← Ch.21 | Ch.23 → |
Những cơn nghiện dần được khống chế, không còn xảy ra thường xuyên như trước đây nữa, khoảng cách giữa các lần lên cơn cũng kéo dài hơn, chỉ có cơ thể anh là gầy rộc, hai hốc mắt sâu trũng, nom tiều tụy đi rất nhiều.
Nhìn Lưu Kình như thế, Vệ Tiếu không khỏi xót xa, liền nhân lúc anh đang ngủ, cậu đi lục thứ gì đó làm thức ăn cho anh. Lưu Kình tuy cũng muốn ăn nhưng thật sự không có cảm giác ngon miệng, vài lần nước đưa đến miệng cũng đều phun ra hết.
Vệ Tiếu cuống lên, vuốt bụng anh nhè nhẹ, ân cần hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Tôi đi làm cho."
Lưu Kình rất yếu, trông chẳng còn tí sực lực nào nữa, suy nghĩ mãi cũng không biết nên ăn gì, chỉ biết lắc đầu thôi. Vệ Tiếu ra chiều bó tay, xoa đầu Lưu Kình với vẻ mặt lo lắng, nhìn bộ dạng Lưu Kình thế này không biết có chịu nổi các đợt lên cơn tiếp theo không.
Đột nhiên trong đầu Lưu Kình lóe lên một ý nghĩ, cũng không biết nên làm thế nào mà anh lại nghĩ đến điều đó, nhưng một khi đã nghĩ ra chắc sẽ có hiệu quả, anh phấn khích dựa vào người Vệ Tiếu nũng nịu, yếu ớt nói: "Anh, anh mớm cho em được không?"
Vệ Tiếu lấy làm khó hiểu nhìn anh. Từ khi thực hiện biện pháp cai nghiện, hai tay anh đều bị trói, mọi hoạt động ăn uống của anh đều do cậu chăm chút, bỗng nhiên bây giờ anh lại nhờ cậu mớm?
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình tỏ vẻ khó hiểu.
Lưu Kình chớp chớp đôi mắt ngây thơ, líu ríu: "Em nhai không được."
Vệ Tiếu đã từng xem trên ti vi cách thức người ta dùng miệng truyện miệng, mớm cho người đang hôn mê bất tỉnh, mặt cậu đỏ phừng phừng, hạ giọng, cẩn thận bảo với anh: "Nhưng sẽ có nước bọt...cũng mất vệ sinh nữa..."
Dù nghĩ biện pháp miệng kề miệng không thỏa đáng cho lắm, nhưng cậu không nỡ nhãn tâm cự tuyệt Lưu Kình yếu ớt, mặt khác cũng muốn Lưu Kình gạt bỏ đi ý nghĩ đó. Lưu Kình nghe xong xem như chẳng có chuyện gì, nói với Vệ Tiếu: "Em không quan tâm đâu, anh ơi."
Nhưng Vệ Tiếu không thể không chuyện gì cũng răm rắp nghe lời Lưu Kình được, đúng hơn cậu vẫn chưa thể vượt qua được vách ngăn tâm lý, nên đã nghĩ ra một cách mà tự thân cậu cho là hợp lý.
Cậu dùng thìa nghiền nhỏ thức ăn ra rồi đút từng miếng cho anh. Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu với vẻ mặt đầy thất vọng, trề môi tỏ ra bất mãn, lầm bầm: "Em không sợ bẩn đâu mà...Thật đấy, anh..."
Vệ Tiếu tảng lờ, tiếp tục múc thêm một thìa nhỏ đưa vào miệng anh.
Lưu Kình đành nuốt xuống. Dù sao những thứ ấy đều được Vệ Tiếu nghiền nát rồi, về cơ bản, anh không cần phải nhai thêm nữa.
Anh thoải mái ăn, vừa ăn vừa ngắm nhìn Vệ Tiếu.
Cơ thể bị giày vò chẳng còn sức lực dường như đang buông lơi một cách nhẹ nhàng.
Toàn thân đều dễ chịu. Nhưng Lưu Kình vẫn muốn Vệ Tiếu vuốt ve mình, anh cảm thấy kiểu mơn trớn như vậy khiến bản thân có cảm giác an toàn, khoan khoái, thậm chí còn là sự kích thích đặc biệt khác thường ở một vài điểm, khiến tâm trí anh trống rỗng.
Mấy lần phát tác về sau, anh đều dựa vào đó chống đỡ. Lưu Kình cứ đòi Vệ Tiếu mớm cơm giúp, nhưng cậu không đồng tình, Lưu Kình sợ lời nói của mình không lung lạc được cậu, đành nhẫn nại chờ thời.
Mãi cho đến sau này, lúc Vệ Tiếu dắt Lưu Kình vào nhà vệ sinh, vì tay đang bị trói nên cậu phải giúp anh cởi quần.
Vệ Tiếu biết việc đó là bắt buộc phải làm nên không cảm thấy căng thẳng.
Tuy nhiên không biết có phải do buồn đi tè hay không mà Lưu Kình lại nổi phản ứng.
Vệ Tiếu cũng là đàn ông, đương nhiên biết chuyện đó rất sướng, nói không chừng còn đã hơn chơi thuốc nữa, nhưng với bộ dạng Lưu Kình hiện nay, cứ tiếp tục tự sướng, không khéo lại mất mạng như chơi. Cậu đỡ anh lên giường, dỗ như dỗ một đứa trẻ: "Ngoan, đừng làm chuyện đó nữa, không có lợi cho sức khỏe đâu."
Lưu Kình cố chấp, choàng tay qua người Vệ Tiếu cho bằng được.
Vệ Tiếu không biết phải làm sao, liền quàng tay ôm nửa người Lưu Kình, nói nhỏ: "Thật sự không thể làm vậy, cậu phải giữ sức..."
Lưu Kình trân trân nhìn cậu, ánh mắt đen lay láy sáng rực như phóng điện, nói rất tỉnh: "Anh, em thật sự rất muốn...Khi em thấy khó chịu, em đều muốn cảm giác đó, càng nghĩ, cảm giác đau như bị kiến cắn lại giảm đi nhiều...Anh, sờ em đi được không..."
Vệ Tiếu nằm mơ cũng không nghĩ được rằng cái biện pháp kích thích ngại ngùng ấy lại có thể nguôi ngoai được cơn nghiện của anh, thoắt chốc, cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết đây là phúc hay họa.
Nhưng nếu nói là họa thì cũng không đúng lắm.
Vệ Tiếu dễ mềm lòng, vội đỡ Lưu Kình nằm xuống giường, giúp anh dùng tay vuốt một lúc. Nhưng kể từ đó, Lưu Kình càng được đà lấn lướt, ăn gì cũng đều muốn Vệ Tiếu tự tay đút cho mới chịu.
Bao giờ lên cơn nghiện thuốc lại càng quá đáng hơn, cứ ướn thân về trước bắt Vệ Tiếu giúp.
Vệ Tiếu bình sinh chưa từng làm việc đó giúp ai, càng không quen việc kích thích Lưu Kình. May mắn thay Lưu Kình hiện giờ đã trong sáng hơn trước nhiều rồi, nhưng chung quy bản chất lưu manh trước đây vẫn ở đó, chỉ cần tay của Vệ Tiếu mò đến gần, không cần phải kích thích trực tiếp, anh cũng ngay lập tức có phản ứng liền.
Vệ Tiếu đành đầy cam chịu giúp đỡ Lưu Kình. Chỉ là cậu không biết, đôi lúc Lưu Kình không lên cơn nghiện, mà là do ham muốn, anh tức khắc tạo vẻ khó chịu hòng xui Vệ Tiếu giúp anh thỏa mãn mà thôi.
Hết lần này đến lần khác, Vệ Tiếu cảm thấy cổ tay mình tê buốt.
Cả hai người bây giờ, trừ việc ăn ngủ đều ở trên giường, dường như mọi tinh lực đều đổ dồn vào việc ấy. Nhưng mọi chuyện đang tiến triển theo hướng tốt hơn, số lầ Lưu Kình tỉnh táo đã nhiều hơn rồi.
Vệ Tiếu phân vân không biết có nên cởi trói cho Lưu Kình không.
Cậu vừa định thương lượng với Lưu Kình về việc này, anh liền thốt lên một câu rất ngớ ngẩn: "Vậy anh còn đút cơm cho em ăn không? Có giúp em làm việc ấy nữa không?"
Vệ Tiếu không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đã cởi trói tức là cậu có thể tự ăn cơm, còn việc ấy không nên quá lạm dụng."
Cậu vừa nói dứt, Lưu Kình bất ngờ nhảy cẫng lên, la lối: "Em không cần cởi trói, em không cần cởi trói..."
Vệ Tiếu dở khóc dở cười, cũng không thể giận Lưu Kình được, anh lúc này chẳng khác đứa trẻ hay dỗi hờn, đành nằm một bên giường dỗ Lưu Kình: "Đừng quậy nữa, chỗ dây buộc tay cậu đỏ hết rồi kìa, không nới lỏng sẽ thành sẹo mất."
Vệ Tiếu thường mặc rất nhiều áo quần, nhưng mấy hôm nay tất bật giúp Lưu Kình cai nghiện, cùng ăn cùng ngủ, hay chảy mồ hôi, nên dần mặc ít hơn, vả lại lăn lộn trên giường nhiều, cổ áo cũng tã cả ra.
Lưu Kình nhìn rồi nuốt nước bọt, nằm bên cạnh Vệ Tiếu, nhếch môi nhìn cậu.
Vệ Tiếu vội xuống giường cầm kéo cắt dây cởi trói cho Lưu Kình.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |