Vợ Chồng Đầu Giường Cãi, Cuối Giường Hòa
← Ch.238 | Ch.240 → |
Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
Vừa rồi cô phát hiện khuôn mặt Cố Học Văn sưng vù, còn bầm tím cứ như bị người ta đánh vậy. Trên khóe miệng còn có vệt máu, bây giờ tắm ra vết máu đã không còn, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
"Học Văn, mặt em bị sao vậy? Ai đánh em à?"
"Em không sao." Cố Học Văn xoay mặt, có chút xấu hổ, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Anh cũng không biết phải nói sao nữa.
"Chị. Chị ở đây nhé." Trong lòng Cố Học Văn vẫn đang nghĩ đến Phán Tình đang nằm viện: "Phán Tình ở bệnh viện, em phải đến đó chăm sóc cô ấy. Trong tủ lạnh có đồ ăn, hôm nay chị nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau."
"Phán Tình nằm viện sao?" Cố Học Mai rất bất ngờ: "Sao vậy? Em ấy bị bệnh sao? Bệnh gì vậy?"
"Cũng không phải." Cố Học Văn không biết phải giải thích như thế nào: "Sáng nay cô ấy không cẩn thận gặp tai nạn giao thông, sau đó bị thương."
"Tai nạn?" Cố Học Mai vô cùng kinh ngạc: "Vậy bây giờ em ấy ở bệnh viện một mình sao?"
"Dạ."
"Đi thôi." Cố Học Mai ngồi không yên: "Chị không mệt, đưa chị đến thăm em ấy đi."
"Chị, cô ấy đã ngủ rồi." Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Ngày nay liên tiếp dồn dập, cũng hơn nửa đêm rồi: "Phán Tình nghỉ ngơi rồi, ngày mai chị đến thăm cũng được mà."
"Em ấy không sao chứ?" Đang yên đang lành sao lại xảy ra tai nạn? Rốt cuộc là có nghiêm trọng không? Cố Học Mai thật lòng rất thích Tả Phán Tình, trong lòng không muốn cô xảy ra chuyện.
Muốn nói là không sao nhưng cuối cùng Cố Học Văn lắc đầu: "Cô ấy sẩy thai."
Chuyện này, người nhà Cố gia sớm muộn gì cũng sẽ biết, là lỗi của anh, anh sẽ không trốn tránh.
Cố Học Mai hoàn toàn ngây người, sẩy thai?
"Học Văn, em–"
"Đừng nói nữa, chị muốn đi thì đi. Trên đường em sẽ từ từ kể."
"Được." Tâm tình Cố Học Mai thoáng cái trở nên vô cùng sa sút, là một đứa bé. Nếu không bị sẩy, thì đó chính là đứa cháu đầu tiên của Cố gia.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tả Phán Tình ngủ rất sâu. Có lẽ do mệt mỏi quá độ, có lẽ là đã bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Một đêm này, cô không mộng mị gì. Vẫn ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, mới mở mắt tỉnh lại.
Trần nhà màu trắng, tường màu trắng. Quay đầu đi, một giọng nói vô cùng ôn hòa vang lên.
"Phán Tình, em tỉnh rồi à?"
Giọng phụ nữ, Tả Phán Tình mở to đôi mắt nước. Ánh mắt chuyển đến bên cạnh, là Cố Học Mai sao?
"Chị?'
Sao Cố Học Mai lại tới đây?
"Sao chị lại ở đây?" Tả Phán Tình muốn ngồi dậy, Cố Học Mai đè vai cô lại: "Em đừng ngồi dậy. Thấy trong người thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Tả Phán Tình muốn nói gì đó, lại cảm giác miệng khô khốc, Cố Học Mai như hiểu rõ tình huống của cô, rót nước, đưa lên môi Tả Phán Tình.
"Ngủ lâu khó chịu hả? Em uống nước đi."
Tả Phán Tình uống hết nước, cảm giác cổ họng thoải mái hơn: "Cám ơn chị."
"Cám ơn cái gì?" Cố Học Mai nhìn đôi má mất đi sắc hồng của cô mà có chút đau lòng: "Em sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Muốn chị gọi bác sĩ đến xem không?"
Vừa rồi bác sĩ đã đến kiểm tra, nói không có vấn đề gì thì theo dõi thêm một ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng tưởng tượng đến chuyện mà Tả Phán Tình đã gặp phải, Cố Học Mai có chút đau lòng.
"Em không sao." Ngủ một giấc, hiện tại đã thấy đỡ hơn nhiều. Tả Phán Tình quét mắt nhìn quanh phòng, không thấy Cố Học Văn, lại nhìn ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn chưa quang đãng, vẫn còn âm u.
"Học Văn đi mua bữa sáng rồi." Như hiểu rõ cô đang nghĩ chuyện gì, Cố Học Mai nhẹ nhàng mở miệng: "Phán Tình, có phải nó bắt nạt em không? Nếu nó bắt nạt em, em nói với chị, chị giúp em dạy dỗ nó."
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, bắt nạt? Chuyện đó có tính là bắt nạt không?
Chỉ là không yêu, không coi là bắt nạt được. Hơn nữa, cô cũng nghĩ thông rồi: "Không có. Anh ấy không bắt nạt em."
Nói thật, cũng là do cô cho Cố Học Văn có cơ hội bắt nạt mình. Nếu cô không cho anh cơ hội, anh làm sao có thể bắt nạt cô chứ?
Nếu cô không yêu anh. Căn bản là sẽ không để tâm tất cả những thứ này.
"Vậy à?" Cố Học Mai tỏ vẻ không tin: "Em yên tâm, tuy chị cũng họ Cố, nhưng chị ghét nhất đàn ông ức hiếp phụ nữ. Nếu nó bắt nạt em, em cứ nói với chị. Chị thay em ra mặt."
"Thật sự không có." Cố Học Văn còn chưa đến, trong lòng Tả Phán Tình thấy có chút vui, cũng có chút mất mác, còn có rất nhiều cảm xúc chính cô không hiểu được.
Thu hồi tầm mắt, cô không biết phải nói như thế nào. Cố Học Mai một mực quan sát biểu tình trên mặt cô, nhìn thấy cô như vậy liền hơi hiểu được.
"Phán Tình, thật ra. Học Văn đã nói với chị rồi."
"Hả?" Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nói? Cố Học Văn nói gì?
Cố Học Mai như không thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt cô, oán hận mở miệng: "Thằng bé này. Thật hồ đồ. Khi quay về chị sẽ nói với mẹ, để ba mẹ dạy dỗ nó một trận."
"Đừng." Tả Phán Tình kêu đừng, vậy mà phải làm kinh động đến trưởng bối Cố gia sao? Không cần đâu?
"Không cần. Chị. Em cũng không có chuyện gì. Chị đừng nói với ba mẹ."
Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường chờ mong đứa cháu này nhiều bao nhiêu thì cô không biết, nhưng cô rất rõ, đứa bé có ý nghĩ thế nào với ba vị trưởng bối Cố gia. Lời Cố Thiên Sở nói ngày kết hôn vẫn văng vẳng bên tai, sao cô lại có thể làm chuyện khiến ông cụ đau lòng chứ?
"Không được." Cố Học Mai lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: "Tên nhóc thối này, trong mắt không hề có gia pháp. Tổn thương em, không chuyên tâm chăm sóc cho em. Ở bên ngoài xằng bậy. Tùy tiện một chuyện thôi, cũng đủ để nó nhận hai mươi roi của ông nội rồi. Tóm lại, không thể dễ dàng buông tha nó được."
Hai mươi roi? Có khoa trương không vậy?
Tả Phán Tình trừng mắt, nghe Cố Học Mai nói.
"Chị..."
"Phải giáo huấn nó một trận." Cố Học Mai không cho cô nói: "Lát nữa chị sẽ điện thoại nói cho ba mẹ biết, nó ở thành phố C quậy như thế nào. Trở về nói ông nội và ba dạy dỗ nó một trận."
"Chị." Tả Phán Tình cũng không muốn bênh Cố Học Văn, chẳng qua là cô không muốn người lớn trong Cố gia biết: "Việc này đừng nói với ba mẹ. Học Văn cũng không có lỗi với em. Em cũng không có giận mà?"
"Thật không?" Cố Học Mai không tin: "Phán Tình, em đừng bênh nó, chị cũng không phải là người che đậy khuyết điểm. Nếu nó có lỗi, nói sao cũng phải chịu sự dạy dỗ."
"Thật sự không cần mà." Tả Phán Tình thở dài, chuyện mất đứa bé Cố Học Văn cũng không muốn. Huống chi, đứa bé có thể có vấn đề, không sinh ra được cũng tốt.
"Em đã không trách anh ấy."
"Thật sao?" Cố Học Mai không tin: "Phán Tình, em đừng tha thứ cho nó dễ dàng như vậy, thế nào cũng phải cho nó chịu chút đau khổ mới được."
"Chị."
"Chị."
Hai giọng nói đồng loạt vang lên, Tả Phán Tình sửng sốt một chút, phát hiện không biết từ khi nào thì Cố Học Văn đã đến, trên tay cầm mấy túi to.
"Có ai lại hạ bệ em như chị vậy không?" Cố Học Văn đem bữa sáng vừa mua đặt lên đầu giường, thản nhiên liếc Cố Học Mai một cái, ánh mắt chuyển sang Tả Phán Tình.
"Dậy rồi à? Có đói bụng không? Anh mua cháo, còn có sữa đậu nành nữa. Đúng rồi, còn có cả soup. Em muốn ăn cái nào?"
Tả Phán Tình quay sang không nói lời nào, cũng không biết phải nói gì.
Trước mặt Cố Học Mai, cô không thể phát tác cơn giận, nhưng không có nghĩa là cô tha thứ cho Cố Học Văn. Cô không rộng lượng như vậy, có thể chấp nhận một người đàn ông trong lòng có người khác.
Sắc mặt của cô sao Cố Học Văn lại không nhìn ra được chứ. Trong lòng có chút áy náy. Có chút buồn bực, lại không có cách nào với Tả Phán Tình.
Cố Học Mai ngược lại, lúc này thấy được, giơ tay đánh lên lưng Cố Học Văn.
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ai bảo em ngoại tình, ai bảo em do dự, ai bảo em tổn thương Phán Tình. Thảo nào mẹ lo lắng cho hai đứa. Không ngờ em ở thành phố C lại làm ra những chuyện vô sỉ như vậy?"
"Chị." Sức đánh của Cố Học Mai không lớn, Cố Học Văn cũng không bị đau, lại càng không nói đến Cố Học Mai đang ngồi, còn anh đang đứng, sao có thể làm anh đau được?
Nhưng bị Cố Học Mai dạy dỗ, cũng hơi mất mặt một chút.
"Chị đừng đánh."
"Chị đương nhiên phải đánh em." Cố Học Mai tức giận đến không chịu được: "Chị sắp được làm bác, bị em làm cho như vậy, đến bác chị cũng không làm được, em nói xem, em có lỗi với chị không? Có lỗi với ba mẹ không? Em là một tên nhóc hồ đồ đúng không?"
"Chị." Cố Học Văn xấu hổ: "Em biết sai rồi, chị đừng đánh."
"Em biết sai là được rồi sao?" Tay Cố Học Mai đánh đến đỏ cả lên, cô cũng mặc kệ: "Không còn đứa bé, em mới biết sai sao? Vậy đối với em giết người rồi mới xin lỗi có gì khác nhau chứ? Tên nhóc thối này, bây giờ chị gọi điện về nhà ngay, để ba mẹ đến thành phố C trừng phạt em một trận."
Cố Học Văn đứng yên, mặc cho Cố Học Mai đánh.
Tả Phán Tình nhìn không nổi nữa. Không phải vì đau lòng Cố Học Văn, mà là cô đau lòng cho Cố Học Mai.
"Chị. Đừng đánh nữa." Nghiêng người bắt lấy tay Cố Học Mai, vẻ mặt Tả Phán Tình bình tĩnh từ trước đến nay chưa từng có: "Chị đừng đánh nữa."
Vẻ mặt Cố Học Văn buông lỏng, Tả Phán Tình còn có thể vì anh đau lòng, thật tốt quá.
Tả Phán Tình lại nói một câu: "Chị đánh anh ấy như vậy, chỉ tự làm đau tay mình thôi."
Nhìn tay Cố Học Mai đều đã đỏ lên hết rồi, mày hơi hơi nhíu lại: "Chị ăn sáng chưa? Hay là ăn trước đi."
"Phán Tình?" Cố Học Mai nóng nảy. Cô chỉnh một trận như vậy mà Tả Phán Tình vẫn hoàn toàn không lay chuyển sao?
"Em đi rửa mặt." Tả Phán Tình đứng dậy, mang giày đi đến phòng vệ sinh. Khi đi qua người Cố Học Văn, cô liếc cũng không liếc một cái.
Hơi tổn thương, nhưng cũng không dám phát tác. Dù sao hiện tại là anh đuối lý trước.
Cố Học Mai nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, liếc Cố Học Văn một cái. Vươn tay chỉ chỉ bình thủy trên sàn, giọng nói rất nhẹ.
"Phụ nữ sẩy thai, không được đụng đến nước lạnh, em còn không mau đem nước vào trong sao?"
"Hả? Cố Học Văn cũng không biết, sửng sốt một chút, cầm bình thủy nhanh chóng vào phòng vệ sinh.
Tả Phán Tình cũng không đóng cửa. Vừa mới giải quyết nhu cầu xong, đang muốn trở ra, Cố Học Văn liền đi vào.
Không ngờ anh sẽ tiến vào, Tả Phán Tình sửng sốt một chút, đôi mày thanh tú nhíu lại: "Anh vào đây làm gì? Đi ra ngoài."
"Hiện tại em đang ở cữ, không được đụng đến nước lạnh."
Cố Học Văn đổ nước ấm trong bình thủy vào bồn rửa mặt: "Dùng nước ấm đi."
Tả Phán Tình nhìn nước kia, cũng không cảm kích: "Ở đây không phải có bình nóng lạnh sao? Không cần. Anh có thể đi ra ngoài."
"Phán Tình." Cố Học Văn nóng nảy, cũng không thể chịu được, đưa tay dùng sức ôm người cô.
"Anh sai rồi được không? Đều do anh sai được không? Em đừng như vậy. Nếu tức giận, em đánh anh, mắng anh cũng được. Nhưng đừng phớt lờ anh."
Vệt sưng đỏ trên mặt anh đã nhạt nhiều, nhưng khóe miệng vẫn còn ứ máu, hai má cũng vậy. Bộ dáng kia thoạt nhìn có chút khôi hài.
Tả Phán Tình cười không nổi, nhìn sắc mặt anh cả buổi, đột nhiên nghiêng đầu, hai tay chống trên ngực anh, muốn đẩy anh ra: "Tôi phớt lờ anh thì anh sợ cái gì? Còn có người phụ nữ khác để ý anh. Thiếu một người như tôi cũng không có gì lớn lao."
"Phán Tình." Cố Học Văn ôm eo cô càng khiến cô gần sát vào anh hơn, cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, hai tay đặt trên lưng cô, ôm chặt.
"Em nói như vậy là cố ý muốn anh tức chết sao? Từ sau khi kết hôn với em, anh đã từng liếc nhìn người khác một lần nào chưa? Anh và cô ấy, đã là quá khứ. Ngày hôm qua anh cũng cùng cô ấy nói rõ ràng rồi. Em tin anh một lần cuối cùng này, được không?"
Tả Phán Tình cắn môi, không biết phải nói gì. Trong lòng nổi lên một trận cảm giác khó chịu, hơi muốn khóc, nhưng khóc không được.
"Phán Tình, anh biết em đang khó chịu. Nếu thật sự em cảm thấy trong lòng khó chịu, anh để em hành hạ được không?"
Tả Phán Tình vẫn trầm lặng như cũ, đem mặt tựa lên lòng ngực anh, nghe tiếng tim anh đang đập vững vàng, tâm tư vô cùng phức tạp.
"Phán Tình?" Cố Học Văn cúi đầu nhìn vẻ quật cường trên mặt cô: "Tin anh. Nhé?"
Tả Phán Tình nhìn quần áo của anh, quần áo anh mặc ngày hôm qua đã được thay ra, lúc này đang mặc đồ mà cô mua cho anh. Giọng nói lạnh lùng, lời của cô lộ ra một chút tức giận.
"Quần áo hôm qua anh mặc đâu rồi?"
"Vứt rồi." Cố Học Văn sao còn dám mặc chứ: "Hôm qua về nhà thay đồ xong thì ném luôn."
"Không tiếc sao?" Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng: "Ném làm gì? Vậy không phải là lại nợ cô ấy một lần sao?"
"Phán Tình." Cố Học Văn nhíu mày: "Anh sẽ trả tiền cho cô ấy, em đừng đa nghi được không?"
"Đúng rồi. Đương nhiên là phải trả lại rồi." Tả Phán Tình cười lạnh: "Không trả thì làm sao có cơ hội gặp mặt nhau được chứ? Không gặp mặt thì làm sao có cơ hội để hai người ôn lại chuyện cũ được chứ."
"Phán Tình." Trước kia Cố Học Văn chỉ biết cô nhanh mồm nhanh miệng, lúc này tức thì lại thành không chống đỡ nỗi: "Anh không gặp cô ấy, chuyển khoản cho cô ấy không được sao?"
"Đương nhiên được." Tả Phán Tình chọc chọc ngực anh, hơi giảm lực sợ làm đau tay mình: "Thật hiếm thấy nha, anh còn biết số tài khoản của cô ấy sao? Đây là quan hệ gì vậy?"
"Phán Tình. Anh không phải không được gặp cô ấy sao?" Cố Học Văn xấu hổ: "Vậy em muốn thế nào?"
"Hỏi em muốn thế nào là sao?" Tả Phán Tình xem thường anh: "Anh muốn sao thì làm vậy. Anh muốn làm gì thì làm."
"Tả Phán Tình." Cố Học Văn bị cô bức đến khó thở: "Em đừng như vậy, cùng lắm thì anh không gặp cô ấy, anh nhờ Tống Thần Vân trả lại tiền cho cô ấy có được không?"
"Tùy anh." Tả Phán Tình cảm thấy phiền, vừa nói đến việc này cô liền thấy phiền, cô không muốn làm mình nhìn như nhỏ mọn, nhưng không nhịn được.
Phải gánh tội danh là chanh chua, cô cũng thừa nhận luôn, dù sao cô vốn cũng không phải là một cô gái hiền lương thục đức gì. Cần gì phải giả bộ?
"Cố Học Văn, anh đừng ở đây làm tôi buồn nôn. Anh muốn làm gì thì làm, không liên quan đến tôi."
← Ch. 238 | Ch. 240 → |