Truyện:Bóc Kẹo - Chương 37

Bóc Kẹo
Hiện có 88 chương (chưa hoàn)
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-88 )

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Lâm Uyên thấy dáng vẻ ԁ·â·𝖒 đãn·ℊ chỉ hận không thể dùng đôi chân của mình 𝐤.ẹ.𝐩 𝐜.ⓗ.ặ.✝️ đầu anh lại của cô liền biết cô đã thoải mái đến không nhịn được rồi.

Anh buông cô ra, trong khóe miệng còn mang theo một sợi chỉ bạc, ẩm ướt ngượng ngùng, kéo dài từ trong huyệt nhỏ của thiếu nữ kéo tới bên miệng anh, chất lỏng vô cùng tươi mới.

Sau khi Khương Đường thỏa mãn, liếc mắt liền thấy gậy th*t của anh đã cương cứng lên, thứ đó đang ngẩng đầu, gân xanh thô lỗ nổi lên, diễu võ dương oai ra trước mặt cô, gậy th*t màu đỏ tím tản ra dụ.𝒸 𝐯ọռ.𝖌 nồng đậm.

Nên đến anh được s●ướ●ռ●🌀 rồi.

Khương Đường vô cùng phối hợp cởi bỏ toàn bộ váy ngủ của mình ra, 𝖙𝖍*â*𝐧 t𝒽*ể trần truồng trở mình lại, tay chống trên đầu giường, cô biết rõ anh thích đi vào từ phía sau, mỗi lần sau khi anh vào bằng cách này hứng thú sẽ vô cùng cao, sẽ không cố ý dằn vặt giày vò cô mà rất dễ bắn ra.

Tay Lâm Uyên không chịu nổi nhét vào huyệt nhỏ lầy lội đầy nước của cô, ra ra vào vào bên trong một chút, trong lòng bàn tay đều là ◗-â-ⓜ dịch của cô, anh tiện tay lau lên trên dương v*t, coi nó như thứ bôi trơn.

Quy đầu to lớn dọc theo từng tấc từng tấc thịt 🍳_ц_yế_𝐧 ⓡ_ũ vùi sâu vào trong, kể cả khi cô vừa được anh làm bằng miệng thì động nhỏ cũng vẫn như cũ không thể ngay lập tức tiếp nhận gậy th*t thô to của anh, đã mấy ngày không làm nên nơi đó của cô lại 💰ïế·† 𝐜·♓·ặ·ⓣ lại. Lâm Uyên nhịn đến độ vầng trán đều là mồ hôi, chỉ có thể từ từ di động ở nơi miệng huyệt của cô.

Khương Đường thoải mái đến âm thanh cũng hơi ⓡц·𝖓 ⓡ·ẩ·🍸, không ngừng kêu lên 𝒹.â.ⓜ đã𝓃.𝐠, lắc m-ô𝓃-🌀 muốn tới gần anh hơn, muốn anh nhét tất cả vào trong.

"Đừng cố, vào hết em sẽ không chịu nổi đâu."

"Không đâu mà, Huyệt nhỏ ◗â*ⓜ đ*ã𝓃*𝐠 của em rất muốn được nuốt lấy xúc xích lớn... Càng lớn càng tốt ~ "

Khương Đường trầm luân nói, sau đó cô nắm lấy tay anh, ấn nó lên trên 𝓃𝖌*ự*ⓒ của mình, xúc cảm vô cùng ɱề*𝐦 ⓜạ*❗, Lâm Uyên vừa xoa xoa bầu 𝐧𝐠ự.𝒸 của cô vừa ưỡn eo một cái, trực tiếp xuyên gậy th*t vào người cô.

"A..." Cô kêu lên một tiếng nho nhỏ.

Lâm Uyên cúi đầu nhìn vào chỗ hai người ɢ·ı𝖆·𝑜 𝒽ợ·🅿️, gậy th*t đã tiến vào cả cây, 🌜ắ·Ⓜ️ ν·à·𝖔 huyệt động զ𝐮·𝐲·ế·ⓝ 𝐫·ũ của cô, d*m thủy dò ra bên ngoài, ở nơi ԁư*ơⓝ*ⓖ v*ậ*t r·ú·ⓣ 𝖗·a ↪️ắ*𝖒 ✔️*à*𝑜 phát ra những tiếng nước nhóp nhép. Mùi vị 𝒹â-𝖒 mỹ lan tỏa khắp phòng.

Sau khi động nhỏ thích ứng được với gậy th*t thô to của anh, Lâm Uyên bắt đầu hành động, anh liên tục 𝓇.ú.т ⓡ.🅰️ ↪️ắ·m v·à·🔴, mỗi một lần đều đâ●𝖒 tới tận cùng mảnh đất màu mỡ kia, dáng vẻ như muốn tⓡ·ú·✞ r·ⓐ hết nỗi lòng, mãnh liệt đ.ụ.𝖓.🌀 ⓒh.ạ.ⓜ giày xéo cô gái nhỏ.

"A a... Sâu quá...."

"Không được... Sâu quá, 𝒸ắ.𝖒 ✅à.𝖔 tận cùng em rồi..."

Khương Đường ngửa đầu kêu lên, mồ hôi ư●ớ●✝️ á●✝️ chảy trên khuôn mặt nhỏ khiến cho phần tóc mai dính sát vào mặt cô, kể cả là khi làm chuyện ⓓ.â.m 𝐝ụ.𝖈 nhất thì con ngươi của cô vẫn trong suốt như cũ.

Còn chưa đủ.

Lâm Uyên gập chân lên, không ngừng di động, gậy th*t không ngừng nghỉ ra vào nơi nóng nhất của cô.

Hơi thở của anh có chút nặng nề, †h-ở ◗ố-🌜 ồ ồ.

"Để em ôn tập xem ⓛà-𝐦 𝖙ì-п-h như thế nào một chút nhé, học sinh ngoan nghiêm túc ôn tập để thi tốt cuối kỳ, ở chỗ tôi em cũng phải đạt điểm tối đa mới được."

Anh buồn bực nói, Khương Đường theo bản năng co rút huyệt nhỏ, trên vách âm đ*o có tầng tầng lớp lớp môi nhỏ 𝖍ô*ռ tới, co chặt lại, cô phát ra một tiếng than thở, hiển nhiên đã đạt tới điểm cực lạc.

Lâm Uyên bị cô không có chút phòng bị kẹp lại, cũng ngay lập tức muốn bắn ra, anh muốn 𝓇ú*т r*𝒶 lại bị Khương Đường lắc cặp 𝐦·ô·𝖓·🌀 không cho rút, cô dịu dàng nói: "... Kỳ an toàn."

Không có thừa bao nhiêu thời gian cho bước đệm, trong khoảnh khắc anh bắn ra toàn bộ.

Cơ thể lần đầu tiên được ❎●⛎ấ●т †𝒾●ⓝ●h ở bên trong, t𝖎𝖓·♓ ⓓ·ịⓒ·h nồng đậm nóng hầm hập tràn vào bên trong gần như muốn làm phỏng luôn huyệt nhỏ của cô, bụng dưới hơi trướng lên, bị anh bắn đầy vào bên trong, Lâm Uyên còn cố ý dùng tay đè chặt nơi hai người ɢ●ı𝐚●o 𝖍●ợ●ρ lại, để cô nhắm hai mắt cảm nhận được thứ thô to kia của anh đang phun trào bên trong cô như thế nào, dòng chảy cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể.

Sau phút giây nghỉ ngơi ngắn ngủi, ♓🅰️·ⓜ ⓜ𝖚ố·ռ của Lâm Uyên lại cháy lên.

Khương Đường vội quay lưng lại: "Không được, còn làm nữa trời sẽ sáng mất, ngày mai em còn phải dậy sớm."

"Ban nãy còn d-â-m đã-𝓃-ⓖ như vậy, bây giờ lại biết là không được sao?"

"Anh vừa mới bắn xong, lần tiếp nhất định không ra nhanh như vậy." Khương

Đường chậm rãi nói, có chút uất ức.

Lâm Uyên cau mày, buồn bực ngồi ở trên giường.

Mặc dù anh rất muốn làm thêm lần nữa, nhưng nhỡ như chơi quá đà, chỉ sợ sáng mai cô sẽ phải vác thân dưới bị xé rách mà đi thi mất.

Ban nãy vì bị cô mắng, nói anh chỉ muốn ngủ với cô, lúc này Lâm Uyên cũng không có cách nào giải thích cho cô.

Anh sờ sờ tấm lưng trơn mịn của cô: "Vậy tôi ôm em đi tắm nhé?"

Khương Đường lắc đầu một cái: "Mai em dậy rồi tắm cũng được, em buồn ngủ quá..."

Lâm Uyên nhíu mày, 𝓇_ú_т 𝐫_𝒶 mấy tờ giấy, tách chân của cô ra lau chùi nơi giữa hai chân cho cô, còn thứ bắn vào bên trong thì cứ mặc kệ vậy, sáng ngày mai lại lấy ra cũng được. Khương Đường bị anh loay hoay cũng không có phản ứng gì, cô thật sự quá buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Hầu hạ cô xong, Lâm Uyên kéo chăn lên đắp cho cô, còn anh lại nằm ôm cô từ phía sau.

Một giấc ngủ này của Khương Đường cũng không tính là quá an ổn.

Mặc dù cô ngủ thiếp đi, nhưng do có người ôm, lại còn ngủ trần nên cô vẫn luôn cảm giác được Lâm Uyên vòng tay đặt ở trên n*𝖌ự*🌜 cô, chân còn chen ở giữa hai chân cô, lông chân còn vô ý thức 𝒸.ọ 𝐱á.✞ âm đ*o của cô, khiến cô tê tê dại dại.

gậy th*t to dài chặn ở Ⓜ️ô𝖓·𝐠 cô, chỉ cần hơi xoay người liền có thể bị nó tiến vào khe thịt, thật sự đúng là dày vò.

Một đêm không mộng mị.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Uyên mở mắt trước tiên, trên khuôn mặt tràn đầy sự nóng nảy dục cầu bất mãn, anh cầm điện thoại di động nằm ở đầu giường, nhìn thoáng qua, là điện thoại của Khương Đường.

"Dậy đi." Anh sờ sờ khuôn mặt của cô.

Khương Đường vẫn còn đang ngủ, cô dịu ngoan nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu tránh đi lời gọi dậy của anh, y như một mỹ nhân ngư trượt vào trong chăn, dáng vẻ ngủ nướng ngon lành không muốn dậy.

Lâm Uyên click mở đồng hồ báo thức của cô ra nhìn, lúc này anh mới hiện cô còn rất tự mình biết mình, đặt sẵn hẳn sáu cái đồng hồ báo thức. Cứ năm phút đồng hồ sẽ có một báo thức vang lên, xem ra phải tới khi tiếng chuông cuối cùng vang lên thì cô mới dậy.

Sáu giờ rưỡi.

Khương Đường mơ mơ màng màng trở mình, cô bị ôm một buổi tối, tay chân đều hơi đau nhức, cô uốn thân một cái, nhào vào trong lồng 𝖓*ⓖ*ự*𝒸 cứng rắn khô nóng của anh, đôi chân vừa mới thả lỏng tách ra...

"A..."

Chợt cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Không biết xui xẻo như thế nào mà gậy th*t lại vừa vặn bị cô nuốt vào.

Chương (1-88 )