Ai nha nha, mỹ nhân nặng tình làm sao cự tuyệt?
← Ch.084 | Ch.086 → |
Công tử hai mắt sáng ngời nhìn Tôn Nhạc, vẻ mặt như có gì suy nghĩ sau một lúc mới dời tầm mắt.
Xe ngựa còn đang lung lay, chậm chạp lăn bánh.
Vào cửa phủ, Ngũ công tử liền bị Cơ thành chủ kêu đi, mà đám người Tôn Nhạc tất nhiên là trở lại trong phòng. Chính là lúc nàng rời đi, đám người Cơ thành chủ nhìn chằm chằm bóng dáng thật nhỏ của nàng một hồi lâu.
Tôn Nhạc vừa về tới trong phòng gỗ của mình, liền nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Trên bầu trời vầng trăng tỏa sáng, rất ít sao, Tôn Nhạc ngửa đầu nhìn phía chân trời một hồi, phát ngốc một lúc, liền chậm rãi tập Thái Cực quyền dưới ánh trăng.
Đánh Thái Cực quyền, thật là biện pháp dễ dàng làm cho lòng người bình tĩnh, chỉ chốc lát, nàng liền khôi phục trạng thái tâm như chỉ thủy.
Buổi tối nay, nàng luyện đến khuya.
Ngày hôm sau nàng theo thường lệ dậy thật sớm. Hôm nay trời đầy mây, trên bầu trời phủ kín một tầng mây đen, gió phương nam từ từ thổi tới, đảo qua khí nắng nóng mấy ngày trước.
Tôn Nhạc luyện nửa canh giờ Thái Cực quyền nàng tắm rửa sau đó đi đến sương phòng Ngũ công tử báo cáo thì mới biết được Ngũ công tử tối hôm qua một đêm không ngủ, mới vừa vào ngủ không lâu.
Tôn Nhạc lại đi trở về.
Nàng rảnh rỗi, sẽ luyện tập Thái Cực quyền, luyện đến thời điểm ăn điểm tâm, nàng vừa dừng động tác lại, liền nghe được một trận tiếng bước chân nặng nề Bịch bịch bịch, chỉ thấy Thổ muội mang theo hộp đựng thức ăn chậm rãi chạy lại đây.
Thổ muội vừa chạy đến trước mặt Tôn Nhạc, vội vàng ngừng cước bộ một chút, hai mắt nàng sáng trong suốt nhìn Tôn Nhạc, lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tôn Nhạc liếc nàng một cái liền cầm quần áo chuẩn bị đi giặt.
Lúc này Thổ muội mở miệng, nàng đem hộp đựng thức ăn để xuống trước mặt Tôn Nhạc thanh thúy kêu lên: "Tôn Nhạc đây là bữa sáng của ngươi."
Thanh âm nàng có điểm cao giọng và hưng phấn.
Tôn Nhạc ngẩng đầu lại nhìn nàng một cái tiếp nhận hộp đựng thức ăn, mở ra.
Vừa mở ra Tôn Nhạc cũng giật mình.
Trong hộp cơm là một cái đĩa đầy cơm tẻ, trên mặt cơm còn đặt hơn mười khôi thịt dê lớn, mấy khối thịt dê đó lấp đầy hộp đựng thức ăn, thậm chí còn nhiều hơn cả cơm.
Thổ muội hai mắt long lanh nhìn Tôn Nhạc, vẻ mặt chờ mong nàng hỏi.
Tôn Nhạc làm sao phải hỏi, nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái là hiểu rõ nguyên do biến hóa này rồi.
Thổ muội đợi một hồi, cũng không thấy Tôn Nhạc mở miệng, cứ thế nở nụ cười, vui vẻ nói: "Tôn Nhạc, vừa rồi ta nghe bọn họ đều đang nói về ngươi cùng Ngũ công tử. Ngươi xem ngươi xem, đồ ăn có phải so với trước kia tốt hơn rất rất nhiều hay không?"
Nàng nhìn chừng hơn nửa bát thịt dê kia, không khỏi 'ừng ực' một tiếng nuốt nước miếng.
Tôn Nhạc cười cười, hướng Thổ muội gật đầu nói: "Đúng là nhiều hơn."
Thổ muội nghe vậy, trên mặt như tràn ra một đóa hoa.
Tôn Nhạc nhìn thấy bộ dáng vinh quang kia của nàng, khóe miệng hơi mỉm cười, cúi đầu chậm rãi ăn đồ ăn.
Thổ muội đứng nguyên tại chỗ một hồi, mới quay đầu cười híp mắt chạy về. Bất quá, nàng vừa chạy vừa không khỏi thầm nghĩ: Tôn Nhạc tuổi so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, tính cách là thì im lìm. Người ta cấp đồ ăn kém như thế nàng cũng không giận, hiện tại thay gạo cơm cùng khối thịt lớn ngon như vậy nàng cũng không vui mừng.
Tôn Nhạc sau khi dùng cơm lại ở trong phòng luyện tập Thái Cực quyền. Nàng chỉ cần dừng lại, sẽ suy nghĩ miên man, chỉ có thời điểm luyện tập Thái Cực quyền, mới có thể khiến cho lòng nàng bình tĩnh như nước.
Nàng vừa luyện, vừa thầm nghĩ đến chuyện lần trước ở hồ Lạc Nhạn, nghĩ ngợi: cũng không biết phải làm như thế nào, mới có thể rèn luyện năng lực phản ứng thân thể của ta?
Nàng còn suy nghĩ, bên ngoài lại là một trận tiếng bước chân truyền đến, chỉ chốc lát, thanh âm của A Phúc từ bên ngoài vọng vào, "Tôn Nhạc, có người tìm ngươi."
Có người tìm ta?
Tôn Nhạc ngẩn ra, nàng thu thế đứng lại, mở cửa phòng đi ra ngoài.
A Phúc đứng ở trên bãi đất, bên cạnh hắn, đứng một cung nữ răng trắng môi hồng. Cung nữ này một thân cung trang, đang gắt gao nhìn Tôn Nhạc mồ hôi đầm đìa.
Nàng tò mò hướng tới Tôn Nhạc cao thấp đánh giá vài lần, mở miệng hỏi: "Ngươi chính là Tôn Nhạc?"
Thanh âm của cung nữ trong vắt, thập phần êm tai.
Tôn Nhạc đáp: "Ta là Tôn Nhạc."
Cung nữ kia gật đầu nói: "Rất tốt, công chúa nhà ta nói, Tôn Nhạc mấy ngày trước đây nói qua, nơi đây quê mùa, không phải nơi phong nhã bởi vậy nàng đặc biệt tuyển chọn một chỗ có non xanh nươc biêt, cũng chuẩn bị thuyền nhỏ tốt nhất, vẫn đợi cho đến hôm nay, rốt cục thời tiết cũng là gió thổi hây hây."
Trong ánh mắt trừng lớn của Tôn Nhạc, cung nữ nhẹ nhàng khẽ chào, thanh giọng nói: "Nay công chúa đã chuẩn bị rượu nhạt thượng đẳng, chỉ đợi Cơ Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc cô nương đên! Công chúa nói, ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân làm bạn, lần này sẽ không ủy khuât Cơ Ngũ công tử."
Tôn Nhạc nghe đên hai mắt đăm đăm, nàng ngốc vù vù nhìn cung nữ đứng đắn trước mặt, nghe xong, đột nhiên trên trán hiện ra mấy đường hắc tuyến. Nàng chỉ cần tưởng tượng, cũng có thể biết Ngũ công tử nghe kiểu nói như thế, sẽ tức giận với mình ra sao!
Nàng quay đầu nhìn A Phúc bên cạnh, vừa nhìn, vừa vặn chống lại ánh mắt xem thường của A Phúc, ánh mắt xem thường kia rõ ràng là đang nói: xem ngươi lần này làm sao cho ổn thỏa!
Cung nữ kia khẽ chào xong, nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, chống lại gương mặt nàng có điểm rầu rĩ, không khỏi cau mày mất hứng nói:" An bài của công chúa nhà ta ngươi còn không vừa lòng?"
Tôn Nhạc nghe vậy, cái trán lại chảy ra một chuỗi mồ hôi lạnh.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |