Truyện:Tù Binh - Chương 18

Tù Binh
Trọn bộ 44 chương
Chương 18
Chủ nhân, tiểu huy*t của cô thật biết cắn người
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

"Ha ~~" hoa huy*t chặt khít hẹp dài của cô dồn dập co rút lại, kẹp thật mạnh lấy côn th*t thô dài của anh, 🎋𝐡⭕á●𝖎 🌜●ả●ɱ mãnh liệt lũ lượt ào đến. Cain phả hơi nóng, cố nén ԁ*ụ*↪️ ⓥ*ọ𝓃*𝐠 muốn bắn ra, cắm côn th*t vào sâu trong cơ thể cô, dùng đầu nấm bóng loáng to bằng quả trứng gà nghiền lên hoa tâm đang 𝐫⛎_ռ 𝓇_ẩ_𝐲, cảm nhận 🎋*♓🅾️á*❗ 𝐜*ả*〽️ cực hạn khi hoa tâm của cô phun ra âm tinh thiếu nữ cọ rửa côn th*t của mình.

"A, a ~~" Giang Minh Phương lên xuống trong cơn cao trào, ⓡê-n r-ỉ dồn dập. Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như say, đôi mắt 𝐪-ц-🍸ế-𝐧 ⓡ-ũ ướ·𝐭 á·ⓣ, miệng thơm thở hồng hộc, chóp mũi nhỏ nhắn phủ kín mồ hôi, cơ thể trắng trẻo гц*n 𝐫ẩ*y ửng đỏ từng mảng. Đùi cô bị Cain đè nặng tách ra hai bên, cẳng chân giơ trên không trung khi thì ⓡц.п 𝓇ẩ.𝐲 căng chặt, khi thì vô lực lắc lư lên xuống theo động tác thọc vào rú·✞ г·🔼 của anh.

"Tôi là ai, chủ nhân, tôi là ai?" Cain khàn giọng hỏi, nghiền mạnh lên hoa tâm co rút của cô.

Hoa tâm cực kỳ mẫn cảm truyền đến ⓚ*ho*á*𝐢 ⓒ*ả*Ⓜ️ tê dại mãnh liệt, Giang Minh Phương hét lên không cần nghĩ ngợi: "Cain, Cain, a, cho tôi, mau cho tôi!" Đã tiết thân, vì cơn tê mỏi này mà hoa tâm lại phun ra một dòng âm tinh.

"Nhớ lấy, tôi là Cain, không phải người đàn ông nào khác." Cain rất hài lòng, sau khi 🦵ê-n 🌀-ïườ-𝓃-ɢ, anh giữ lấy hai chân cô đè 🦵●ê●𝐧 đ●ỉ𝓃●♓ đầu cô, đẩy cặp ɱ·ôп·🌀 hồng phấn lên giữa không trung.

"A, Cain, đừng làm vậy, tôi không thích tư thế này." Giang Minh Phương lập tức nói, ra sức vặn người muốn thoát khỏi tầm khống chế của anh. Cơ thể cô cực kỳ mềm dẻo, bị anh gập thành tư thế này cũng không đau, nhưng không thoải mái.

"Cô sẽ nhanh thoải mái thôi." Cain nói, ngón tay nhanh chóng nghiền lên hoa đế hồng hào cứng rắn của cô.

"A, a ~~ ah ~~" Giang Minh Phương tức khắc như bị điện giật, cơ thể sắp gập làm hai chợt 𝖗ц.ռ 𝖗.ẩ.ÿ.

Hai mảnh hoa môi sưng đỏ bừng hơi lật ra ngoài, cửa hoa huy*t hồng hào ướ*✞ á*🌴 chảy đầy mật dịch trong suốt và mật hoa sền sệt. Tuy vừa mới bị cắm nhưng miệng tiểu huy*t tròn tròn ɱề·〽️ ɱ·ạ·1 nhỏ như thể ngón út cũng không 🌜ắ.𝐦 ѵ.à.⭕ được. Cain sâu xa nhìn, hầu kết không ngừng di chuyển lên xuống."Chủ nhân, xem tôi ⓒắ_𝐦 ✌️à_🔴 cơ thể cô thế nào này." Anh nói, sau đó nửa ngồi xổm xuống, cầm lấy côn th*t thô dài, gân xanh dữ tợn, đầu nấm cực lớn nhắm ngay hoa huy*t của cô chậm rãi cắm xuống, nhanh chóng mở ra cửa hoa huy*t, ↪️ắ-m νà-⭕ trong hoa huy*t hẹp dài chặt khít.

"Shh shh ~ ah, a..." Giang Minh Phương nhìn cự vật màu đỏ sậm của anh nhanh chóng biến mất trước mắt mình, hoa huy*t thình lình sinh ra cảm giác căng tràn mãnh liệt, hoa huy*t kích động không ngừng co rút lại, mị thịt hoa kính bị côn th*t đè đến cực hạn, mấp máy liên tục.

"Shh... chủ nhân, tiểu huy*t của cô thật biết cắn người. Ah, thả lỏng, đừng cắn chặt như thế." Nói xong, Cain đột nhiên thọc vào 𝐫ú·𝖙 𝓇·🅰️.

Giang Minh Phương nhìn côn th*t thô dài màu đỏ sậm của anh điên cuồng thọc vào rú·🌴 𝐫·ⓐ trong hoa huy*t của mình, rú_✞ ⓡ_𝒶 hết rồi lại ↪️ắ●ⓜ ⓥà●0 lút cán."Phụt phụt phụt", hoa huy*t của cô phát ra tiếng nước rõ ràng, mật hoa sền sệt và ái dịch bắt đầu chảy ra từ cửa hoa huy*t của cô, chậm rãi chảy xuống nⓖự·𝒸."A, a... Cain..." Sự 𝐤.í🌜.𝒽 𝐭.𝐡.í.ⓒ.♓ thị giác mãnh liệt và 🎋♓οá*ⓘ ↪️ả*𝖒 tê dại làm cô liên tục 𝓇ê-𝐧 𝓇-ỉ, cô cảm thấy mình sắp bay lên rồi.

Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng mê loạn của cô, hơi thở của Cain không ổn định: "Sao, şướ-п-ℊ không?" Một mình anh hoàn toàn có thể thoả mãn ⓓ·ụ·c ѵ·ọ·𝐧·𝐠 của chủ nhân, cho nên đám người máy sinh hoá ⓣì.п.𝐡 á.ⓘ Ceres cứ ngủ say trong khoang ngủ dưới đáy biển mãi mãi đi.

"A, 💲●ư●ớ●𝓃●ℊ, tôi muốn, tôi muốn, anh nhanh lên." Tay Giang Minh Phương túm lấy đôi chân lắc lư loạn xạ trên không trung, để anh có thể dễ dàng cắm mình mà không bị quấy nhiễu. Nhìn côn th*t dữ tợn đáng sợ của anh cắm lút cán vào hoa huy*t của mình hết lần này đến lần khác, nhìn hoa huy*t đỏ bừng của mình bị anh cắm đến nỗi ướt đẫm, hoa môi lật ra ngoài, mật hoa sền sệt làm rừng cây màu đen rậm rạp của anh ướt nhẹp. Nhìn hai viên tinh h*àn phồng lên như quả bóng dưới cây côn th*t thô dài của anh liên tục va vào hoa huy*t của mình. Cô cực kỳ hưng phấn, kêu lên, "Cắm tôi, cắm tôi, Cain, anh giỏi quá." Hai ký ức dung hợp với nhau, cô vẫn là M.

"Ah ~~ chủ nhân, tiểu huy*t của cô tựa như cái miệng nhỏ của cô vậy, biết cắn, biết 𝖒·ú·✞, làm tôi 💰ư·ớ·ռ·ℊ c𝐡-ế-𝖙 mất." Cain hơi †●h●ở 𝐡●ổ●ռ ♓ể●𝐧 nói, ra sức rong ruổi trong hoa huy*t Ⓜ️ề_ɱ 〽️ạ_i mất hồn của Giang Minh Phương. Nhìn hoa huy*t nho nhỏ của cô bị côn th*t thô dài của mình căng t♓*à*п*h h*ì*ⓝ*𝒽 chữ "O", như chiếc dây thun cao su có lực đàn hồi quấn lấy côn th*t của anh, hoạt động lên xuống. 𝒞h*𝐢ế*п đấ*u dũng mãnh, chinh phục sức mạnh... một suy nghĩ sinh ra trong con chip hệ thống trong đại não của anh, anh đột nhiên tràn trề ý chí ↪️*h𝖎ế*𝖓 đ*ấ*𝐮, bắt đầu trở nên điên cuồng với người phụ nữ dạng rộng chân để anh rong ruổi dưới thân. Côn th*t thẳng tắp nóng cháy như là v_ũ 🎋_h_í của anh, anh phải dùng ⓥ-ũ k-𝒽-í này chinh phục chủ nhân dưới thân.

Chương (1-44)