Xử lý rác
← Ch.004 | Ch.006 → |
"Em, em nói linh tinh gì vậy." Rút khăn tay ra lau tay, lý do cô lo lắng, Kiều Kiệt sẽ không hiểu được. Dù sao bốn năm trước anh ta còn đang học đại học thì làm sao mà biết được?
Ngẩng đầu, vừa nhìn thoáng qua, lúc này, Kiều Tâm Uyển liền nhìn thấy rất rõ ràng. Chu Oánh? Người phụ nữ đó có phải là Chu Oánh? Móng tay cô bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay. Chu Oánh kia không phải đã đi rồi sao? Tại sao lại trở về?
Tim đập mạnh và nhanh. Tâm tình Kiều Tâm Uyển vừa mới yên tĩnh trở lại, sau khi nhìn thấy người trước mặt thì lại một lần nữa thất thần.
"Chị." Kiều Kiệt không chịu được nữa, đứng lên đi đến bên cạnh Kiều Tâm Uyển, đỡ lấy người cô: "Đi thôi, về nhà."
"Kiều Kiệt, chị......"
Ánh mắt theo ý thức lại nhìn về phía Cố Học Võ. Lần này thì cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn. Chu Oánh hoàn toàn khác với cái vẻ luôn e dè, ngượng ngùng, nhút nhát của bốn năm trước. Người hiện tại vẫn là khuôn mặt đó, nhưng có thêm vài phần tự tin, ung dung. Quần áo phối trên người rất phù hợp. Nếu nói Chu Oánh của bốn năm trước là một con vịt xấu xí, vậy thì người hiện tại chỉ có thể gọi là thiên nga.
Cô ta đúng là đã thực hiện được lời đã hứa, làm cho mình trở nên mạnh mẽ. Cô ta xuất hiện lúc này là muốn quay về với Cố Học Võ sao?
Vì cái gì? Rõ ràng đã chuẩn bị tốt, rõ ràng đã quyết tâm cho lễ đính hôn mà vào lúc này tất cả lại sụp đổ tan tành. Ý thức đang rơi vào trạng thái mê man nên cô không nhìn thấy ánh mắt của Lý Lam lướt qua mình, mà cô cũng không để ý tới Kiều Kiệt đưa cô về nhà bằng cách nào. Cõi lòng vừa cố gắng tỉnh táo lại, lúc này, đột nhiên rối loạn. Không thể nào bình tĩnh được nữa.
....... sakuraky. wordpress.......
Kiều Tâm Uyển về đến nhà vừa ném túi sách xuống đã muốn đi ra ngoài, Kiều mẹ thấy vậy liền chạy nhanh tới gọi cô lại: "Tâm Uyển. Con đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu?" Kiều mẹ nhìn con gái ngày nào cũng không có tập trung học bài: "Tâm Uyển, lần trước con làm bài thi toán không được tốt, ba con đang rất tức giận. Con còn không mau vể phòng học bài."
"Không thích. Không phải đã đạt tiêu chuẩn sao?" Kiều Tâm Uyển mất kiên nhẫn phất phất tay: "Mẹ, , mẹ đừng nói nữa, lần sau con cố gắng không phải được rồi sao."
Cũng không nhìn Kiều mẹ ở phía sau đang bất đắc dĩ thở dài, cô chạy thật nhanh ra ngoài. Cô muốn đi tìm Cố Học Võ. Cố Học Võ hiện tại đã vào đại học, lần trước nghe chị Học Mai nói, có rất nhiều nữ sinh thích Cố Học Võ. Hôm nay lại nghe Trầm Thành nói. Anh ấy nói nhìn thấy có nữ sinh đưa thư tình cho Cố Học Võ.
Bộ dạng anh đẹp trai, lại là hội trưởng hội sinh viên. Thật chán ghét, lỡ anh không kịp chờ cô lớn đã nên cùng với cô gái khác......
Không không không, không được, Cố Học Võ là của cô.
Tuy rằng Kiều Tâm Uyển ít tuổi, nhưng ý chí rất kiên định. Chỉ cần cô xem đó là mục tiêu thì nhất định sẽ đạt được. Cô nhất định phải làm Cố Học Võ biến thành của cô.
Hôm nay là thứ sáu, bài tập ngày mai làm cũng được. Cô quyết định phải nhanh chân đến xem có phải Cố Học Võ ở trường được rất nhiều nữ sinh thích hay không.
Kiều gia cách Cố gia cũng không xa, rất nhanh đã đến. Kiều Tâm Uyển vừa vào cửa liền đi thẳng đến phòng Cố Học Võ, lại bị Uông Tú Nga nhìn thấy mà gọi cô lại.
"Tâm Uyển đến đấy à?" Uông Tú Nga thấy Kiều Tâm Uyển thì rất vui, kéo tay cô vào trong phòng khách ngồi xuống: "Sao hôm nay có thời gian vậy?"
"Con rảnh nên đến thăm bác." Kiều Tâm Uyển tuy rằng ít tuổi, nhưng ăn nói rất khéo, thực sự có thể làm cho trưởng bối vui vẻ.
Hai nhà quen biết nhiều năm, công ty của Uông Tú Nga và xí nghiệp của Kiều gia có nhiều lần hợp tác với nhau nên có thường xuyên qua lại là chuyện bình thường.
"Cái miệng nhỏ nhắn của con đúng là rất ngọt." Uông Tú Nga không thể nào nhìn ra tâm tư của Kiều Tâm Uyển, tuy rằng Kiều Tâm Uyển mới mười ba tuổi, nhưng mà hai đứa đúng là môn đăng hộ đối, nếu thật sự có thể thành, cũng là chuyện tốt.
Con trai càng lớn tính cách càng lạnh lùng, bọn họ không biết cá tính anh giống ai, nghĩ nghĩ, Uông Tú Nga thở dài: "Ôi chao."
"Bác làm sao vậy?"
"Bác hả, đời này chỉ tiếc là không có sinh con gái." Uông Tú Nga nắm tay Kiều Tâm Uyển: "Con về sau có thể đến thường xuyên, bác rất thích con."
Miệng Kiều Tâm Uyển vừa ngọt ngào, người lại đáng yêu, tuy rằng bây giờ còn nhỏ, nhưng sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân.
"Cám ơn bác." Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng Cố Học Võ.
Anh có ở nhà không? Đang làm cái gì? Muốn đi xem quá đi.
"Con xem trí nhớ của bác này." Uông Tú Nga vỗ vỗ trán, chỉ vào dĩa hoa quả trên bàn trà: "Tâm Uyển, vừa rồi Học Võ tan học về có nói là nó khát, bảo bác chuẩn bị một dĩa hoa quả, vậy mà bác còn chưa mang đi. Con ngồi chơi, chờ bác một chút."
"Bác gái." Kiều Tâm Uyển nhanh nhẹn mở miệng: "Con đi cho."
"Nếu vậy thì tốt quá." Uông Tú Nga nhìn nhìn bên ngoài: "Con xem hôm nay thím Trương lại không ở nhà......"
"Con đi. Con đi." Kiều Tâm Uyển vui vẻ vô cùng, bưng dĩa trái cây lên hướng vể chỗ Cố Học Võ, đến Cố gia nhiều như vậy nên đối với mọi thứ ở Cố gia cô đều rất quen thuộc.
Dùng tốc độ nhanh nhất đến trước cửa phòng Cố Học Võ, phát hiện cửa đang khép hờ. Kiều Tâm Uyển vui mừng, đẩy cửa đi vào. Ở bên ngoài phòng khách nhỏ đặt dĩa trái cây xuống, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Anh Học Võ?"
Không có ai trả lời, cắn chặt răng, cô đi vào bên trong phòng, cũng không có người.
Cố Học Võ đâu rồi nhỉ? Kiều Tâm Uyển vốn phải xoay người rời đi, nhưng mà cô luyến tiếc. Nghĩ nghĩ, cô xoay người đi vào phòng khách nhỏ của thư phòng bên kia. Cố Học Võ cũng không có ở bên trong. Trên bàn học có hai quyển sách đang mở, còn có một ly cà phê đặt ở đó. Xem ra anh mới vừa ở đây.
"Đáng ghét. Người ta đến thì anh ấy lại đi mất." Thật là, oán hận giậm giậm chân, Kiều Tâm Uyển đang muốn đi thì ánh mắt lại bị một cái phong bì màu hồng trên bàn học hấp dẫn.
Cố Học Võ là con trai, làm sao mà để phong bì màu hồng trong này?
Trong lòng tò mò, không kiềm chế được mà tiến lên mở phong bì ra, hóa ra là một bức thư tình. Xem ra, bạn học của anh viết cho anh.
Rốt cuộc chuyện chị Học Mai nói là sự thật? Cố Học Võ thật sự được rất nhiều người thích? Cố Học Võ là của cô, ai cũng không được thích.
Kiều Tâm Uyển mới mười ba tuổi, còn là đại tiểu thư của Kiều gia, từ nhỏ cô đã thích thứ gì thì chỉ cần mở miệng, ba mẹ liền đưa đến trước mặt cô, lúc này nhìn thấy có người đưa thư tình cho Cố Học Võ, cô liền cảm giác như có người muốn cướp đồ của cô. Trong lòng tức giận cô cầm bức thư tình kia xé thành từng mảnh. Xé xong vẫn chưa hết giận, còn ném xuống đất dùng sức giẫm mấy cái.
"Đáng ghét, đáng ghét. Tôi xem dám cô cướp anh Học Võ của tôi, tôi xem dám cô cướp anh Học Võ của tôi."
"Em đang làm cái gì đó?"
Cố Học Võ vừa rồi đi ra ngoài lấy đồ, đi vào liền nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đang giẫm lên giấy vụn, mi tâm nheo lại, rất nhanh tiến đến: "Kiều Tâm Uyển, em ở trong này làm cái gì?"
"Em......" Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, có chút xấu hổ, Cố Học Võ lúc này tuy rằng mới mười tám tuổi nhưng đã khiến người ta thấy vô cùng chín chắn, không hề giống những đứa bạn lỗ mãng cùng lứa tuổi.
Ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc. Bị anh nhìn bằng ánh mắt như vậy, Kiều Tâm Uyển vẫn có chút chột dạ. Nhưng cô cũng sẽ không để vậy quên đi, ngẩng đầu lên buộc mình nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
"Em ở đây giúp anh xử lý rác thôi." Không đợi Cố Học Võ mở miệng, cô liền nói một tràng dài: "Cô nữ sinh này còn dám viết thư tình cho anh. Đến lời ái mộ cũng viết sai thì có tư cách gì thích anh? Loại nữ sinh này anh nhất định không thích, cho nên em giúp anh giải quyết thôi."
"Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn em?" Sắc mặt Cố Học Võ lạnh hơn vài phần.
Anh chưa bao giờ nhận thư tình của người khác, thư tình này là để ở trong sách của anh. Cho nên vừa rồi lúc đọc sách mới nhìn thấy, còn chưa có mở ra xem. Anh cũng không biết là ai đưa, cũng không thể thích nữ sinh kia, nhưng mà anh rất không thích hành vi này của Kiều Tâm Uyển.
"Anh, anh đương nhiên phải cảm ơn em." Lúc Cố Học Võ không nói, thường rất uy nghiêm. Khuôn mặt lạnh lùng, khí thế vô cùng. Kiều Tâm Uyển dù sao chỉ có 13 tuổi, có chút bị hù dọa, nhưng mà nghĩ đến ước nguyện lúc trước của mình, còn có nữ sinh đó thích Cố Học Võ thì lại không cảm thấy là mình sai.
"Chẳng lẽ, anh thích nữ sinh đó?" Đến cái tên còn quê mùa như thế, gọi là Quyên gì đó. Xí. Nữ sinh như vậy, anh Học Võ sẽ không thích đâu.
"Anh thích ai cũng không phải là việc của em." Cố Học Võ vươn tay chỉ chỉ ngoài cửa: "Mời em ra ngoài."
"Em không đi." Kiều Tâm Uyển có chút ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, ai mà không cưng nựng cô ở trong lòng bàn tay? Ngay cả Uông Tú Nga còn nói muốn cô làm con gái nữa đấy. Hiện tại Cố Học Võ đối với cô như vậy khiến cô bị chọc tức: "Cố Học Võ, em thích anh. Em không để nữ sinh khác thích anh, anh có nghe hay không?"
Cố Học Võ vẻ mặt không thay đổi, đối với loại lời nói mang tính trẻ con này, chỉ cảm thấy nhàm chán: "Em biết cái gì gọi là thích sao? Em thích anh thì anh sẽ thích em sao?"
"Anh đương nhiên phải thích em." Kiều Tâm Uyển bước về phía trước, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ đã cao hơn mình hai cái đầu: "Anh Học Võ, em thích anh. Em cầu xin anh, anh đừng thích người khác, anh chỉ được thích em."
Giọng nói hoàn toàn mang tính ra lệnh, không thể làm cho biểu hiện của Cố Học Võ có chút thay đổi, anh mất kiên nhẫn lướt qua cô đi đến trước bàn học ngồi xuống, cầm cuốn sách lên xem, Kiều Tâm Uyển bị anh làm cho tức điên lên. Cô không xinh đẹp sao? Không đáng yêu sao? Vì sao Cố Học Võ không thích cô? Giật lấy cuốn sách trên tay Cố Học Võ, cô đưa mặt đến gần anh, bắt anh phải nhìn cô.
"Anh Học Võ, em sau này vừa xinh đẹp vừa thông minh. Chúng ta đều thi được một trăm điểm. Vì cái gì mà anh không thích em?"
Cố Học Văn nhìn cuốn sách trên tay cô, nhẹ nhàng vươn tay: "Trả lại sách cho anh."
"Không trả." Kiều Tâm Uyển kêu to: "Em muốn anh thích em. Em muốn anh thích em."
Cố Học Võ nhìn thấy trên mặt Kiều Tâm Uyển toát ra vẻ tùy hứng, khóe môi nhếch lên, trừng mắt với vẻ quật cường trên khuôn mặt của Kiều Tâm Uyển, đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
"Em thích anh? Em thích anh cái gì? Em có biết sách trên tay em đang cầm là sách gì không? Em có biết hiện tại anh học cái gì không? Em nói nữ sinh khác không có tư cách thích anh? Vậy em có tư cách gì?"
Đều là nữ sinh, Cố Học Mai hồi bé còn ngoan ngoãn hơn cả Kiều Tâm Uyển. Bài tập làm tốt, học tập cũng tốt, cái nào cũng đứng hàng đầu. Quan trọng nhất là lúc còn nhỏ rất hiểu chuyện, chưa bao giờ làm cho cha mẹ phiền lòng. Nghĩ đến đây, Cố Học Võ cũng không sợ đả kích Kiều Tâm Uyển, hơn nữa mới mười tám tuổi, tính khí ít nhiều có chút bồng bột, lời nói nói ra lại không lưu tình: "Nghe nói em thường xuyên thi không đạt, Kiều Tâm Uyển? Em chẳng phải không có tư cách sao?"
Hừ lạnh một tiếng, rút quyển sách trên tây cô về, cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt đờ ra của cô, cúi đầu đọc sách.
"Em, em......"
Kiều Tâm Uyển liều mạng cắn môi mình, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy quật cường, còn có chút ủy khuất, nhìn Cố Học Võ căn bản không để ý tới bộ dáng của cô. Sao có thể nói cô không thi đạt.
Phải biết rằng, ba người nhà Cố gia thành tích đều rất tốt. Còn thành tích của cô như vậy đúng thật là không thể so sánh. Thành tích không tốt sẽ không có tư cách thích Cố Học Võ sao?
Trong lòng cô hậm hực, giậm chân thật mạnh: "Hừ. Em nhất định sẽ thi đứng nhất, em nhất định cũng sẽ vào trường đại học hiện tại của anh, em cũng có thể đọc hiểu sách mà anh đang đọc, biết anh đang làm cái gì. Cố Học Võ, anh cứ đợi em."
Ném ra những lời này, Kiều Tâm Uyển quay người cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi Cố gia. Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra. Biết xấu hổ thì xem như dũng cảm. Còn biết liêm sỉ, cuối cùng có chút cứu chữa. Kiều Tâm Uyển này, trước kia thì không biết, gần đây thật sự là càng nhìn càng thấy tùy hứng, thật sự là bị làm hư rồi.
Cúi đầu, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, cùng lắm chỉ là vừa mới xem một tiểu cô nương nhàm chán diễn xiếc thôi. Tùy ý để cô đi. Qua vài ngày, anh đã quên.
Nhưng điều anh không biết chính là bắt đầu từ ngày, Kiều Tâm Uyển bỏ tranh biếm họa, bỏ đồ chơi, bỏ hết tất cả các loại giải trí. Vốn cô đối với chuyện đọc sách cũng không có để ở trong lòng, nay lại bắt đầu chăm chỉ học tập. Từ vị trí đội sổ trong lớp đến đứng nhất lớp, rồi đến nhất toàn trường. Sự cố gắng của cô làm cho cha mẹ đều kinh ngạc, đều cảm thấy được con nhỏ này có phải đổi tính rồi không?
Nhưng không ai biết, mục tiêu ban đầu của Kiều Tâm Uyển chính là muốn ở bên Cố Học Võ, học hành hay cái gì cũng không quan trọng. Có điều hiện tại Cố Học Võ đúng là thích nữ sinh chăm học, vậy cô nhất định phải tự mình cố gắng, thật chăm học mới được.
Không chỉ như vậy, cô còn cố ý chọn những trường mà Cố Học Võ đã từng học. Nhìn Học Võ liên tục dẫn đầu từ trung học đến đại học, cô cũng liều mạng buộc mình cố gắng học tập.
Đầu óc cô thông minh, lại chịu cố gắng nên học tập cũng không thành vấn đề. Mãi cho đến tốt nghiệp đại học, nàng lấy được thành tích xuất sắc, bước ra khỏi giảng đường, gia nhập Kiều thị bắt đầu thực tập. Sở dĩ không học tiếp, là bởi vì Cố Học Võ cũng không có học tiếp.
Lúc cô cố gắng học tập, Cố Học Võ cũng thông qua nỗ lực của mình được chọn làm cán bộ trẻ tuổi, trở thành phó huyện trưởng của một thị trấn nhỏ ở tỉnh A. Trong mấy năm cô học đại học, chỉ có thể thông qua Cố Học Mai và Uông Tú Nga mới biết Cố Học Võ đang làm gì.
Nhìn thấy con đường làm quan bằng phẳng của Cố Học Võ, tuy rằng cũng có một phần là do mối quan hệ của Cố gia, nhưng mà phần nhiều chính là do tự thân anh cố gắng. Ngày cô tốt nghiệp đại học, cô đã vô cùng vui vẻ.
Cố gắng lâu như vậy, người đầu tiên cô muốn chia sẻ là Cố Học Võ, cô muốn cho Cố Học Võ biết, cô không phải là loại nữ sinh mà anh nghĩ. Cô có thể rất thông minh, hiểu chuyện, rất tiến bộ. Cô hoàn toàn xứng đôi với anh, mặc kệ ở phương diện nào.
Sau khi biết được Cố Học Võ vừa mới trở về từ tỉnh A, cô vui mừng cầm bằng tốt nghiệp đi tìm anh. Còn cả tấm ảnh lúc chụp hình tốt nghiệp mà cô cảm thấy chụp đẹp nhất, cô muốn cho Cố Học Võ biết cô đã trưởng thành, đã khác xưa.
Lúc đi đến Cố gia thì cảm giác của cô lại như rơi xuống khoảng không. Cố Học Võ về, cũng không ở nhà. Kiều Tâm Uyển chưa từ bỏ ý định, sau khi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, rốt cuộc cô đã biết Cố Học Võ ở nơi nào, khi đến nơi liền bắt gặp một màn làm cho cô vô cùng khiếp sợ.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |