← Ch.02 | Ch.04 → |
Hôn lễ theo dự tính của bà nội Lận vẫn diễn ra bình thường, cũng từ ngày đó, bọn họ chính thức trở thành vợ chồng.
Thực sự Lận Viễn Thao vẫn không đấu lại bà nội Lận, không thể không cưới Mâu Khởi Huyên, mặc dù Mâu Khởi Huyên đồng ý gả cho anh, nhưng trong suốt buổi hôn lễ cũng không cười, trong lòng cô vẫn còn buồn bực.
Tuần trăng mật du lịch ở Thái Lan, hôn lễ trôi qua hai người bọn họ liền chạy tới sân bay lên máy bay.
Mâu Khởi Huyên nghĩ rằng sau khi kết hôn, Lận Viễn Thao sẽ khuất phục, sẽ thay đổi cách nhìn và thái độ đối với cô, nhưng cho đến khi bọn họ đến khách sạn ở Thái Lan, mới phát hiện ra là bọn họ ở hai phòng khác nhau, vào thời điểm này cô mới hiểu được, hóa ra bọn họ vẫn không được xem là vợ chồng chính thức, hơn nữa cũng không thể trở lại như ngày trước.
Sáng ngày thứ hai, Mâu Khởi Huyên đứng trước cửa phòng Lận Viễn Thao, cô có nên tìm anh để cùng đi ra ngoài chơi không? Nhưng anh vẫn đang giận cô, tìm anh thì có ích gì? Cuối cùng cô quyết định ra ngoài chơi một mình.
Cô không biết mình muốn đi chơi ở đâu, ở khách sạn tiện tay cầm một tấm bản đồ du lịch, theo chỉ dẫn của bản đồ đi du ngoạn.
Mâu Khởi Huyên đi đến một cái cầu ở phía trên, nhìn cái cầu phía dưới và phong cảnh chung quanh, cô cảm thấy thật sự rất đẹp, trước kia, cô đã từng đến Thái Lan một lần cùng với cha, nhưng lúc đó cô còn rất nhỏ, căn bản là không thể hiểu thế nào là thưởng thức cảnh đẹp, nhưng bây giờ lại khác, thu hết phong cảnh đẹp đẽ vào mắt, nếu có thêm một người đi cùng cô thưởng thức cảnh đẹp thì tốt biết mấy.
Cầm máy chụp ảnh trong tay, Mâu Khởi Huyên muốn chụp tất cả những phong cảnh đẹp đẽ đó, nhưng cô còn chưa có chạm vào nút bấm, thí phía sau cánh cửa đã có một âm thanh vang lên.
Cô quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông tay cầm máy chụp hình nhìn cô cười, nhưng anh ta đi lên phía trước cô chủ động nói chuyện, dùng tiếng Anh vô cùng chuẩn xác hỏi cô.
"Tiểu thư, thật xin lỗi, bởi vì cô thật sự quá đẹp, xinh đẹp như vậy cùng với phong cảnh ở đây thật là phù hợp, cô không ngại khi tôi vừa chụp hình cô chứ?"
Cô mỉm cười với anh, chỉ là chụp một tấm hình mà thôi, sẽ không sao, cô liền tỏ vẻ là mình không ngại.
"Không biết cô có thể làm người mẫu cho tôi được không?" Anh đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
Nghe thấy đề nghị Mâu Khởi Huyên rất kinh ngạc, theo phản xạ nói một câu tiếng Trung, "Cái gì?"
"Cô biết nói tiếng Trung? Vậy thì càng tốt, tôi là một nhiếp ảnh gia, tôi muốn được chụp hình cô, bởi vì cô cho tôi cảm giác rất đúng." Anh lập tức đưa ra danh thiếp của mình để chứng minh.
Cô nhận lấy rồi nhìn, hình như là thật, Liên Bang, tên có chút buồn cười.
"Anh có thể cho tôi xem máy chụp hình không?" Cô muốn nhìn xem tấm hình anh vừa chụp cô, chỉ có như vậy, cô mới biết là anh có nói thật hay không?
Liên Bang lập tức đưa máy chụp hình cho cô xem, anh cảm thấy cô rất có khí chất, hơn nữa lại rất quyến rũ.
Mâu Khởi Huyên nhìn tấm hình anh chụp, chỉ có bóng lưng mà thôi, nhưng lại chụp hình cô với phong cảnh này rất hợp, rất có nghệ thuật, thật sự anh rất lợi hại. Cô lại xem những tấm hình khác mà anh chụp, thật sự rất đẹp, mỗi một tấm hình đều chụp rất đẹp, bố cục rất bài bản.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, "Làm sao mà anh lợi hại thế? Anh chụp ảnh này rất đẹp đó!"
Bỗng nhiên Liên Bang có chút xấu hổ, "Không có, những điều này là do mày mò mà học được, bề ngoài của cô rất xinh đẹp, hơn nữa phong cảnh vốn đã đẹp, mới được như thế này."
Mâu Khởi Huyên không tin, việc này phải rất vất vả mới học được, nhìn lại chính mình trong máy chụp hình, căn bản không phải cái gì cũng được.
"Vì sao anh lại muốn chụp hình tôi?" Cô có chút khó hiểu hỏi.
Trên mặt Liên Bang liền hiện ra nụ cười ngọt ngào, "Tôi cũng không biết, vừa nhìn thấy cô, tôi nghĩ đã muốn chụp."
Như vậy được coi là giải thích sao? Được rồi, nghệ thuật gia rất coi trọng cảm giác.
"Vậy được rồi, tôi đồng ý làm người mẫu cho anh, nhưng anh phải dẫn tôi đi tham quan phong cảnh ở Thái Lan." Hiện giờ cô đang lo không ai đưa cô đi cả.
"Không thành vấn đề, đây không phải lần đầu tiên tôi đến Thái Lan, những cảnh đẹp ở đây tôi đều biết tương đối." Liên Bang rất thích cống hiến sức lực vì phụ nữ đẹp, dù sao cảm giác về cô rất tốt.
Hai người cùng nhau đi tham quan.
***
Sau khi ăn tối, Liên Bang đưa Mâu Khởi Huyên trở về khách sạn, đứng ở cửa khách sạn.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi chùa, không biết cô có thích hay không?" Trải qua một ngày đi chung, Liên Bang phát hiện Mâu Khởi Huyên là một người rất dễ gần, có vẻ cô có hứng thú học chụp hình, có lẽ như vậy khiến hai người gần nhau hơn một chút.
Lần đầu tiên anh thấy cô, thì phát hiện ra hình như mình bị cô hấp dẫn, vì thế mới có thể đưa máy lên chụp bóng lưng của cô, nụ cười của cô rất thu hút, tất cả biểu cảm của cô rất thu hút ánh mắt của anh, anh cảm giác hình như mình thích cô, cô là một người phụ nữ khiến người khác phải mê đắm.
Nghe được lời mời của Liên Bang, Mâu Khởi Huyên rất thích thú, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến Lận Viễn Thao, ngày mai anh sẽ đi cùng cô sao?
"Việc này...." Cô có chút do dự.
"Mâu Khởi Huyên, cả ngày nay cô đi đâu?" Lận Viễn Thao đến bên cạnh chất vấn cô.
"Viễn Thao?" Cô giật mình, làm sao mà anh lại đột nhiên xuất hiện?
Lận Viễn Thao liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta là ai? Hôm nay Mâu Khởi Huyên cùng anh ta đi ra ngoài sao? Cô gái này, buổi sáng ra khỏi cửa cũng không chào anh một tiếng, khiến anh ngu ngốc đi tìm cô, bực mình hơn là cô không mang theo điện thoại, không quen thuộc nơi này, chẳng lẽ cô không biết là rất nguy hiểm sao?
Bây giờ cô dám cùng người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh, chẳng lẽ cô không biết mình là người đã có chồng sao? "Vị này là..." Liên Bang nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện mặc dù nổi trận lôi đình, nhưng bộ dạng rất khẩn trương.
Mâu Khởi Huyên nghe Liên Bang hỏi, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, nói là vợ chồng, Lận Viễn Thao sẽ tức giận chứ?
"Bạn của tôi, Lận Viễn Thao." Cô thản nhiên nói.
Lận Viễn Thao nhíu mày, rõ ràng bọn họ đã kết hôn, cô còn giới thiệu với người khác họ là bạn bè sao?
Còn tưởng rằng Mâu Khởi Huyên một mình đến Thái Lan, thì ra là đã có người đi cùng cô, hơn nữa lại là đàn ông, thật sự họ chỉ là bạn bè thôi sao? Mặc dù đang miên man suy nghĩ, nhưng vẫn mỉm cười vươn tay, "Xin chào, tôi là Liên Bang."
Lận Viễn Thao mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn cùng Liên Bang bắt tay.
"Vậy ngày mai cô muốn đi chỗ nào?" Liên Bang hỏi Mâu Khởi Huyên.
Mâu Khởi Huyên liếc nhìn Lận Viễn Thao một cái, mà Lận Viễn Thao cũng nhìn cô.
"Anh muốn hẹn cô ấy đi đâu, đi làm cái gì?" Lận Viễn Thao bất mãn nói, trước đây chưa từng thấy cô trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa liền đem về một con ong mật.
"Không có, tôi thấy hôm nay cô ấy cũng là một người đi tham quan, nếu muốn nghĩ cô là người trong lời nói, vậy tôi có thể đưa cố ấy đi." Trên mặt Liên Bang hiện lên ba vạch đen, thật ra thì anh cũng không có ý gì khác.
Lận Viễn Thao có thái độ quan tâm tới Mâu Khởi Huyên, dù nói thế nào Liên Bang cũng là người bạn cô mới quen, làm sao mà Lận Viễn Thao có thể nói chen vào nói chuyện vậy?
"Được, nếu như ngày mai anh muốn đi chùa, tôi sẽ đi cùng anh." Cô đồng ý.
Lận Viễn Thao nhìn chằm chằm Mâu Khởi Huyên, cô dám đồng ý, vậy mình làm thế nào? Đây là tuần trăng mật du lịch của bọn họ, cô muốn đi chơi một mình sao?
Mâu Khởi Huyên phát hiện ra Lận Viễn Thao không vui, nhưng mà rất kì lạ, anh không muốn đi cùng cô, làm sao mà anh phải tức giận? Cô đã cố gắng hết sức không trêu chọc anh.
Liên Bang vui mừng nói là sáng mai sẽ đến đón Mâu Khởi Huyên đi.
Lận Viễn Thao không thể nghe được nữa, tức giận trở về phòng, cô cứ yên tâm mà đi theo một người đàn ông xa lạ như vậy sao? Chẳng lẽ cô không biết ở Thái Lan có rất nhiều người xuống tóc sao? Bây giờ là thế nào, lúc trước không phải chính cô nói thích anh sao, muốn gả cho anh, bây giờ lại hối hận sao?
Lận Viễn Thao càng nghĩ càng tức giận, cái gì mà tuần trăng mật du lịch, căn bản là chỉ có một người đi du lịch, khiến anh buổi sáng còn lo lắng như vậy, bây giờ mới phát hiện ra chính mình khẩn trương, cô đã có người chăm sóc.
Đi tới đi lui, đột nhiên Lận Viễn Thao dừng lại, tại sao bỗng nhiên mình lại quan tâm đến Mâu Khởi Huyên như vậy chứ? Mình và Mâu Khởi Huyên rõ ràng chỉ là bạn bè, thì tại sao bây giờ hai người lại kết hôn.
Đột nhiên anh cảm thấy cô cùng chán nản, Mâu Khởi Huyên - cô gái này muốn anh tức điên mà.
***
Qua hai ba ngày, Lận Viễn Thao từ trong phòng khách sạn đi ra, nhưng mỗi lần nhìn đến phòng Mâu Khởi Huyên đóng chặt cửa thì tâm tình của anh sẽ trở nên rất tệ, sáng sớm cô đã ra khỏi cửa rồi sao? Cô dám bỏ rơi chồng mình, rồi một mình ra ngoài chơi mấy ngày liền, cô thật là anh lại gặp phải người vợ không làm tròn trách nhiệm.
Thời gian bọn họ ở Thái Lan không còn nhiều, ngày kia sẽ rời khỏi đây, nhưng người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều không định cùng anh đi chơi, đến lúc trở về thì nói thế nào với bà nội? Nói là mỗi người bọn họ đều đi chơi một mình ở Thái Lan sao?
Lận Viễn Thao tức giận đi tới cửa khách sạn, lúc này anh nhìn thấy Mâu Khởi Huyên mới vừa đi ra, cô còn ở đây? Anh tưởng rằng cô đã đi từ sớm rồi chứ.
Chẳng biết tại sao, Lận Viễn Thao quyết định đi theo sau, anh nghĩ là cô đi tìm Liên Bang, bởi vì mấy ngày này hai người bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với nhau, khiến anh vô cùng chán nản.
Mâu Khởi Huyên không biết Lận Viễn Thao đi theo sau, trước đó cô đã hỏi Liên Bang, biết ở Thái Lan có chợ ở đường ray xe lửa rất đặc biệt ở mấy con phố bên kia, cho nên cô muốn đi xem chợ một chút.
Cô nhìn phong cảnh hai bên đường, cầm máy chụp hình chụp không ngừng, đem những kỹ xảo Liên Bang đã dạy làm theo.
Tốn một ít thời gian để đi đến chợ đường sắt, Mâu Khởi Huyên phát hiện ở chợ này bán rất nhiều vật đặc biệt, ánh mắt cô lập tức bị hấp dẫn.
Lận Viễn Thao cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Mâu Khởi Huyên lại tới nơi này? Nơi này hình như không có gì đặc biệt.
Mâu Khởi Huyên đợi rất lâu mà không thấy xe lửa đi qua, không thể cùng dân bản xứ nói chuyện, cô chỉ có thể rảnh rỗi đi tới đi lui trên đường ray, nhìn xung quanh.
Lận Viễn Thao sợ bị cô phát hiện nên không dám đến quá gần, chỉ đứng cách cô trong vòng năm mét.
Anh nhìn thời gian, rốt cuộc là cô muốn ở đây đến bao giờ? Chẳng lẽ cô ở đây đợi Liên Bang.
Một lúc sau, Lận Viễn Thao phát hiện bọn người xung quanh bắt đầu thu dọn lều bạt, hình như là xe lửa sắp đến.
Anh nhìn về phía Mâu Khởi Huyên, cô định quay về bên trong tiểu điếm, nhưng mà một người đàn ông từ một bên xông tới đụng phải cô, đẩy cô về phía trước đường ray xe lửa.
Lận Viễn Thao khẩn trương xông về phía trước, một tay kéo lấy cô vào trong ngực của mình, ngay lúc đó xe lửa phía sau người cô chạy qua.
Thật sự Mâu Khởi Huyên vừa bị dọa chết, trong nháy mắt cô bị đẩy ra ngoài, cô còn tưởng rằng mình sẽ chết chắc, nghĩ là mình sẽ không được gặp Lận Viễn Thao nữa rồi, nhưng một giây tiếp theo không thể ngờ anh lại xuất hiện, thậm chí còn ôm cô vào trong ngực, cứu cô thoát chết.
Lận Viễn Thao ôm chặt cô, nhìn xe lửa trước mắt vừa đi qua, thật sự vừa rồi được một phen toát hết cả mồi hôi lạnh, nếu anh không kịp thời, thì cô xong đời.
Xe lửa đã đi qua, xung quanh vang lên tiếng hoan hô, chúc mừng Mâu Khởi Huyên vừa thoát chết.
Lận Viễn Thao nhìn cô, nhíu mày, "Chẳng lẽ cô không biết nơi này là nguy hiểm nhất ở chợ sao? Rõ ràng biết xe lửa tới, tại sao không chạy nhanh lên? Còn để cho người khác đụng vào cô."
Mâu Khởi Huyên nhất thời chưa nghe rõ Lận Viễn Thao nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Bây giờ là lúc để hỏi cái này sao?" Anh nhìn vào ánh mắt của cô, phát hiện ra trong ánh mắt của cô vừa sợ hãi vừa vui mừng, tại sao lại vui mừng? Cô cảm thấy chuyện vừa rồi rất vui, hay là nhìn thấy anh cảm thấy rất vui?
"Tôi tò mò thôi." Trong lòng cô rất kinh ngạc mà cũng rất hiếu kì, bởi vì rõ ràng người đàn ông này còn đang tức giận, đột nhiên xuất hiện cứu cô.
Lận Viễn Thao lườm cô một cái, "Cô có sao không?"
Mâu Khởi Huyên ngẩn người, "Không có việc gì."
"Làm sao mà một mình cô đi đến đây? Liên Bang đâu? Không phải mấy ngày nay cô và anh ta đều đi cùng nhau sao?" Khuôn mặt của Lận Viện Thao lộ vẻ không vui, dù xem thường việc hiện tại cô là vợ của anh, thì cô cũng là bạn của anh, cũng không thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ.
Thật ra Mâu Khởi Huyên chỉ ra ngoài chơi cùng với Liên Bang có hai ngày mà thôi, sau đó cô chỉ ra ngoài chơi một mình, chẳng qua Lận Viễn Thao không biết mà thôi.
Anh nói xong Mâu Khởi Huyên cúi đầu nhìn, nhận ra mình vẫn ở trong ngực anh, bất giác đỏ mặt.
Lận Viễn Thao cũng nhận ra, vội vàng buông cô ra.
"Nếu không có chuyện gì thì đi đi." Anh có chút xấu hổ nói.
Cô chỉ có thể đi theo sau anh, nếu là trước kia, bọn họ có thể sánh vai đi cùng nhau, nhưng sau khi hai người kết hôn cứ có cảm giác cái gì cũng không giống.
"Hôm nay em dự định đi đến những đâu?" Thật ra thì chỉ là một câu hỏi thăm mà thôi, nhưng bởi vì Lận Viễn Thao vẫn còn giận Mâu Khởi Huyên, khiến cho giọng nói trở nên kì lạ.
"Có phải anh muốn đi cùng với em đúng không?" Mâu Khởi Huyên cảm thấy có chút hưng phấn, anh định đi ra ngoài chơi cùng cô sao?
Lận Viễn Thao trả lời: "Không muốn, anh rất mệt, anh muốn đi ăn cơm."
Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất thất vọng, bởi vì bọn họ không còn cách nào để trở lại mối quan hệ như lúc trước.
Lận Viễn Thao đi về phía bên trái, nhưng Mâu Khởi Huyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh quay đầu lại nói: "Em không muốn ăn cơm sao? Hay là em muốn quay lại để cho xe lửa đụng em?"
Mâu Khởi Huyên cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ bị Lận Viễn Thao làm cho tức điên, lúc nào thì anh sẽ trở về là anh của trước kia?
***
Tuần trăng mặt du lịch kết thúc, Lận Viễn Thao và Mâu Khởi Huyên hai người phải sống cùng nhau, hơn nữa còn bị bà nội Lận và mẹ Lận đến theo dõi.
Mâu Khởi Huyên nhìn cái giường lớn thuộc về Lận Viễn Thao, bắt đầu từ hôm nay cô phải ngủ trên chiếc giường này rồi, nhưng không phải vì thế mà cô cảm thấy vui vẻ, cô rất hiểu Lận Viễn Thao, anh không thích là không thích, cho dù ép buộc anh cũng vô ích, cho nên dù bà nội Lận bắt anh đồng ý, anh vẫn là bằng mặt không bằng lòng.
Một tuần trăng mật kia, bọn họ chỉ có hai ngày là ở cùng nhau, nhưng trong khoảng thời gian này hai người gần như không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì, trở nên vô cùng xa lạ, đây là do ban đầu cô mở lời thổ lộ, khiến cho hai người không thể không lâm vào tình thế khó xử.
Lận Viễn Thao đi vào phòng thì nhìn thấy Mâu Khởi Huyên đang ngẩn người nhìn giường lớn, trong ánh mắt lộ vẻ đau khổ, anh lập tức đi thẳng tới tủ quần áo lấy quần áo ngủ để đi tắm, quyết định không nhìn Mâu Khởi Huyên.
Sau khi tắm rửa xong Lận Viễn Thao đi ra ngoài, Mâu Khởi Huyên nhìn anh đi ra ngoài, "Anh đi đâu?"
"Tôi đi đến thư phòng ngủ."
Mâu Khởi Huyên đứng lên, "Tại sao? Đây là phòng anh mà."
"Nhưng mà cô ở trong này, tôi không thích ngủ cùng người khác." Ý tứ của anh rất rõ ràng, mặc dù anh biết nói như vậy sẽ làm tổn thương cô.
Đúng là cô bị tổn thương, cô biết anh không thích cô, nhưng anh cũng không cần nói quá đáng như vậy chứ?
"Lận Viễn Thao, cho dù anh không thích em, nhưng bây giờ em là vợ của anh, vợ chồng ở cùng phòng là chuyện bình thường."
Anh cau mày, "Nhưng mà tôi không muốn cô là vợ của tôi, cũng giống như ở trước mặt Liên Bang cô không thừa nhận chúng ta là vợ chồng, chúng ta cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè, tôi không thể thừa nhận cô là vợ của tôi."
Mâu Khởi Huyên sững người, lúc ấy cô nói như vậy chính là lo ngại đến anh, có trời mới biết cô rất muốn đường đường chính chính nói cho người khác biết, mình là vợ của Lận Viễn Thao.
"Nhưng mà chúng ta đã kết hôn rồi." Lời nói của cô có chút nghẹn ngào, chẳng lẽ anh không thể vì hôn nhân của hai người mà dùng cách khác để đối đãi với cô sao? Một chút cô cũng không thích anh xa lạ như bây giờ, lúc này sao với lúc bọn họ mới biết nhau còn xa lạ hơn.
"Còn có thể ly hôn."
"Bà nội sẽ không cho phép." Hô hấp của cô trở nên nhanh hơn, anh nhất định phải đối xử với cô như vậy sao?
"Tôi nói cũng vô dụng, nhưng cô có thể, trong khoảng thời gian này cô hẳn là cũng cảm nhận được, tôi đối xử với cô không tốt một chút nào, cho dù ngẫu nhiên đối xử tốt với cô, đó cũng là vì cô từng là bạn của tôi, giữa chúng ta không có tình yêu, hôn nhân như vậy không tiến xa được, thay vì không có cách để bù đắp mọi chuyện, thay vì hối hận không bằng đem tất cả nhưng chuyện trước mắt giải quyết đi." Lận Viễn Thao cảm giác giống như cô sắp sụp đổ.
Vẻ mặt Mâu Khởi Huyên cứng đờ, "Anh muốn em nói ly hôn."
"Đúng vậy, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể lấy lại quan hệ trước kia."
Anh thật độc ác, anh muốn cô cắt đứt tình cảm của mình? Chẳng lẽ anh không thể yêu cô một chút sao? Cô yêu anh như vậy, nhưng trong lời nói của anh lại không đáng một xu.
"Anh biết rõ em có tình cảm với anh, anh còn muốn em làm như vậy?"
"Nhưng thật sự tôi không yêu cô." Lận Viễn Thao lựa chọn coi thường tình cảm của cô, tình cảm của cô anh không phải anh có thể chấp nhận, căn bản anh không thể đáp lại tình cảm này, nếu đã như vậy, tốt hơn hết là làm cho cô nhanh chóng từ bỏ.
Mâu Khơi Huyên đau lòng nhìn anh, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, cho dù nghe bao nhiêu lần những lời này vẫn sẽ không chai sạn, có lẽ là vẫn đau như nhau.
"Em sẽ không ly hôn." Mâu Khởi Huyên nói ra những lời này, đi vào trong phòng tắm.
Lận Viễn Thao không hiểu tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy, nếu không phải cô yêu mình, mà là người khác, hẳn là cô sẽ rất hạnh phúc, nhưng cô lại nghe theo sắp xếp của bà nội, khiến hai người bọn họ rất không vui.
Anh cũng không biết làm như thế nào để đối mặt với cuộc hôn nhân này, mới có thể dứt khoát chạy đến ngủ ở thư phòng, anh cần phải nghĩ cách để cô ly hôn với mình, như vậy bọn họ ở chung sẽ không xấu hổ nữa.
Trong đầu anh vẫn còn quan quẩn lời cô nói lúc nãy, cô sẽ không ly hôn... Vậy nếu như cô không yêu, thất vọng về anh? Như vậy sẽ ly hôn thôi.
Trốn ở trong phòng tắm, Mâu Khởi Huyên không biết Lận Viễn Thao nghĩ gì, chỉ biết là mình không nên khóc trước mặt anh, cho nên trốn vào phòng tắm, cô hiểu là tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, nhưng cô không có cách nào để từ bỏ cái tình cảm này, cô đã yêu rất nhiều năm, làm sao có thể dối lòng? Vì sao yêu anh lại khó khăn như vậy?
***
Buổi tối, cửa hàng bán hoa đã đóng cửa, Tiểu Lâm đang làm công việc dọn dẹp, bình thường Mâu Khởi Huyên sẽ không ở lại cửa hàng đợi muộn như thế này lại còn ngồi trong cửa hàng ngẩn người.
Tiểu Lâm khó hiểu nhìn Mâu Khởi Huyên, "Chị Huyên, gần đây chị làm sao thế? Trễ như vậy còn chưa về nhà."
Là cô không dám về nhà, lần đầu tiên Mâu Khởi Huyên có ý nghĩ như vậy, nếu phải về nhà để nhìn gương mặt lạnh lùng của Lận Viễn Thao, không bằng mình ở đây ngẩn người nhìn hoa.
"Không có việc gì, đi chơi một thời gian ngắn chị cảm thấy Tiểu Lâm ngày càng trẻ ra." Mâu Khởi Huyên vui vẻ nói.
Tiểu Lâm cười ha ha không ngừng, "Chớ có nói đùa, chị Huyên, chị đã kết hôn, nên về về nhà chăm sóc chồng, để sớm sinh được một đứa bé chứ!"
Đứa bé? Điều này đối với cô là hi vọng xa vời.
"Cho dù đã kết hôn, nhưng vẫn sống cuộc như trước kia."
"Thật sao? Vậy sao vào chủ nhật không thấy anh ấy đếm tìm chị? Lúc trước em chỉ nghĩ hai người là bạn bè, kết quả là, không thể ngờ hai người lại kết hôn, em đã nói rồi, làm gì có người đàn ông chủ nhật nào cũng đến tìm bạn?" Tiểu Lâm cảm thấy hai người bọn họ rất hạnh phúc.
Ngực Mâu Khởi Huyên nhất thời co rút đau đớn, "Nếu như có thể lựa chọn, chị thà rằng đợi từng anh ấy đến vào mỗi chủ nhật, không hi vọng bọn chị trở thành như bây giờ." Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, đã không còn cách nào để như trước.
Tiểu Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Mâu Khởi Huyên, không phải là được gả cho một người chồng tốt sao, làm sao mà vẫn không vui?
"Em về đi, còn lại để chị dọn dẹp là được." Mâu Khởi Huyên dặn dò cô ấy.
Hiếm khi Tiểu Lâm được tan ca sớm, lập tức chạy mất không thấy bóng người.
Mâu Khởi Huyên dọn dẹp xong liền kéo cửa sắt của cửa hàng xuống, bởi vì đã trễ nên rất khó gọi taxi, cô tính đi bộ một đoạn, nhưng vừa mới tới chỗ rẽ, đã có một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên cạnh.
"Huyên Huyên, tại sao mà em đi về một mình?" Người đàn ông ngồi trong xe kéo cửa kính xuống hỏi cô.
"Anh Tiệp?" Kiều Tiệp là bạn thời trung học của Lận Viễn Thao, cũng vì vậy mà trở thành bạn tốt của cô.
"Lên xe đi, anh đưa em về." Kiều Tiệp ra hiệu cho cô lên xe.
Mâu Khởi Huyên không từ chối, thay vì đi về một mình buồn chán, không bằng nói chuyện phiếm cùng với Kiều Tiệp.
Sau khi lên xe Kiều Tiệp nổ máy xe, liếc mắt nhìn Mâu Khởi Huyên ngồi bên cạnh sau đó hỏi: "Ở Lận gia, cuộc sống rất khó khăn sao? Tại sao sắc mặt có vẻ không tốt."
Mâu Khởi Huyên cười khổ, "Anh thấy sắc mặt của em không tốt, vậy mà anh ấy lại không thèm đếm xỉa đến."
"Thao ư?" Kiều Tiệp cười, "Vậy thì anh ta thật là quá đáng."
Mâu Khởi Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh ấy đã nói với anh, anh ấy không muốn kết hôn với em."
"Có nói." Kiều Tiệp cảm thấy được được giọng điệu thương cảm của cô, "Thật sự thì hai người kết hôn, anh và An không cảm thấy bất ngờ, chỉ là thời gian so với dự đoán là hơi sớm."
Thịnh An là bột người bạn khác của bạn họ, đó là một cô gái có tâm tư kín đáo, đối với người nào cũng đều rất cẩn thận.
"Tại sao?"
"Tụi anh đả sớm nhận thấy em thích Thao, nhưng rõ ràng người trong cuộc lại không nhận ra." Anh biết là do Thịnh An nói với mình, khi đó bọn anh vừa mới quen biết Mâu Khởi Huyên, từ lúc đó đến bây giờ cũng đã rất lâu, có thể tình cảm của cô đã rất sâu đậm.
Tâm tình của Mâu Khởi Huyên càng thêm chua xót, "Thật sao? Tại sao anh ấy lại ngốc như vậy, cũng không phát hiện ra."
"Tuy vậy, em cũng bức hôn được mà." Kiều Tiệp cảm thấy cô rất cam đảm, rõ ràng biết Lận Viễn Thao là ranh giới cuối cùng, vậy mà cô còn dám dẫm lên.
"Em không có bức hôn." Cô nhìn về phía Kiều Tiệp, "Anh ấy đã nói với anh những gì?"
"Nó nói em bày tỏ với với nó, nhưng không thành công sau đó bỏ chạy đi tố cáo, khiến nó nhất định phải cưới em." Nhưng mà cách giải quyết này rất phiến diện, có lẽ nên nghe người trong cuộc nói xem, như vậy mới có thể biết có thể biết được sự thật.
Mâu Khởi Huyên cười lạnh, "Anh cảm thấy như vậy sao?"
"Sự thật là như thế nào?"
"Thật ra sau khi bày tỏ, em rất hối hận, em vẫn muốn làm bạn với anh ấy, cho nên em mới đi tìm anh ấy, muốn nói cho anh ấy biết là lúc đó em chỉ nói vớ vẩn thôi, bởi vì anh ấy muốn hỏi tới cùng, cho nên em mới lừa anh ấy, nhưng anh ấy nhìn thấy em thì quay người đi, khiến em rất tức giận mà cũng rất đau lòng, lúc ấy bà nội hỏi em, em cảm thấy rất oan ức, không cẩn thận đã nói ra, sau đó em tìm bà nội để nói đây không phải là sự thật, nhưng bà không nghe, nên mới xảy ra những chuyện như thế này."
Kiều Tiệp gật đầu, thì ra là như vậy.
"Em biết không cẩn thận nói ra là lỗi của em, nhưng em yêu anh ấy là thật, tại sao anh ấy không thể chấp nhận sự thật trước mắt?" Mâu Khởi Huyên vẫn luôn xem Kiều Tiệp là anh trai, luôn nói tất cả những cảm nhận trong lòng, mà không dám nói với người khác.
"Nó nói cái gì làm tổn thương đến em?" Kiều Tiệp lo Lận Viễn Thao nói lung tung sau này sẽ hối hận.
"Sau khi kết hôn bọn em rất ít khi nói chuyện." Mâu Khởi Huyên có chút bất đắc dĩ nói.
"Huyên Huyên, hẳn là em cũng biết tính tình của Thao, nó vốn không phải như vậy, là vì...." Nhất thời Kiều Tiệp không biết nên nói như thế nào, nói đến một nửa lại thôi không nói.
Mâu Khởi Huyên hiểu, "Em biết, anh ấy cho rằng tất cả đều là lỗi của em."
"Nhưng mà chuyện này cũng không phải lỗi của em, chỉ là em muốn được nó yêu thôi, em nghĩ như vậy là đúng, thế nên em tiếp tục làm như vậy, cố gắng để được nó yêu."
"Nhưng anh ấy nói là sẽ không yêu em." Không ngờ Mâu Khởi Huyên cảm thấy khó chịu, lời nói của Lận Viễn Thao lại mang theo sát thương, mà lòng của cô yếu ớt như vậy sẽ không chịu nổi, làm sao có thể không bị tổn thương?
"Nó là đàn ông, đàn ông không thể chấp nhận phụ nữ hơn mình, huống chi thật sự nó không ghét em, chính là nhất thời không thể chấp nhận mà thôi, sau này nó yêu hay không còn phải xem em cố gắng hay không." Kiều Tiệp hiểu rõ trình độ của Lận Viễn Thao có thể hơn Mâu Khởi Huyên một ít, chuyện này liên quan đến chuyện của đàn ông, anh là hiểu rõ nhất.
Mâu Khởi Huyên trở nên hoang mang, thật sự vẫn nên kiên trì tiếp tục sao? Thật sự Lận Viễn Thao sẽ yêu mình sao?
Chẳng qua Kiều Tiệp nói như vậy để cô mạnh mẽ hơn, cô vẫn nên kiên trì theo đổi thứ mình muốn.
"Đến nơi rồi." Kiều Tiệp nhắc nhở Mâu Khởi Huyên.
Cô xuống xe sau đó nói với Kiều Tiệp: "Anh Tiệp, cảm ơn anh."
Kiều Tiệp nhìn cô cười, "Hai người đều là bạn của anh, nói thật anh không biết nên giúp ai, nhưng trong chuyện này anh đứng về phía em."
Mâu Khởi Huyên cười khổ, không là là mình và Lận Viễn Thao đang đánh giặc, Kiều Tiệp nói giống như là rất nghiêm trọng.
"Được rồi, em hiểu, dù sao, đêm nay cũng cảm ơn anh."
"Vào nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy." Kiều Tiệp nói xong liền nổ máy đi luôn.
Lần đầu tiên Mâu Khởi Huyên cảm thấy mình gả vào Lận gia là đúng, bởi vì cô rất khao khao được Lận Viễn Thao yêu.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |