Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Diệm Xinh Đẹp - Chương 071

Vô Diệm Xinh Đẹp
Trọn bộ 230 chương
Chương 071
Rời khỏi bàn tiệc
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Khi Đại vương tử nhìn về phía hắn thì khóe miệng Ngũ công tử khẽ nhếch, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Việc này Đại vương tử không phải đã nói rồi sao? Sủng cơ này không có lý do hại người, vậy hơn phân nửa không phải nàng gây nên. Chỉ cần xem việc này xảy ra ai được lợi nhiều nhất là được."

Đại vương tử lúc này không có tâm tư để ý biểu tình lạnh lùng của Ngũ công tử, hắn nghe đến đó, lông mày nhíu lại, thanh âm đề ột chút: "Ngươi cũng cho rằng Hưu cơ hại nàng?"

Ngũ công tử thản nhiên, đang lúc mọi người chú mục đứng dậy. Khi đèn đuốc chiếu rọi lên gương mặt sáng trong như ánh trăng của hắn, như có như không, trong thời gian ngắn, nhóm quý nữ lại bất tri bất giác đến gần nhìn hắn mắt nháy cũng không nháy.

Ngũ công tử tựa hồ không cảm giác được ánh mắt của mọi người, hắn lắc lắc đầu, biểu tình lạnh lùng cao giọng nói: "Đại vương tử, Cơ Ngũ cũng không biết trong nhà người có những người nào, đã có chuyện gì xảy ra, cũng không có quyền nói cái gì Hưu cơ hại người. Hơn nữa, nếu Đại vương tử cùng mọi người cũng đều hoài nghi Hưu cơ này, nàng ta cũng coi như không phải người được lợi nhiều nhất!"

Ngũ công tử nói tới đây, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt trồi lên một chút cười lạnh, biểu tình như phiền chán, "Khi ích lợi tới, dù là cha mẹ huynh muội cũng có thể hãm hại!" Thanh âm rơi xuống, vẻ mặt hắn đã mỏi mệt.

Những lời này của Ngũ công tử vừa bật thốt lên, Đại vương tử không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngũ công tử, miệng thì thào thì thầm: "Khi ích lợi tới, dù là cha mẹ huynh muội cũng có thể hãm hại? Cha mẹ huynh muội?"

Nghiền ngẫm nghiền ngẫm, hắn dường như hiểu rõ cái gì rồi, một đường lông mày kia đột nhiên sáng sủa không ít, trong ánh mắt chăm chú nhìn Ngũ công tử, rốt cục ôn hòa một ít. Những ngày qua, hắn thât sự buồn rầu, tuy thực khách trong phủ nhiều kẻ thông minh, tuy nhiên cũng không muốn làm chút việc phụ nhân tranh sủng này, mỗi lần hắn hỏi đều là không ai trả lời.

Đại vương tử vẫn sứt đầu mẻ trán, sau khi hỏi qua một ít ý kiến của hạ nhân cùng cơ thiếp, nghi vấn đều chỉ hướng Hưu cơ nhưng bản năng hắn cảm giác được không phải Hưu cơ gây nên, sau đó, cũng thật sự tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì chứng minh là Hưu cơ làm. Hiện tại những lời này của Ngũ công tử tuy rằng đơn giản, cũng là một lời thức tỉnh người trong cụôc!

Hắn vốn cũng là vì nhục nhã Ngũ công tử, mới tìm loại gia sự phụ nhân này hỏi hắn. Thật không ngờ hắn quả thật thức tỉnh chính mình, lập tức trong lòng âm thầm có chút ý tưởng bất đồng.

Ngay khi Đại vương tử còn đang cúi đầu trầm ngâm thì Ngũ công tử đã hướng hắn, hướng Từ phu nhân vái chào thật sâu, cao giọng nói: "Đại điện hạ, Từ phu nhân, Cơ Ngũ mặc dù được hai vị thịnh tình ời, nhưng lại bị chế ngạo lần nữa Cơ Ngũ đã không chịu nổi nữa, xin được ra về!"

Nói tới đây ống tay áo hắn vung lên xoay người liền đi!

Hành động này của hắn thập phần đột ngột nhất thời làm kinh ngạc tất cả mọi người! Lương quốc thái tử kia hai mắt mở thật lớn, hắn còn có mấy lời nói, mấy hành động chưa kịp làm mà!

Trong sự ngạc nhiên của mọi người Ngũ công tử đi nhanh như gió ra ngoài. Song Xu cùng đám người Tôn Nhạc theo sát sau đó.

Lúc này đây Tôn Nhạc không có gọi Ngũ công tử lại. Mãi cho đến khi bọn họ ra ngoài điện, mọi người trong điện còn chưa có tỉnh hồn lại. Khi bọn hắn xuống đến quảng trường thì phía sau truyền đến tiếng chúng nữ kêu gọi.

Ngũ công tử cũng không quay đầu lại. Hắn chẳng những không quay đầu lại ngược lại dưới chân càng nhanh thêm, quả thực là dưới chân như gió bỏ trốn mất dạng.

Chỉ chốc lát công phu, đoàn người liền tới đến trước xe ngựa của bọn họ.

Cơ Ngũ lên xe ngựa, hắn hướng Tôn Nhạc nhấc cằm, "Ngươi cũng lên đây đi."

"Vâng."

A Phúc nhìn đến Tôn Nhạc lên xe ngựa Ngũ công tử, chần chờ một chút, xoay người đi đến xe bò.

Xe ngựa rời đi.

Ngũ công tử ngồi xuống trên xe ngựa, liền gắt gao nhắm hai mắt lại, hắn tự tay xoa ấn mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt cùng bất lực.

Tôn Nhạc nhìn hắn một cái, chậm rãi cúi đầu.

Song Xu không nói gì, chỉ là ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn, một trái một phải xoa ấn bả vai cho hắn.

Ngũ công tử vẫn không có nói chuyện.

Xe ngựa lung la lung lay chạy lên ngã tư đường. Mọi người đuổi cũng chỉ là đuổi tới ngoài điện, cũng không có một đường đuổi theo, xe ngựa này vừa ra phạm vi phủ Từ phu nhân, Song Xu liền thở ra một hơi thật dài.

Ngũ công tử vẫn đóng chặt hai mắt lại.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn có điểm khàn khàn mở miệng, "Tôn Nhạc, ta phải làm thế nào, mới có thể không bao giờ chịu loại nhục nhã này nữa?"

Tôn Nhạc ngẩn ra!

Ngũ công tử chậm rãi mở hai mắt ra, hắn dừng ở Tôn Nhạc, cười khổ nói:"Những năm gần đây, ta vẫn hiểu được một chuyện, ta nhất định phải cường đại, nhất định phải đủ cường đại! Bao gồm bổn gia chọn người thừa kế lần này, ta sở dĩ tranh giành, cũng không phải bởi vì thích cái vị trí kia! Ta chỉ là, nhất định phải có đầy đủ sứ mạnh để làm ình không cần phải chịu nhục nhã như thế! Nhưng mà, mỗi lần làm, ta cuối cùng là phát hiện chuyện này cũng không dễ dàng, rất không dễ dàng!"

Thanh âm của Ngũ công tử rất thấp, rất trầm, êm tai mà nói.

Tôn Nhạc chưa từng nghĩ đến, trong lòng hắn lại là nghĩ như vậy! Hắn một người nam nhân, lại phải thừa nhận áp lực khổng lồ đến từ bề ngoài như thế!

Tôn Nhạc nhìn Ngũ công tử, nhẹ nhàng mà nói: "Công tử đêm nay đã làm tốt lắm rồi, chờ công tử thành hiền sĩ nổi tiếng thiên hạ, sẽ không có người dám nhục nhã công tử nữa." Nói tới đây, nàng không khỏi cười khổ thầm nghĩ: nếu muốn không chịu bất cứ nhục nhã gì đến từ người bề trên, sợ là trở thành hiền sĩ còn chưa đủ a.

Ngũ công tử hiển nhiên cũng có ý tưởng giống nàng, hắn lộ ra một nụ cười khổ giống Tôn Nhạc.

Lại là một trận trầm mặc.

Ngũ công tử mở mắt ra, nghiêm túc dừng ở Tôn Nhạc, dừng ở cặp mắt của nàng. Ánh mắt hắn lúc này có điểm kỳ quái, tựa như khó hiểu, cũng tựa như cảm khái.

Ngay khi Tôn Nhạc bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, Ngũ công tử nhẹ giọng nói: "Tôn Nhạc, ta cư nhiên cho tới bây giờ mới phát hiện, ánh mắt của ngươi có thể làm cho ta bình tĩnh trở lại!"

Lời này của Ngũ công tử vừa ra, Song Xu đồng thời quay đầu nhìn Tôn Nhạc. Các nàng đối với Tôn Nhạc liên tục gật đầu, hiển nhiên rất đồng cảm.

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục thầm nghĩ: đúng vậy a, ta cũng thật không ngờ a.

Nàng thật không nghĩ đến, khi đó nàng kéo ống tay áo Ngũ công tử thì chính là muốn khuyên hắn tỉnh táo lại. Nhưng nàng thật không ngờ không cần mình mở miệng, ngũ công tử chỉ liếc mắt nhìn mình một cái, liền dần dần khôi phục bình tĩnh. Sau đó vài lần, hắn lại liên tiếp nhìn mình, từ trên người mình tìm sự ủng hộ.

Mắt nhìn vách tường xe ngựa, Tôn Nhạc ở phía sau, chậm rãi trào ra một chút thỏa mãn cùng đắc ý, bất quá cảm xúc này chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, liền bị nàng nặng nề mà đè ép xuống.

Ngũ công tử lúc này cúi đầu thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này của hắn, trầm thấp mà vô lực, đã tràn ngập mỏi mệt.

Trong xe ngựa lại khôi phục im lặng.

Trên đường Hàm Đan, tuy rằng đêm đã khuya dòng người vẫn như nước lũ tràn về.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-230)