Cứ Ôm Cô Như Vậy, Có Lẽ Sẽ Mềm Xuống
← Ch.042 | Ch.044 → |
Chu Đại ngậm môi cô, đem tất cả phần kem còn dư lại 👢ℹ️●ế●𝖒 sạch sẽ, ngọt quá, giống như môi của cô vậy. Chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào thôi, cơ thể anh lại nóng lên, giống như lửa đốt, côn th*t nháy mắt trướng thêm một vòng, bị quần lót cách trở, cộm lên vô cùng khó chịu.
Hơi thở của Chu Đại ռó●n●ɢ ⓑ●ỏռ●ɢ phả lên mặt Hứa Khả, khiến cả người giống như bị thiêu đốt.
Cô ngơ ngác mở to hai mắt.
Vốn dĩ lúc cô khóc, Chu Đại chỉ cảm thấy đau lòng, dụ●c 𝖛ọ●ռ●🌀 cũng lắng xuống, nhưng khi nhìn thấy môi cô dính kem, nghĩ đến côn th*t 𝐜ắ_𝐦 𝐯à_ο trong tiểu huyệt cũng thường mang theo một ít dịch trắng, giống lớp kem đó. 🅓-ụ-𝐜 𝐯ọп-ɢ bị kìm nén của anh đột nhiên bị phá vỡ trói buộc, mãnh liệt mênh 𝖒-ô-𝐧-𝖌, trong cơ thể giống như có thứ gì cào xé, cực kỳ khó chịu, chỉ có thể 𝒽ô_n Hứa Khả mới có thể miễn cưỡng hòa hoãn lại.
Tựa như một con cá mắc cạn cuối cùng cũng tìm được dòng nước, anh tham luyến 🌜●ắ●n ɱô●i Hứa Khả.
Cơ thể áp vào gần nhau, người Hứa Khả vốn lạnh lẽo cũng dần nóng lên. Đôi môi mím chặt bị đầu lưỡi của Chu Đại quét qua, mang theo ngứa ngáy khó chịu.
Cơ thể cô 𝓇_ц_ռ ⓡ_ẩ_🍸.
Chu Đại không thỏa mãn với biên độ này, anh 👢𝒾·ế·ɱ sạch sẽ môi cô, bắt đầu dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng.
Muốn đi vào.
Cuối cùng Hửa Khả cũng phản ứng lại, giơ tay vỗ vỗ ⓝ🌀ự_𝖈 anh.
Một tay Chu Đại giữ chặt gáy cô, một tay nắm lấy cái tay đang lộn xộn của cô, đè người trên giường.
Bị dầu lưỡi anh khiêu khích, Hứa Khả rất khó chịu, hơi thở cũng không thông thuận, bất giác ⓗ●é ɱ●ở môi ra muốn hít lấy không khí.
Đầu lưỡi Chu Đại nhân cơ hội lập tức tiến vào khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi, 𝐦ú*† từng chút một.
Mức độ này căn bản không thể giải khát, ngược lại còn tăng thêm 🅓ụ·𝒸 ☑️ọⓝ·ℊ trong cơ thể. Anh kéo hai tay cô l-ê-п đ-ỉ𝖓-♓ đầu, dùng một bàn tay giữ chặt, có kinh nghiệm hai lần trước, theo thói quen duỗi tay tiến vào trong quần áo, đẩy áo lên, cách áo lót xoa nắn đôi vú.
"Ưm.." Hứa Khả muốn phản kháng nhưng trong miệng lại không thể 🅿️♓●á●✝️ 𝐫●a â●ⓜ ✝️h𝖆ռ●ⓗ, chỉ dùng ánh mắt kháng cự truyền đạt nội lâm không tình nguyện.
Hơi thở của Chu Đại nặng nề, 𝒽ô_𝓃 rất mạnh, môi Hứa Khả căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc kệ cho anh ⓣ.𝒽â.〽️ 𝓃.♓.ậ.🅿️, một lúc sau đã bị 𝐡*ô*𝖓 đến choáng váng, giống như hít thở không thông.
Sau một nụ 𝒽_ô_𝓃 dài và sâu, cuối cùng Chu Đại cũng buông môi ra, chóp mũi áp lên mũi cô, đôi mắt thâm thúy, không chút nào che giấu ⓓụ·ⓒ νọ𝖓·ɢ của bản thân: "Hứa Khả, tôi muốn em."
Hứa Khả cuối cùng cũng hit thở được, lúc này cảm thấy bản thân như sống lại.
Cô т●h●ở 𝐡ổ●𝐧 𝐡ể●n."Tôi...Tôi đang buồn như vậy, chú còn muốn 👢-à-〽️ 𝖙ì-𝓃-h cùng tôi."
Cô cảm thấy rất tủi thân.
Trong lúc buồn nhất, anh không muốn an ủi cô mà muốn làm cô.
Anh căn bản không quan tâm đến cô.
Chu Đại kéo tay cô xuống, chạm vào đũng quần mình, phun ra hơi thở nóng đến dọa người: "Hứa Khả, tôi không chịu được, là em chủ động câu dẫn tôi."
Cô chỉ ăn bánh kem thôi cũng đã đủ câu dẫn anh.
Mỗi lần tỉnh lại sau cơn ác mộng, trong lòng Hứa Khả yếu ớt nhất, điều đầu tiên cô nghĩ không phải chửi mắng Chu Đại, mà là khổ sở.
Cô câu dẫn anh khi nào, rõ ràng là anh 🅓●â●Ⓜ️ d●ụ●ⓒ.
"Chú chỉ thích cơ thể của tôi, không quan tâm đến tôi." Cô uất ức, trông giống như một giây sau sẽ khóc.
Chu Đại ngẩng đầu h_ô_п khoé mắt cô, bên trên còn đọng lại nước mắt vì vừa khóc, hơi mặn.
"Hứa Khả ..."Chu Đại ♓_ô_𝐧 mắt cô xong lại ⓗô-n lên trán cô: "Nhìn thấy em khóc tôi cũng khó chịu, nhưng tôi thật sự không chịu được nữa."
Anh thật sự nghẹn đến mức sắp ռ·ổ 𝖙·цп·ɢ rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô, anh càng muốn đè cô ở dưới người, 𝖍υ●n●🌀 𝐡ăⓝ●𝖌 ↪️*ắ*〽️ ✅*à*⭕.
Tay Hứa Khả tự do, giơ lên đánh vào lòng п🌀.ự.𝖈 anh: "Tôi không thích chú, ô ô ô... chú là 🍳𝖚-ỷ háo sắc, chỉ muốn l_à_ɱ тì_𝖓_𝖍 cùng tôi, tôi rất khó chịu, không muốn làm "
Vào lúc cô đau khổ nhất, trong đầu Chu Đại vậy mà toàn ý nghĩ bẩn thỉu, đàn ông đều không phải thứ gì tốt.
Nói xong, hai mắt cô đẫm lệ.
Chu Đại nhìn thấy, trong lòng đau nhói, 𝐝-ụ-🌜 ☑️ọ-ռ-ⓖ đột nhiên giảm xuống một chút, người cũng tỉnh táo hơn, anh nuốt nước bọt, xoa đầu cô nói: "Đừng khóc."
Anh đứng dậy, đặt Hứa Khả trên giường, mình nằm xuống cạnh cô, từ sau lưng ôm lấy, điên cuồng hít ngửi hương vị trên người cô, cố gắng làm dịu đi d.ụ.🌜 𝐯ọⓝ.ɢ trong cơ thể.
"Tôi không muốn em nữa, để tôi ôm em một lúc."
Anh cũng không biết bản thân hôm nay bị làm sao, không nhìn thấy Thành Tổ mà cơ thể vẫn điên cuồng xao động.
Cứ ôm cô như vậy, có lẽ sẽ mềm xuống.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |