Truyện:Cho Ta Nhuộm Sắc - Chương 06

Cho Ta Nhuộm Sắc
Trọn bộ 63 chương
Chương 06
🎋í*𝖈*♓ ԁ*ụ*c bằng ng*c cho anh trong phòng thí nghiệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-63)

"Có muốn tôi thả nó ra ngoài không?" Thu Vân trêu chọc, vẻ mặt ngầm chịu đựng của chàng thiếu niên đã khơi dậy hứng thú trong cô.

Bình thường Trương Cảnh Sơ luôn đoan trang đứng đắn, sự chất phác hiền lành hiện lên nhờ đôi mắt sáng cùng đường quai hàm sắc sảo. Tất cả tinh thần và sức lực của anh đều đặt lên việc học hành và đều được cố định hoá theo quy luật. Dường như không có thứ gì có thể khiến anh Ⓜ️·ấ·𝖙 𝐤·𝖎·ể·𝖒 💰·ⓞ·á·✝️.

Nhưng mình có thể - Vân Thu thầm nghĩ.

Chàng thiếu niên không lên tiếng, Thuỷ Vân khẽ gõ nhẹ móng tay lên phần quy đ*u của anh, phần tinh d*ch chảy ra trước đó thấm ướt đẫm một mảng đồ lót. Cô lại hỏi anh có muốn không một lần nữa, có ý nếu như anh không nói thì sẽ không cho anh được sung ⓢ-ướ𝐧-ɢ. Chàng thiếu niên cụp mắt xuống, nhìn chằm chú vào cô với vẻ vừa bất lực vừa cưng chiều, khẽ "ừm" một tiếng.

Thuỷ Vân nghe thấy giống như nhận được thánh chỉ gì đó, một tay cô nâng ⓜ●ô●n●🌀 anh lên ra hiệu anh nhấc người lên một chút, tau khác thì 𝖈ở*❗ q⛎*ầ*𝐧 lót cho anh. Côn th*t lập tức bắn ra, 𝐫υ·𝓃 r·ẩ·ÿ trong không khí, nhìn nó căng cứng lên hơi đáng thương.

Thuỷ Vân nằm lên trên người anh, lấy nhũ hoa khẽ 𝐜-ọ ×-á-✞ lên côn th*t của anh giống như đang chào hỏi.

"Ưm a..." Chàng thiếu niên không kìm được mà nheo mắt lại, thốt lên tiếng 𝐫-ê-ռ г-ỉ. Thu Vân vươn ngón tay lên chặn lên môi anh bảo anh im lặng: "Lát nữa đừng kêu to quá, nếu như bị phát hiện thì... Cậu đoán xem, nếu như học sinh lớp 9 (lớp hoả tiễn) phát hiện bạn Trương Cảnh Sơ đứng đắn của bọn họ đang lén lút làm những chuyện này trong trường học thì sẽ như thế nào?"

"Tôi..." Trương Cảnh Sơ không nêu được ý kiến gì nữa, vô thức cắn chặt môi mình để kiềm chế âm thanh phát ra. Cô luôn thích nói những lời không biết xấu hổ như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều dính chiêu này. Cơ thể anh càng hưng phấn hơn, giống như có một ngọn lửa đang dần dần lan ra khắp người, đốt cháy lý trí của anh.

Hai tay cô gái nâng bộ n🌀-ự-🌜 của mình lên đặt vào bên trong, nhẹ nhàng để dương v*t của anh vào trong giữa khe 𝓃ℊ.ự.🌜 của mình. Côn th*t căng cứng đặt vào bên trong khe 𝖓●🌀ự●↪️ khẽ thay đổi hình dạng, cô gái liếc ánh mắt 𝐪ц𝐲_ế_ռ 𝖗_ũ nhìn anh và bắt đầu lấy bầu п🌀*ự*𝖈 di chuyển lên xuống côn th*t của anh. Cảm giác ấm áp, ⓢ_1ế_† 𝖈_♓_ặ_ⓣ và nhẵn nhụi khiến Trương Cảnh Sơ như bay lên trên mây, không biết trăng sao gì nữa.

Sau khi nhét vào 𝐫*ú*✝️ 𝓇*ⓐ hơn trăm lần, cô gái dần dần rơi vào giai cảnh mà ưỡn nℊự.ⓒ, dần dần tăng tốc độ hơn. Những giọt tinh trước đó nhỏ xuống nhũ hoa, khi ma sát vào nhau phát ra tiếng dính lại vô cùng gợi tình.

"A... A... Ưm a..." Chàng thiếu niên đã cắn chặt răng đến nối môi tái nhợt từ lâu, miệng càng ngày càng т♓●ở ◗ố●𝖈, thỉnh thoảng còn phát lên tiếng 🌴_h_ở ɢấ_ρ gáp khi Thuỷ Vân kéo anh đến góc thoải mái nhất.

Thuỷ Vân cúi đầu, thỉnh thoảng bao quy đ*u đâ*𝐦 𝖛*à*🔴 cằm. Lúc đầu chàng thiếu niên còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nhận ra rất thoải mái thì không kiềm chế được mà đâ.𝖒 lên trên mặt Thuỷ Vân. Thuỷ Vân cười khanh khách, thổi phù một hơi lên bao quy đ*u của anh.

Chàng thiếu niên bị kích động, di chuyển càng mạnh mẽ hơn và đến cuối cùng bắn ra. Anh đắm chìm trong vực sâu của tình dục, dáng vẻ điềm đạm thận cọng cũng hoàn toàn sụp đổ. Anh khẽ hừ một tiếng: "🎋-ẹ-ρ ⓒ𝒽-ặ-† vào."

Thuỷ Vân làm theo ý muốn của anh, đè mạnh di chuyển lên xuống trên côn th*t của anh, bao tinh hoàn đập lạch bạch lên trên đầu п_ℊự_🌜 của cô và bắn ra. Phần bụng dưới của chàng thiếu niên bắt đầu co rút, trong cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ không nghe rõ. Thuỷ Vân biết anh sắp ra rồi nên 𝐥ℹ️ế*ɱ môi, 𝖉_ụ ⓓ_ỗ anh: "Cảnh Sơ, cho tôi uống sữa tươi trong này có được không?"

Chàng thiếu niên lại không chịu được nữa, cho cô tất cả tinh hoa. Sau khi co giật một lúc anh mới hoàn toàn hết sức lực, còn Thuỷ Vân vẫn đang từ từ di chuyển bộ п🌀*ự*𝒸 〽️-ề-〽️ ⓜ-ạ-1 để tăng dư âm 🎋-𝐡𝐨á-❗ ⓒ-ả-ɱ, cô thoải mái khẽ hừ một tiếng nhìn cô cùng gợi tình. Thuỷ Vân bị anh bắn ra đến nỗi nhắm tịt mắt lại, chỗ nào cũng có cảm giác dính dính, có vài giọt tinh chảy xuống từ mắt, mũi và cả trên đôi môi nữa. Thuỷ Vân lè lưỡi ra 🦵❗.ế.ɱ hết sạch, mùi vị khá dễ ăn và rất nhạt.

Thuỷ Vân tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hừ, lại dính lên trên gương mặt cô. Cô rất muốn nếm thử xem thực tế Trương Cảnh Sơ có mùi vị gì, liệu có ngon hơn trong giấc mơ hay không?

Sự sung 𝖘.ướn.🌀 vừa kích động mà lại ngứa ngáy ấy vẫn quanh quẩn trong cơ thể. Thuỷ Vân nghĩ đến Trương Cảnh Sơ khẽ ѵ⛎ố·𝐭 𝖛·𝑒 "cô bé" của mình thì phần dưới bắt đầu ư_ớ_🌴 á_✝️, cuối cùng cô cũng trải qua sự sung s●ư●ớ𝖓●𝖌 mà hai năm qua không có.

Tiêu rồi, hình như cô đã có một căn bệnh khác tên là "bệnh Trương Cảnh Sơ", căn bệnh dần dần ăn sâu vào trong xương tuỷ, không còn thuốc chữa nữa.

Chương (1-63)