Vương Tử Trở Về
← Ch.301 | Ch.303 → |
Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Giọng nói đó làm Tả Phán Tình lập tức kích động hẳn lên.
Cố Học Văn? Có thể nào không? Kích động rất nhiều nhưng còn nhiều hơn là khiếp sợ. Sao lại có thể như vậy được?
Rất nhanh quay sang, mới phát hiện, Cố Học Văn, không biết từ khi nào thì xuất hiện ở ban công, trên người mặc một bộ đồ da. Trên tay cầm súng, chỉ vào đầu Hiên Viên Diêu.
Gương mặt cương nghị toát ra một chút xanh tím. Ánh mắt thâm thúy nhìn lại ánh mắt của cô, trong mắt mang ngàn lời muốn nói. Tầm mắt giằng co trên mặt cô, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Học Văn......"
Trời ạ. Anh đã đến đây, trong lúc cô cần anh nhất anh đã đến đây, xuất hiện giống như thiên thần. Làm cô rất bất ngờ. Trong lòng Tả Phán Tình một trận kích động, muốn tiến đến chỗ anh, nhưng cánh tay còn đang bị Hiên Viên Diêu nắm lấy.
"Học Văn." Tả Phán Tình chưa từng có giờ khắc nào hi vọng Cố Học Văn xuất hiện như vậy, cũng chưa từng có giờ khắc nào bởi vì nhìn thấy Cố Học Văn mà cảm thấy cả thế giới như đang tỏa sáng.
"Hiên Viên Diêu. Buông cô ấy ra." Giọng Cố Học Văn lạnh lùng, tiến về phía trước hai bước, khẩu súng trên tay cũng không rời khỏi người Hiên Viên Diêu.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Hiên Viên Diêu kéo Tả Phán Tình vào lòng mình, cánh tay ôm lấy eo của cô, tư thế vô cùng vô cùng thân thiết đến gần cổ cô.
Đôi mắt Cố Học Văn, tỏa ra hàng ngàn mũi băng nhọn, nhìn thấy trên mặt Tả Phán Tình là sự né tránh cùng chán ghét, thì trong nháy mắt khuôn mặt tuấn dật liền lạnh lại, cầm súng siết nhanh: "Vậy anh có thể thử xem, viên đạn của tôi nhanh cỡ nào."
Vẻ mặt Hiên Viên Diêu tựa tiếu phi tiếu, khóe môi giơ lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Cố Học Văn, tôi đây thật đúng là muốn thử xem."
"Lạch cạch" một tiếng, là tiếng mở chốt khóa an toàn của súng lục, đạn đã lên nòng. Sắc mặt Hiên Viên Diêu không thay đổi, tầm mắt nhìn sườn mặt Tả Phán Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì sự xuất hiện của Cố Học Văn mà có thêm vài phần kinh hỉ, lại nhìn đến khẩu súng trên tay anh thì sửng sốt một chút, vẻ mặt có phần tái nhợt.
"Tả Phán Tình." Tay Hiên Viên Diêu vỗ về hai má trắng nõn non mịn của cô, giọng nói rất mềm nhẹ: "Tôi cứu em hai mạng. Em lại báo đáp ơn cứu mạng của tôi như vậy sao?"
"Tôi đã trả lại cho anh rồi." Điệu nhảy mấy ngày trước. Không phải sao? Nếu không có Cố Học Văn ở đây, Tả Phán Tình còn có thể có vài phần sợ anh ta, nhưng hiện tại Cố Học Văn đã đến, cô cảm giác mọi sức lực của mình đều đã trở lại.
"Đúng vậy, một điệu nhảy đổi lấy hai cái mạng. Em thực sự có bản chất của gian thương." Hiên Viên Diêu khẽ vén một lọn tóc của cô đưa lên chóp mũi ngửi lấy, vừa lòng nhìn sắc mặt đông lạnh Cố Học Văn: "Cố Học Văn, anh cũng đừng quên, tôi đã cứu vợ anh hai lần."
"Hiên Viên Diêu. Tôi đã nói, tôi đã trả lại cho anh." Dùng sức đẩy Hiên Viên Diêu ra, như vậy cũng chính là giật đi mấy sợi tóc của mình. Tả Phán Tình rất nhanh xuống giường. Chạy như điên đến bên cạnh Cố Học Văn, vươn tay dùng sức ôm lấy anh.
"Học Văn......"
Cái gì gọi là một ngày không gặp, như cách ba thu, Tả Phán Tình lúc này cảm nhận rất rõ ràng những lời này: "Học Văn."
Trời ạ, ngắn ngủn mấy ngày thôi mà cô lại thấy giống như đã một năm trôi qua vậy. Nỗi nhớ Cố Học Văn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Cố Học Văn một tay ôm cô, một tay kia vẫn cầm súng chỉa vào Hiên Viên Diêu, ngón tay ở cò súng chỉ cần hơi hơi dùng sức, rất muốn cho Hiên Viên Diêu một phát súng.
Vẻ mặt Hiên Viên Diêu nhàn hạ hẳn, đi về phía trước hai bước: "Cố Học Văn, nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không nổ súng vào lúc này."
Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, trong nháy mắt mười mấy người mặc áo đen đã tiến vào, trên tay ai cũng đều cầm súng, cùng giơ về phía hai người Cố Học Văn.
"Hiên Viên Diêu." Tả Phán Tình là người đầu tiên sốt ruột, tựa trong lòng Cố Học Văn trừng mắt với Hiên Viên Diêu: "Anh muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Hiên Viên Diêu lắc đầu thở dài hai tiếng: "Hẳn là phải hỏi ông chồng yêu dấu của em muốn làm gì thôi. Xâm nhập địa bàn của tôi, chỉa súng vào người tôi. Em nói xem, anh ta muốn làm gì?"
"Hiên Viên Diêu." Cố Học Văn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén như tên đảo qua mặt Hiên Viên Diêu: "Tôi không muốn đối địch với Long đường, tôi chỉ muốn mang Phán Tình đi."
Không phải không dám nổ súng, mà lúc này không phải là lúc hạ màn với Hiên Viên Diêu. Hôm nay anh đến đây chỉ là muốn mang Tả Phán Tình đi mà thôi.
"Mang cô ấy đi?" Hiên Viên Diêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Lúc đầu, anh muốn dẫn Tả Phán Tình đi, tôi không có ý kiến. Nhưng đáng tiếc là, anh đã tới địa bàn Long đường của tôi, lại công khai mang người đi trước mặt tôi. Anh xem Long đường là cái gì? Càng xem Hiên Viên Diêu tôi ra cái gì? Sau này, bọn tôi làm sao sống yên trên giang hồ được chứ?"
"Hiên Viên Diêu." Cố Học Văn không có thời gian nói nhảm với anh ta: "Hôm nay tôi nhất định phải mang Phán Tình đi."
Vẻ mặt anh kiên định, ánh mắt sắc bén, hôm nay đến, không đạt mục đích không bỏ qua.
"Không tồi." Với dũng khí của anh, Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay: "Tôi rất là bội phục dũng khí của anh."
Nếu không phải lập trường không giống nhau, anh ta thật đúng là muốn có một người bạn như Cố Học Văn. Nhưng, ánh mắt liếc nhìn Tả Phán Tình một cái.
"Em muốn cùng Cố Học Văn rời đi?"
"Đúng" Tả Phán Tình ôm sát thắt lưng Cố Học Văn, chỉ hận không được sinh ra hai đôi cánh, để nhanh chóng rời khỏi cái nơi yêu nghiệt này.
"Đúng, em muốn rời đi, đương nhiên rồi." Hiên Viên Diêu thản nhiên lên tiếng trả lời, nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm trước mắt, khóe môi vẫn giơ lên.
"Vừa mới sáng hôm nay, tôi nhớ em vừa mới đáp ứng với tôi, nói phải ở lại bên tôi một tháng. Phán Tình, em muốn bội ước?"
Một câu, làm cho Tả Phán Tình và Cố Học Văn đều thay đổi sắc mặt.
Tả Phán Tình xoay người muốn giải thích với Cố Học Văn, Hiên Viên Diêu lại đi trước một bước mở miệng: "Em đã nói cho tôi thời gian một tháng, để cho tôi thử xem, có thể làm cho em yêu tôi hay không. Vậy mà bây giờ em lại muốn đổi ý?"
"Học Văn......" Tả Phán Tình muốn giải thích, tay Cố Học Văn đang đặt ở trên lưng cô trở nên căng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hiên Viên Diêu: "Thu hồi tâm tư của anh đi. Cô ấy sẽ không ở đây một tháng đâu."
"Vậy sao?" Hiên Viên Diêu cười, lại tiến về phía trước hai bước, nhìn Tả Phán Tình: "Em muôn bội ước?"
"Cái này không tính là bội ước." Lúc bọn họ làm khế ước, ngay từ đầu đã là không công bằng. Tả Phán Tình dĩ nhiên hiểu rõ điều này: "Hiên Viên Diêu, anh buông tay đi, anh có cho tôi thời gian một năm đi nữa, tôi cũng sẽ không yêu anh. Người tôi yêu, chỉ có Học Văn."
Mới xa anh vài ngày, cô phát hiện mình thật sự rất nhớ Cố Học Văn, vô cùng vô cùng nhớ. Bởi vì lời nói của cô, vẻ mặt Cố Học Văn có vài phần nhu tình. Cánh tay ôm bên hông cô, hít sâu, ngửi hương thơm tự nhiên trên người cô truyền đến, tất cả những bất an lúc trước, đột nhiên liền yên ổn lại.
Cô ấy không có việc gì, cô ấy ở trong lòng mình vẫn vẹn toàn không bị hao tổn.
Hiên Viên Diêu trầm mặc đứng ở trong phòng, nhìn hai người ôm nhau, đôi mắt hẹp dài híp lại, không rõ anh ta suy nghĩ cái gì. Chung quanh hơn mười cây súng vẫn chỉa vào người Cố Học Văn. Tả Phán Tình nghe được nhịp tim mình đập rất rất nhanh.
Nhưng cô không sợ, nếu thật sự phải chết, thì ít nhất là được chết cùng một chỗ với Cố Học Văn. Có anh ở đây, cái gì cô cũng không sợ.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn, nhìn ở góc độ này, cái cằm cương nghị vô cùng lôi cuốn, đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú vào Hiên Viên Diêu chưa từng rời đi.
"Sao anh lại tới đây?" Tả Phán Tình thật sự rất bất ngờ: "Không phải anh đang diễn tập sao?"
"Ừ." Cố Học Văn gật đầu, đúng là anh đang diễn tập, cho đến khi Cố Học Võ lợi dụng quan hệ trực tiếp gọi điện thoại cho quân đoàn, chỉ đích danh tìm anh, dùng tới cấp bậc thủ trưởng nói có việc tìm anh.
Cố Học Võ nói cho anh biết, Tả Phán Tình đến Mỹ, đang ở cùng một chỗ với Hiên Viên Diêu. Kế tiếp mọi chuyện liền đơn giản hơn. Anh tỏ vẻ có nhiệm vụ đặc thù phải chấp hành, một mình đến Mỹ.
Đương nhiên, đối với việc làm sao tìm được hang ổ của Hiên Viên Diêu, vào bằng cách nào, mất bao nhiêu thời gian không cần nói. Việc anh thán phục chính là, năng lực Cố Học Võ vô cùng lớn.
Anh ấy nắm giữ mọi nhất cử nhất đồng của Hiên Viên Diêu. Và anh cũng vô cùng cảm kích Cố Học Võ đã vì anh mà làm những việc này. Bằng không chỉ sợ anh sẽ không dễ dàng đến được nơi mình muốn như vậy.
Ví như việc chuẩn xác tìm ra phòng Hiên Viên Diêu, tìm được Tả Phán Tình.
"Học Văn." Tả Phán Tình liếc mắt nhìn Hiên Viên Diêu một cái, anh ta vẫn trầm mặc đứng ở đó, không rõ hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Tâm tư vừa chuyển, cô đã có chủ ý. Đem mặt để sát vào Cố Học Văn nhỏ giọng mở miệng: "Nếu có chuyện gì, anh đi trước đi, không cần lo cho em."
Hiên Viên Diêu muốn có được lòng cô, nhất định sẽ không thương tổn cô. Nói như vậy anh còn có cơ hội chạy trốn.
Đối với lời nói chẳng tin tưởng như thế của Tả Phán Tình, phản ứng của Cố Học Văn là cánh tay ôm cô dùng sức, cúi đầu, thật chuẩn xác hôn lên đôi môi của cô.
"Um......" Trời ạ. Anh ấy điên rồi sao? Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn, muốn nói với anh vài câu, nhưng tay đã có ý thức vòng lên cổ anh. Chủ động đưa lên đôi môi thơm ngát.
Hai đôi môi cùng tiếp xúc, nụ hôn nóng bỏng. Một nụ hôn kịch liệt mà hung mãnh. Tả Phán Tình còn cảm thấy có chút không thở được. Dường như anh đang cắn nuốt hô hấp của cô, bá đạo càn rỡ mà hôn cô.
Cắn mút cánh hoa, nhấm nháp vị ngọt của cô. Linh hoạt như con rắn nhỏ bá đạo tiến vào khoang miệng của cô. Tinh tế quét qua mỗi hàm răng.
Thái độ không coi ai ra gì như thế, làm ười mấy thủ hạ đang cẩm súng đều sửng sốt. Bao gồm cả Thang Á Nam vừa mới vào cửa. Mặt mày không động, đi tới trước mặt Hiên Viên Diêu.
"Thiếu gia. Hệ thống phòng vệ bị người ta công kích, mười mấy camera toàn bộ đều bị tê liệt......"
Câu nói kế tiếp không cần nói, bọn họ hiện tại đều rõ ràng là ai động tay chân.
"Không tồi." Lúc này Hiên Viên Diêu lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tay, nhìn hai người vẫn còn đang hôn nhau: "Long đường bị người ngoài khiêu khích đến tình trạng này, các người còn đứng đó bất động, thật sự là làm cho tôi kinh ngạc đó."
"Thiếu gia?" Tay Thang Á Nam hướng về phía sau thắt lưng mình, Hiên Viên Diêu liền ngăn lại: "Đừng nổ súng. Tôi muốn người sống."
Lời anh ta vừa dứt, mười mấy người mặc áo đen cùng nhau hướng về phía Cố Học Văn, Thang Á Nam không nói, cho dù nổ súng, cũng có thể cứu sống. Bởi vì Long đường có bác sĩ bậc nhất.
Khi những người đó đến gần Cố Học Văn buông lỏng Tả Phán Tình, đem cô bảo vệ ở phía sau mình, đề phòng nhìn những người đang tới gần.
Tả Phán Tình còn đang trong tình cảm mãnh liệt chưa hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lập tức khẩn trương lên, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu: "Hiên Viên Diêu, anh lấy nhiều đánh ít, sao xứng làm đàn ông?"
← Ch. 301 | Ch. 303 → |