn tận tình thưởng thức.
Thương Ly Yên bị khoái cảm xâm nhập toàn thân, cô vừa điều khiển vừa khẽ rên lên những khoái cảm vui sướng trong lòng, cả người, cả tâm cũng dần dần đạt tới cảnh giới cao đẹp nhất.
Chất lỏng ấm áp không ngừng từ trong cơ thể cô tiết ra, làm cô bủn rủn, thân thể mềm mại giống như không còn chút sức lực nào.
Nam căn to lớn của hắn khẽ quét qua chân cô, làm cho cô khẽ run.
"Ly Yên....... Có yêu anh hay không?"
"Uhm......."
"Anh nghe không rõ lắm, có yêu hay không?"
"Yêu......."
"Rất tốt. Hiện tại có muốn anh hay không?"
"Muốn......."
"Muốn anh làm gì?"
"Đi vào......."
"Đi vào chỗ nào?"
"Đi vào trong cơ thể em."
"Rất tốt. anh sẽ làm cho em hài lòng."
Tĩnh Phi Phàm đem nam căn to lớn đâm vào cơ thể cô, bàn tay sờ soạng trên người cô, hạ thân bỗng chốc đưa cô lên đỉnh, cái miệng nhỏ nhắn của cô nức nở, làm cho hắn không cách nào khác là từ từ hưởng thụ cô, đưa nam căn to lớn mãnh liệt kéo ra đưa vào.......
Hoa tâm của cô bị va chạm liên tục làm cho cô sợ hãi không dứt.
Thành bên trong hoa tâm của cô không ngừng co rút, làm cho hắn không cách nào dừng lại, một lần lại một lần tấn công hoa tâm mềm mại của cô, hưởng thụ loại khoái cảm như điện giật cọ sát vào cơ thể hắn.......
Tĩnh Phi Phàm cuồng dã tà ma áp lên Thương Ly Yên kiều diễm, xem ra, trận kích tình lần này của bọn họ sẽ không dừng lại quá nhanh.......
Ngọn lửa kích tình của hắn vẫn như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Thương Ly Yên giống như mèo con thỏa mãn sau khi ăn no, ánh mắt u mê, gương mặt lười biếng, thân thể khiêu gợi, tạo ra một đòn trí mạng mê người.
Bàn tay Tĩnh Phi Phàm lặng lẽ dặt lên trước ngực của cô, vân vê hai nhũ hoa mểm mại đầy yêu thích không buông.
"Uhm....... Không cần......." Giọng nói ngọt ngào mềm mại đáng yêu làm say lòng người, không có nửa điểm uy hiếp.
Trong mắt hắn vẫn còn bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, làm cho cô theo bản năng khẽ liếm môi dưới.
"Em lại đang quyến rũ anh." Hắn tà ác khẽ kéo đầu nhũ hoa cứng ngắc của cô.
Thương Ly Yên đột nhiên ngồi dậy, gạt tay hắn ra, đem chăn đắp kín người, gương mặt tức giận.
"Em....... Em không có quyến rũ anh, là sức chịu đựng của anh kém."
"Anh thừa nhận." Hắn cười tà nhìn cô "Nếm hương vị ngọt ngào của em, anh liền hoàn toàn không có sức chống cự rồi."
Thương Ly Yên nở nụ cười, nhìn thẳng hắn, trong đầu chợt lóe lên "Em có chuyện quan trọng muốn nói."
"Chuyện gì?"
"Em....... Em không muốn anh!" Cô lớn tiếng kêu lên với hắn.
Hắn sững sờ giống như bọ một đao chém trúng đầu, cảm thấy buồn bực không thể náo tin nổi.
"Em thật sự không muốn anh! Em lên giường với anh....... chỉ là....... chỉ là......."
Nhìn chăm chú vào mắt hắn, Thương Ly Yên căn bản không cách nào nói thêm gì nữa.
Hắn thoạt nhìn dễ chịu nhưng ánh mắt đầy bi thương.
"Em biết em đang nói cái gì không?" Tĩnh Phi Phàm khẽ thở dài một hơi.
"Em....... Em biết....... Em........ Không biết........" Cô có chút bối rối.
Ánh mắt hắn khóa chặt vào cô "Không cần khẩu thị tâm phi....... Anh thấy được là em thật lòng, em động lòng với anh, trái tim em bởi vì sự kích thích của anh mà rung động, anh thích em nức nở dưới cơ thể của anh, phóng đãng dưới cơ thể anh, chúng ta ở trên giường phối hợp vô cùng hoàn mỹ, chúng ta là hai bên cùng phát sinh......."
"Không phải, anh nói bậy."
"Anh không có nói bậy. Em yêu anh, anh yêu em, chúng ta yêu nhau, cho nên xảy ra quan hệ như vậy là chuyện đương nhiên, là một cách tự nhiên, em không cần phải sợ."
"Em......." Cô chỉ là muốn cùng hai bạn tốt tranh tài, muốn đem người đàn ông trước mặt này bỏ rơi.
Nhưng mà, cô phát hiện hoàn thành nhiệm vụ như vậy thật là khó, thật sự rất khó khăn.
"Ly Yên" Hắn muốn ôm lấy cô.
Cô kinh hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn đè hai vai cô thật chặt, ngực của hắn thật ấm áp, làm cho cô tham luyến không thôi.
Tĩnh Phi Phàm thiết tha hôn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào khoang miệng cô, triền miên ở trong miệng cô.......
Một nụ hôn, dễ dàng đánh tan những qui định với bạn tốt của cô.
Cô không muốn rời khỏi hắn.
Cô không muốn chia tay với hắn.
Cô không muốn, cô không muốn! Cô không muốn.......
Muốn cô yêu hắn, sau đó lại nhẫn tâm bỏ rơi, cô căn bản là không làm được.
Thương Ly Yên nghĩ đến đây, lòng đau như cắt, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Tĩnh Phi Phàm nếm đến nước mắt của cô, hơn nữa càng ngày càng nhiều, không thể không đem nụ hôn này nhanh chóng kết thúc.
"Em đang suy nghĩ gì?" Nước mắt của cô làm cho hắn tâm phiền ý loạn.
"Không có......." Cô ngẹn ngào trả lời.
"Không nên gạt anh, em nhất định có chuyện lừa gạt anh."
"Em......."
"Nói ra, em sẽ dễ chịu hơn."
"Em không muốn tách khỏi anh......."
Tĩnh Phi Phàm cười cười, khuôn mặt sáng rỡ "Anh sẽ không tách rời em, vĩnh viễn cũng không."
"Nhưng mà, em muốn thắng cuộc tranh tài." Cô thốt lên.
Hắn cau mày "Tranh tài cái gì? Nói rõ ràng."
Thương Ly yên như đứa trẻ làm sai, không dám nhìn hắn.
"Ly Yên." Giọng điệu của hắn mang theo cảnh cáo.
"Được rồi! Em nói là được chứ gì!" Thương Ly Yên nhắm mắt nói lại thỏa thuận với hai bạn tốt.
Tĩnh Phi Phàm sau khi nghe xong giận không kiềm được "Dính vào, quả thật là dính vào!"
Thương Ly Yên thấy hắn giận đến nỗi trán hiện đầy gân xanh, nhất thời câm như hến.
Tròng mắt hắn rực lửa nhìn chằm chằm cô "Nói cho anh biết, em là vì muốn thắng cuộc tranh tài mời lên giường với anh sao?"
"........" Vừa mới bắt đầu, quả thật là cô như thế, nhưng sau này, cô lại thay đổi, cô ý loạn tình mê, đi theo tiếng nói trong tim, mới cùng hắn xảy ra quan hệ.......
Xem như không quan tâm tới cuộc tranh tài với bạn tốt, cô cũng sẽ khuất phục khi quần áo của hắn bị cởi xuống.......
Tình cảm sâu sắc trong lòng Thương Ly Yên đều hiện ra ngoài.
Tĩnh Phi Phàm nhìn cô vẫn cúi đầu, tim của hắn càng lúc càng lạnh, cảm thấy chán nản.
Bị hắn đoán trúng?
Cô không phải vì yêu mà lên giường với hắn, mà là vì tranh tài mới nguyện ý lên giường với hắn.
Hắn đường đường là một người đàn ông đầy hấp hẫn nhưng lại kém hơn một cuộc thi đấu nhỏ.
Cô cũng là không thật lòng yêu hắn sao?
Tim của hắn thật là đau giống như bị một cái búa bổ trúng đầu, đang chậm rãi vỡ thành hai mảnh.......
"Nếu như đây là điều em muốn, anh có thể dừng lại hoàn toàn quyền giám hộ em."
Thương Ly Yên ngước mắt, nhìn vào sâu trong mắt hắn, cô kinh hoảng, khuôn mặt nhìn chăm chú không sót gì.
"Không! Em không muốn anh tách ra! Em không muốn, chết em cũng không muốn!" Cô ôm chặt lấy hắn, giống như người sắp chết đuối vớ được bè gỗ nhất định không buông.
Tĩnh Phi Phàm mê hoặc "Đây không phải là điều em muốn sao?"
"Không, em sai rồi!" Thương Ly Yên ngực nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn "Cuộc tranh tài cũng không bằng vị trí của anh ở trong lòng em!"
Hắn nở nụ cười dương dương đắc ý "Biết là tốt rồi."
Thương Ly Yên thận trọng nhìn hắn "Anh..... Sẽ không dừng lại quyên giám hộ đối với em chứ?"
Tĩnh Phi Phàm vẻ mặt nặng nề, thận trọng nói "Anh sẽ!"
Nước mắt trong suốt của cô không tự chủ được rơi xuống, lớn như hạt đậu đến tan nát cõi lòng.
"Không phải như em nghĩ."
Cô chớp chớp hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu, bởi vì đau lòng mà không chú ý đến chăn mỏng đã bị kéo xuống.
Tĩnh Phi Phàm lầu bầu nơi cổ họng một tiếng, mặc dù trên thân thể cô đã có vô số dấu vết yêu thương, nhưng cô vẫn dễ dàng khơi dậy ham muốn dục vọng của hắn.
"Ly Yên, anh không cần làm người giám hộ của em nữa."
Cô thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, lời của hắn là có ý gì?
Đôi mắt đầy lo lắng của cô nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của hắn, cô không dám để mình ôm hy vọng quá lớn, cũng cố gắng không để cho tình cảm xâm nhập quá nhiều vào trong đầu, ảnh hưởng tâm tình của mình.
"Mặc dù anh không làm người giám hộ của em nữa, nhưng em không cần sợ hãi." Hắn nhạy cảm nhận thấy sự bất an cùng với sợ hãi của cô, hắn nắm đầu vai cô "Anh muốn em kết hôn với anh, trở thành vợ của anh."
Cô không dám tin nhìn vào mắt hắn, giật mình khi nhìn thấy sự chân tình cùng tình yêu thương trong đôi mắt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hồng.
"Em đối với anh rất quan trọng, anh rất cần em!"
Tĩnh Phi Phàm xoay người đè cô xuống, cô cảm nhận được nam căn của hắn ở hoa tâm của cô nên cô không dám làm bất kỳ phản ứng nào.
"Gọi anh Tĩnh."
"Tĩnh....... Uhm." Hắn đã đâm thẳng vào hoa tâm của cô, hoạt động ở giữa hoa tâm của cô.......
Trong đầu Thương Ly Yên đã không còn thỏa thuận lừa đàn ông với bạn tốt, cô chỉ muốn người đàn ông trước mặt này, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn việc hắn yêu cô.
Thương Ly Yên hít thở thật sâu, vẫn là không cách nào thoát khỏi cảm xúc lo sợ cùng bất an.
Tĩnh Phi Phàm cầm tay cô, cùng cô đứng trước một cánh cửa lớn "Ly Yên, dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ chống giúp em."
"Nhưng mà, đó không phải ai khác....... Đó là ba của anh!"
"Em không cần lo lắng, ba sẽ rất vui khi nhìn thấy em."
"Em....... Em sợ."
"Em xem ba anh như yêu ma quỷ quái sao? Hay là em sợ mình dáng dấp xấu, không dám thấy ba chồng tương lai đây?"
"Anh! Em không có xấu xí được hay không?" Cô tức giận nhăn mặt.
Ánh mắt hắn rực lửa "Anh sẽ không để em bị uất ức, anh chỉ muốn đưa em đến giới thiệu với ba, để cho ba chấp nhận chúng ta. Ly Yên, chuyện kết hôn của chúng ta, em cũng không cần quá lo lắng, ba anh có cuộc sống riêng, mặc dù về sau có thể ông không đi được, anh cũng sẽ không để cho em khổ cực, anh sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông, em chỉ cần hưởng cuộc sống hạnh phúc của chúng ta là được."
"Việc này....... Em cũng không muốn nghĩ xa như vậy......."
Hắn sờ sờ đầu của cô "Yêu là chuyện của hai người, kết hôn là chuyện của hai nhà, chẳng qua đó là trách nhiệm của anh, anh chỉ có một người ba để chăm sóc, anh hiểu rõ những phụ nữ sau khi kết hôn đều sợ phải chăm sóc ba mẹ chồng, về điểm này, anh sẽ không gây áp lực cho em, khi ba anh đến tuổi già, anh sẽ tự mình chăm sóc cho ông, mà em, chỉ cần làm cô vợ ngoan của anh thôi."
Thương Ly Yên đối với hắn nở cụ cười, chủ động nắm chặt tay hắn.
"Tĩnh, em muốn sống cuộc sống chỉ có hai người chúng ta, nhưng em cũng không đồng ý đem ba anh bỏ ra ngoài. Đợi đến khi chúng ta có con hoặc là ba về hưu, chúng ta liền đưa ba về ở cùng, anh nói có được hay không?"
"Ly Yên......." Tĩnh Phi Phàm chấn kinh.
"Tại sao lại nhìn em? Em nói sai rồi sao?" Thương Ly Yên bưng mặt, bộ dạng luống cuống.
"Em nói rất hay, em thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Uhm."
"Em cùng các cô gái bình thường không giống nhau, anh thật sự có con mắt tinh đời!" Hắn ôm chặt cô, ngay lập tức muốn nhiệt liệt ôm hôn cô.
Thương Ly Yên nhanh quay đầu đi, lấy tay che trước mặt, làm cho hắn hôn lên tay cô.
Hắn cố ý duỗi lưỡi liếm liếm, hại cô sợ tới mức nhanh chóng rút tay về "Anh......."
Tâm tình của hắn rung động, vẻ mặt tà nịnh.
Biểu hiện kia chính là chưa thỏa mãn dục vọng, Thương Ly Yên hết nhìn đông rồi nhìn tây, đối với hắn khoát tay "Bây giờ không được! Chỗ này cũng không được!"
Trong mắt hắn thoáng hiện lên tà niệm, chỉ chỉ cửa chính "Chúng ta làm ở trước cửa chính, nếu như ba anh đi ra ngoài, vậy không cần vào rồi."
"Không cần!" Cô quả quyết cự tuyệt "Không nên nói giỡn!"
Hai tay hắn thả lỏng "Được rồi! Bị em nhìn thấy. Bất quá ít nhất em không lo lắng đề phòng nữa. Chúng ta có thể vào được chưa?"
"Tĩnh......." Cô xoắn xoắn đôi tay.
"Cũng đã đến rồi, em yên tâm."
Cô gật đầu một cái, lúc hắn đang muốn mở cửa, cửa tự động mở ra.
Ba Tĩnh Phi Phàm nở nụ cười ôn hòa đi ra "Hai đứa mỏi chân chưa? Ba đã chuẩn bị sẵn trái cây với nước trong tủ lạnh rồi, mau vào đi!"
Thương Ly Yên cảm thấy không hiểu "Làm sao ông ấy biết cô cùng Tĩnh Phi Phàm tới?"
Tĩnh Phi Phàm nhìn cô lắc đầu, như muốn nói hắn không có gọi điện thông báo bọn họ đến.
Cũng đúng! Hắn vẫn ở cùng một chỗ với cô, trừ tối ngày hôm qua nói chuyện điện thoại ra, hắn không có gọi điện thoại.
Như vậy thật kỳ lạ, chẳng lẽ ba Tĩnh Phi Phàm thần thông quảng diệu có thể biết trước mọi việc? Thương Ly Yên buồn bực không hiểu.
Tĩnh Phi Phàm cười cười.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?" Cô cứ cảm giác như mình bị lừa gạt.
Tĩnh Phi Phàm đầu tiên là cười thần bí, thấy mặt cô biến sắc, chỉ lên camera phía sau cô, sau đó nhẹ nói bên tai cô "Ngoại trừ có thể thấy em ra còn có thể nghe thấy giọng nói của em, ba anh ở bên trong cũng đã nghe thấy đủ rồi."
Thương Ly Yên cảm thấy xấy hổ, trừng mắt nhìn hắn một cái "Tại sao anh không nói sớm?"
"Anh quên." Hắn giả bộ ngu, đi trước một bước vào trong nhà.
Thương Ly Yên thật muốn quay đầu đi, nhưng như vậy quá trẻ con rồi.
Cô nhớ lại những lời vừa mới nói, cô không nói sai điều gì chứ?
Cô chậm chạp vào nhà, ngồi ngay ngắn trên ghế salon, không dám cựa quậy.
Ấn tượng đầu tiên của ba Tĩnh Phi Phàm với Thương Ly Yên rất tốt, ra hiệu bằng ánh mắt với Tĩnh Phi Phàm, ý bảo hắn mau mau lấy cô bé này về nhà.
Thương Ly Yên nhìn cha con bọn họ ném ánh mắt qua lại không hiểu, chỉ cảm thấy thẩn kinh căng thẳng, làm cho cô cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Cuối cùng, cô không chịu nổi, quát to một tiếng "Con xin hai người, đừng làm nhiều ám hiệu như vậy trước mặt con có được hay không? Con là người cũng có cảm nhận, làm ơn đừng làm cho con suy nghĩ lung tung."
Ba Tĩnh Phi Phàm hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu một cái "Phi Phàm com biết ý của ba."
Tĩnh Phi Phàm gật đầu một cái
"Người già hay ngủ trưa, ta lên lầu trước, các con ngồi nói chuyện."
Thương Ly Yên nhìn ba chồng tương lai đi lên lầu, cô mới mở miệng hỏi "Hai người rốt cuộc có bí mật gì?"
"Em muốn nghe?"
"Ừ."
"Em xác định sau khi nghe xong sẽ không tức?"
"Chỉ cần là chuyện mà em có thể tiếp nhận được, em sẽ không tức giận."
"Vậy ta không nói thì tốt hơn." Hắn cố ý trêu cô.
"Anh không nói thì thôi! Em không để ý đến anh nữa."
"Được, anh nói anh nói. Thật ra cũng chỉ là việc nhỏ."
"Vậy thì nói nhanh một chút!"
"Ba anh....... Hi vọng chúng ta sớm kết hôn."
"Nhưng mà......Không phải là quá nhanh sao?"
"Quan niệm của ba anh tương đối truyền thống một chút, ông ấy không hi vọng thấy em cầm dù đen bước vào nhà, "
"Có ý gì? Tại sao em lại cầm dù đen?"
"Trong hôn lễ truyền thống, nếu ngày kết hôn cô dâu cầm dù đen mang ý nghĩa đã mang thai."
"À." Khuôn mặt cô đỏ bừng "Vậy em không cầm dù đen là được."
"Nhưng mà, anh không có cách nào không đụng em."
"Anh....... Đây là chuyện của anh, dù sao em cũng không muốn lấy chồng sớm."
"Có quan hệ gì, mẹ em cũng là lấy chồng sớm, em mau gả cho anh đi!"
"Làm gì có ai cầu hôn như vậy? Em không chấp nhận."
"Em hi vọng anh có thể cầu hôn?"
"Em làm sao biết? Anh phải cho em thấy thành ý của anh, còn nữa....... Việc anh cầu hôn em phải để cho hai bạn tốt của em chứng kiến."
"Đây chính là điều kiện của em? Chỉ cần anh làm được, em sẽ gả cho anh, tuyệt không nuốt lời?"
"Ừ." Cô đỏ mặt, nặng nề gật đầu một cái, trong lòng cũng đầy hy vọng.
← Ch. 09 | Ch. 11 (c) → |