Thẩm Ý đang l*à*〽️ тì*𝓃*𝐡 bằng miệng cho cô
← Ch.031 | Ch.033 → |
Đôi môi của Thẩm Ý rê dần xuống dưới, men theo làn da mịn màng lướt xuống bụng dưới của Bùi Y Y.
Vòng eo của cô bằng phẳng, nhưng bên trên lại có chút thịt, mềm mềm, sờ vào đó rất 💲ư·ớ·ⓝ·ⓖ tay.
Thẩm Ý ♓ô-𝓃 vào rốn của Bùi Y Y, ♓.ô.𝐧 vào khu rừng nhỏ của Bùi Y Y, cuối cùng 𝐡ô_ⓝ vào bông hoa ư●ớ●t á●𝖙 lóng lánh ánh nước.
Cơ thể của Bùi Y Y vốn đang căng thẳng, khi Thẩm Ý 𝒽-ô-𝖓 vào nơi tuyệt mật của cô, người cô lại mềm đi trông thấy, tựa như miếng bông, tựa như một làn nước, chẳng có chút sức lực nào, ngay cả việc khép chân cũng không tài nào làm được vì cảm giác kỳ lạ ấy.
Thẩm Ý đang làm, làm t. ình bằng miệng cho cô.
Cảm giác bất ngờ và mừng rỡ lớn lao đập thẳng vào trái tim cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng cánh môi và đầu lướt ướ·✝️ á·𝐭 kia, từ trên gò đất cao vừa hô●ռ vừa 𝐥·𝖎·ế·ⓜ xuống huy*t nhỏ từng chút một. Cô không biết dòng nước chảy ra từ trong cơ thể mình có sạch hay không, nhưng Thẩm Ý lại nuốt hết vào trong miệng.
"Ưm..."
Khi đầu lưỡi len vào cánh hoa 𝐥1ế●m lên hạt châu, Bùi Y Y nhắm nghiền mắt lại, thắt lưng của cô không tự chủ được muốn ưỡn lên trên, nhưng Thẩm Ý lại duỗi hai tay đè hông cô lại. Lòng bàn tay của anh 𝐯_ⓤ_ố_ⓣ ☑️_3 bờ 𝑒-⭕ ✞-𝖍🔴-𝐧 nhỏ của cô, rồi lại lướt xuống mân mê gò đất được khu rừng bao phủ.
Dòng điện li ti giống như những sợi dây leo điên cuồng sinh sôi, lan ra bốn phương tám hướng. Bùi Y Y sung sướ𝐧_🌀 đến mức mũi chân duỗi căng ra, cổ họng cô ngân lên những âm thanh mập mờ, hoàn toàn không giống giọng nói của cô lúc bình thường. Cô cảm nhận sự κ.í.𝖈.𝖍 ⓣ.𝒽í.c.𝐡 một cách sâu sắc, thắt lưng chuyển động lên xuống nhẹ nhàng, để đầu lưỡi của Thẩm Ý lướt lên lướt xuống chà xát vào hạt châu của cô.
Ѕ·ư·ớ·ⓝ·ℊ.
Thật sự quá mức sung sướ𝖓●𝐠.
Đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, bên trong là từng vùng trắng lóa. Bùi Y Y như được ngâm trong dòng suối nóng, toàn thân thả lỏng khoan khoái.
Nhưng khi cô đang ra sức tận hưởng cảm giác đ●ê 𝖒●ê xa lạ này, bên dưới lại truyền ra cảm giác xé rách đầy bất ngờ.
Bùi Y Y chợt mở bừng mắt ra, còn chưa nhìn ra có chuyện gì xảy ra, cô đã cảm nhận được một cây gậy cứng ngắc đâ·〽️ ✌️·à·ⓞ trong cơ thể cô. Cô muộn màng nhận ra Thẩm Ý đã 𝒸ắ.〽️ ѵ.à.0 bên trong, "ưm ư ~" mấy tiếng, nhìn thấy Thẩm Ý đưa đẩy thắt lưng.
Nhất định anh đã ⓒắ.Ⓜ️ 𝖛.à.𝑜 nơi sâu nhất rồi, Bùi Y Y cảm nhận được cơ thể mình căng đầy, có cảm giác thoải mái xa lạ nhưng vẫn đau.
Ngoài miệng huy*t như bị rách toạc, bên trong hoa huy*t căng trướng đến phát đau.
Anh vừa 𝐫ú·t ⓡ·@ một chút, Bùi Y Y nhẫn nhịn cảm giác khó chịu nhổm người dậy nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt bao dính đầy vết 〽️.á.𝖚 đỏ tươi.
Xem ra những gì được viết trong tiểu thuyết đều không sai, đúng với trình tự rồi.
"Đau không?" Thẩm Ý khó khăn 𝐜●ắ●m ✌️●à●ο 𝓇ú_✞ г_🔼 mấy cái, hỏi cô.
"Hơi hơi..." Bùi Y Y cũng không rõ lắm, dù sao bên dưới nhất định không dễ chịu, cũng không có cảm giác nào khác, cô không hề cảm nhận được sự sung 💰ư·ớn·🌀 tột độ như khi được làm bằng miệng và k.𝐡.🅾️á.❗ 𝖈.ả.〽️ khi được bàn tay ve vuốt.
Thẩm Ý thấy vẻ mặt của cô khoan khoái đi nhiều, anh duỗi tay ra, kéo đứt quần lót chữ T.
Bùi Y Y kêu "á" một tiếng, thấy Thẩm Ý mang chiếc quần lọt khe bị xé hỏng bao lấy bầu 𝓃.ⓖự.𝖈 hơi rung lắc của cô, ra sức bóp chặt.
Dần dần, cũng không biết nơi nào bắt đầu có chút cảm giác, dường như huy*t nhỏ không còn đau nữa. có lẽ Thẩm Ý cũng cảm nhận được, sức lực đưa đẩy cũng lớn hơn. Bùi Y Y bị anh va chạm, cơ thể bị đẩy lên trên, phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Khoảng chừng hơn chục cái sau, trong vách huy*t của cô bắt đầu sinh ra cảm giác ngứa ngáy. Khi Thẩm Ý đâ_ɱ ⓥ_à_𝑜 một lần nữa, cảm giác tê ngứa đó được nhân lên gấp bội, từ đó sinh ra 🎋_♓🔴_á_ı 🌜_ả_ɱ.
Bùi Y Y không thể nhịn được mà ngâm nga, những âm thanh nỉ non bị va chạm nát tan càng 𝖐í𝖈.𝖍 𝖙ⓗ.í.𝒸.𝐡 lỗ tai hơn. Vẻ mặt của Thẩm Ý càng trầm xuống vì hưng phấn và 𝖉-ụ-↪️ 𝖛-ọ-п-ɢ. Lòng bàn tay của anh cũng bắt đầu sinh nhiệt, dùng chiếc quần lót nát bươm chà xát bầu ռℊ_ự_🌜, nhẹ nhàng véo vào nhũ hoa của Bùi Y Y.
Nụ hoa của cô đã săn lại, mới vừa rồi cô vẫn còn nghĩ đợi đến khi làm, cô nhất định sẽ ✌️υố-✞ ѵ-3 và 𝐡ô-𝐧 lồng 𝓃●𝐠●ự●𝒸 nở nang của Thẩm Ý một cách kỹ càng. Nhưng khi cuộc â.n á.❗ bắt đầu, cô hoàn toàn không thể phân tâm đi làm những chuyện đó. 🎋.h🅾️.á.ⓘ 🌜.ả.𝖒 ở khắp người ngày càng mãnh liệt. Cô bị Thẩm Ý làm đến mức sống lưng tê liệt, chỗ nào cũng ngứa, càng cắm càng ngứa, nhưng cơn ngứa ngáy này lại cực kỳ sung 💰ư_ớ𝓃_𝐠.
"Thẩm Ý... Thẩm Ý..." Bùi Y Y liên tục gọi tên anh, âm thanh biến điệu xen lẫn tiếng 𝓇ê·п 𝐫·ỉ. Cô càng gọi côn th*t của Thẩm Ý càng cứng hơn, len lỏi trong vách th*t ɱ-ề-𝐦 𝐦ạ-𝐢 của mật huy*t, gia tăng tốc độ ma sát.
Khi không thể nhẫn nhịn được nữa, Thẩm Ý cũng không muốn nhịn, 𝖘*❗ế*🌴 c*𝒽ặ*ⓣ chiếc quần lót chữ T trong tay, nằm rạp trên người cô, 𝐡ô●ռ cô, điên cuồng r.ú.ⓣ 𝖗.a cắ·Ⓜ️ 𝐯à·o.
Bùi Y Y liên tục rên "ư hư ~", 💰ướռ·𝐠 đến cực độ.
Ngay sau đó, Thẩm Ý đang ngậm lấy đầu lưỡi của cô chợt phát ra tiếng rên trầm thấp, tựa như một con mãnh thú ẩn nấp trong bóng đêm, sau đó anh 𝒸ắ-Ⓜ️ ✌️à-𝐨 một cái thật mạnh, tiếp đó là cơ thể ⓡ_⛎_𝓃 rẩ_🍸. Khoảng mấy giây sau, anh thả lưỡi của Bùi Y Y ra, vùi đầu vào trong hõm vai cô, т·𝒽·ở hổ·ռ ⓗể·𝖓.
Bùi Y Y đợi giây lát rồi khẽ cúi xuống kề sát vào tai anh nói: "Anh làm tiếp đi."
Thẩm Ý bất động, cũng không để ý đến cô. Chừng nửa phút sau, anh hít thở bình thường trở lại, bèn chống người dậy, rút côn th*t ra khỏi cơ thể Bùi Y Y.
Bùi Y Y cũng vội vã cúi xuống nhìn, thấy chiếc bao kia thoáng lay động, chỗ trống trên đỉnh đầu có một đống dịch thể màu trắng ngà.
Đó là tinh d*ch, cô biết.
Thẩm Ý gỡ bao ra ném vào trong sọt rác, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ không định làm lần nữa.
Bùi Y Y hiểu ra, lập tức tỏ vẻ rầu rĩ và buồn bã.
Hóa ra Thẩm Ý đã bắn rồi, nhưng quá trình cắm rút cũng chỉ mới có ba bốn phút thôi nhỉ, nhiều nhất cũng chỉ có năm phút, sao mới có năm phút mà Thẩm Ý đã bắn rồi?
Trong tiểu thuyết rõ ràng không viết như thế này, những tác giả đó đều viết nam chính một đêm có thể làm 7 lần, một lần ít nhất phải 1 tiếng. Nữ chính bị làm ⓛê●𝓃 đỉⓝ●ⓗ hết lần này đến lần khác, còn có người bị làm đến mức 𝒽ô-n mê, tỉnh dậy phát hiện ra nam chính vẫn còn đang làm. Hai người làm xong, ngày hôm sau nữ chính còn không thể xuống giường nổi, mệt mỏi đến độ ngủ li bì cả ngày trời mới dậy.
Nhưng sao Thẩm Ý chỉ có năm phút, còn cô cũng không thấy mệt một chút nào.
Bùi Y Y nghiêng đầu, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |