Không Bao Giờ Gặp Lại
← Ch.235 | Ch.237 → |
Edit: Jade
Beta: Iris & Phong Vũ
"Được" Cố Học Võ lật lật hai cái, rồi ký tên lên hai tờ đơn thỏa thuận, đem một bản đưa tới tay Kiều Tâm Uyển: "Muốn làm thủ tục, cô có thể trực tiếp đi tìm Hồ Nhất Dân. Việc còn lại, tôi nghĩ tôi không cần nói nhiều."
Hồ Nhất Dân là luật sư, việc này với cậu ta mà nói, chỉ là một việc nhỏ.
"Tôi sẽ gặp." Kiều Tâm Uyển thở sâu, nhận lấy tờ đơn đã ký tên, cảm giác ngực lại bắt đầu co rút đau đớn, chị ta nở nụ cười. Cười đến vô cùng sáng lạn.
"Hiếm khi nào chúng ta lại có một lần ăn ý như vậy, đều tìm Hồ Nhất Dân làm luật sư ly hôn cho chúng ta."
Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhưng không có tâm tình để ý đến lời chị ta, Hồ Nhất Dân là luật sư, cũng là một người nổi tiếng trong giới, không tìm cậu ta thì tìm ai? Chẳng lẽ phải bố cáo thiên hạ để người ta biết bọn họ ly hôn sao?
Đưa tay bình tĩnh cầm lấy hồ sơ, thu dọn lại, cũng không thèm nhìn tới Kiều Tâm Uyển, anh đứng dậy chuẩn bị đi. Kiều Tâm Uyển đột nhiên kéo tay anh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt anh.
"Cố Học Võ, tôi nói lần cuối cùng. Chuyện ngày hôm qua thực sự không phải tôi làm."
"Vậy sao?" Cố Học Võ nhìn đôi mắt trong suốt của chị ta, mang theo một tia cầu xin. Bỗng gật đầu: "Tôi biết rồi, không phải cô. Nhưng. thủ tục ly hôn tôi đã ký tên rồi."
Lúc này cô nghĩ muốn đổi ý, cũng không còn kịp nữa rồi. Kiều Tâm Uyển đột nhiên nở nụ cười, lui người từng bước về phía sau: "Cố Học Võ, anh thật tàn nhẫn."
"Cái đó phải xem là đối với ai." Đối với chị ta, Cố Học Võ chưa bao giờ cảm thấy mình tàn nhẫn, lui người về phía sau, anh xoay người rời đi không nhìn Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển nhìn thấy bóng lưng anh, ngực như bị kéo căng ra, ôm ngực ngồi chồm hổm xuống, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa.
"Cố Học Võ, tạm biệt!"
Tạm biệt. Chính là không bao giờ... gặp nữa. Cuộc hôn nhân ba năm giống như là một giấc mộng. Hiện tại tỉnh giấc mộng rồi, chị ta phải bắt đầu đối mặt với sự thật.
Cố Học Võ rời khỏi cuộc đời của chị ta, chắc hẳn anh vẫn có thể gặp được người tuyệt vời hơn? Còn chị ta ——
Chỉ sợ cả đời này vô duyên với hạnh phúc thôi?
Lúc Trịnh Thất Muội chạy tới bệnh viện, Tả Phán Tình đang nằm trên giường ngủ, nghe thấy tiếng động, cô ngồi dậy.
"Phán Tình?" Trời ơi, sao trong thời gian ngắn, sắc mặt đã tái nhợt giống như quỷ vậy?
"Thất Thất. Cậu đã đến rồi sao?" Tả Phán Tình ngồi dậy, nhìn bóng đêm bên ngoài: "Đã trễ thế này, sau cậu còn đến đây?"
"Tớ lo cho cậu." Trịnh Thất Muội chưa từng nghĩ sẽ có chuyện không may xảy ra trên người Tả Phán Tình: "Sao lại sảy thai? Cậu, cậu không phải là bởi vì tớ mới ——"
Trên đường chạy qua đây, tâm trạng cô cứ không yên, cứ nghĩ đến chuyện có phải vì hôm qua Tả Phán Tình đi tìm gã đàn ông vô liêm sỉ kia tính sổ cho nên mới xảy ra chuyện? Ý nghĩ này trong đầu làm cho cô gần như không có cách nào tỉnh táo lại.
Vội vàng chạy một mạch tới đây.
"Không phải. Không phải." Tả Phán Tình nắm tay cô lắc đầu: "Không phải do cậu, cậu đừng có tự trách mình."
"Nhưng mà ——" sao có thể? Cô ấy vừa mới nói muốn đi tìm hắn ta tính sổ, ngay sau đó liền bị sảy thai. Còn không phải bởi vì cô: "Tên đàn ông khốn nạn đó rốt cuộc là ai? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ muốn tìm anh ta tính sổ?"
"Thất Thất?" Tả Phán Tình chợt sửng sốt, nhìn vẻ mờ mịt trên mặt Trịnh Thất Muội: "Cậu, cậu thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?"
"Không có." Mặt Trịnh Thất Muội đỏ lên, cả người cũng không ngừng xoắn xuýt: "Tớ, hôm qua đầu óc tớ thực sự mơ mơ hồ hồ, một chút cũng không nhớ. Tớ chỉ nhớ người đàn ông đó hình như rất cao to."
Vóc dáng cô cũng không tính là thấp, 1m68 đối với phụ nữ cũng được coi là cao rồi. Vậy mà đứng trước mặt người đàn ông đó, cô vẫn thấy mình rất bé nhỏ. Cô nhớ mình gần như là nằm gọn trong người anh.
Còn nữa, lúc ý thức có chút tỉnh táo, cô hình như là đã thấy trên mặt người đàn ông kia ——
冏
~Đang suy nghĩ miên man thì bị Tả Phán Tình cất giọng cắt ngang, vẻ mặt cô có chút lo lắng: "Thất Thất." Tả Phán Tình giật giật tay cô, không biết phải nói như thế nào: "Tớ thực sự xin lỗi cậu, đêm qua tớ không có bảo vệ tốt cho cậu."
"Không liên quan đến cậu." Trịnh Thất Muội đấm đấm vào đầu mình: "Nói đi nói lại, vẫn là do tớ không tốt."
Nếu không bị Đỗ Lợi Tân chọc tức thì sao cô lại đến quán bar? Sao lại có thể điên đến nỗi tìm lấy một người đàn ông đi thuê phòng chứ?
"Thất Thất." Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào: "Buông tha ình đi. Đừng vì đàn ông mà đau khổ. Không đáng."
"Phán Tình? Cậu rốt cuộc vì sao lại sanh non?" Trịnh Thất Muội không hiểu: "Cậu nói không phải bởi vì mình, vậy, vậy, là vì sao?"
Tả Phán Tình thở dài một hơi, không biết phải nói như thế nào. Trừng mắt nhìn, cuối cùng mở miệng yếu ớt.
Nửa giờ sau, Trịnh Thất Muội nhìn mặt Tả Phán Tình, vẻ mặt không thể tin được: "Cậu nói Cố Học Văn ở bên ngoài có tiểu tam?"
Không phải chứ? Tuy số lần Trịnh Thất Muội và Cố Học Văn gặp mặt không nhiều nhưng cô thấy anh không giống loại người sẽ có tiểu tam ở bên ngoài?
"Tớ cũng không tin." Thực ra Tả Phán Tình cũng bảo mình phải tin Cố Học Văn, nhưng mà những tấm ảnh kia, cuộc điện thoại kia. Còn cả việc anh mặc quần áo Lâm Thiên Y mua nữa.
Cô thật sự không có cách nào thuyết phục chính mình, nói Cố Học Văn cùng người phụ nữ kia là bạn bè bình thường, nói Cố Học Văn cùng người phụ nữ kia cái gì cũng không có. Nói tất cả đều là cô đa nghi, thực sự Cố Học Văn trong sạch.
Cô không có cách nào nghĩ như vậy, trong lòng đầy cảm giác mệt mỏi, cô chỉ cảm thấy mệt, mệt chết đi được.
"Phán Tình?" Lúc nay cuối cùng Trịnh Thất Muội cũng hiểu ra, nhìn bộ dạng Tả Phán Tình như vậy, nếu cô còn không hiểu được, thì mắt cô đúng là có vấn đề.
"Cậu yêu Cố Học Văn rồi đúng không?"
Chỉ có phụ nữ khổ vì tình mới có vẻ mặt như vậy.
Tả Phán Tình cắn môi, thân thể còn đau nhức, cơn đau này nhắc nhở cô, cô có bao nhiêu ngu xuẩn mới đi yêu một người mà mình không nên yêu.
"Phán Tình." Trịnh Thất Muội đột nhiên vươn tay ôm vai cô, vẻ mặt tức giận: "Anh ta giờ đang ở đâu? Tớ muốn đi tìm anh ta tính sổ."
"Không cần." Tả Phán Tình lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Trịnh Thất Muội: "Nếu cậu thật sự là bạn tớ, thì giúp tớ làm một chuyện."
"Chuyện gì?" Trịnh Thất Muội nhìn Tả Phán Tình, lúc này cho dù Tả Phán Tình cần giúp đỡ gì, cô cũng không từ chối.
Tả Phán Tình nở nụ cười, không có tình yêu thì có sao đâu? Cô còn có bạn bè, người thân.
Vì một Cố Học Văn mà khiến ình muốn chết muốn sống, đáng sao?
Rất nhanh, Trịnh Thất Muội rời đi. Tả Phán Tình nhắm mắt lại, an tâm nghỉ ngơi.
Hiên Viên Diêu ngồi trước cửa sổ phòng làm việc, nhíu mày nhìn bên ngoài mưa càng lúc càng lớn. Anh ta yêu sạch sẽ nên vô cùng ghét mấy ngày mưa như vậy.
Trên tay cầm một ly rượu, đưa đến đầu mũi nhẹ nhàng ngửi, vẻ mặt thanh thản: "Hiện tại cô ấy đang ở đâu?"
"Còn ở trong bệnh viện." Thang Á Nam bước lên không một tiếng động, mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau anh ta: "Vừa rồi Cố Học Văn rời khỏi. Hình như là đi tìm cô ấy."
"Ah?" Giọng nói hơi cao lên, trên mặt có vài phần nghiền ngẫm: "Cô ấy ở một mình?"
"Trịnh Thất Muội vừa đến bệnh viện, hẳn là sẽ chăm sóc cho cô ấy." Vẻ mặt vẫn lạnh như băng của Thang Á Nam khi nhắc đến cái tên này thì khóe miệng gần như rất khó phát hiện mà giật giật.
Trịnh Thất Muội? Thật là cái tên vô cùng tầm thường.
"Vậy à." Khóe miệng Hiên Viên Diêu có chút mỉm cười: "Á Nam. Cậu nói cậu và Trịnh Thất Muội phải kết hôn, vậy có phải nên nắm chặt thời gian đi bồi dưỡng tình cảm một chút không?"
"......" Thang Á Nam trầm mặc, Hiên Viên Diêu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đứng lên, cầm ly rượu đặt ở trên bàn, đi tới trước mặt Thang Á Nam.
"Đi thôi. Tôi nghĩ Tả Phán Tình nhất định sẽ bảo Trịnh Thất Muội đưa cô ấy tránh xa Cố Học Văn, hiện tại chúng ta phải đi."
"Cậu chủ." Thang Á Nam đã hiểu anh ta muốn làm gì: "Liệu Tả Phán Tình có không đồng ý đi theo cậu như vậy không?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy yêu tà, lúc này nhiễm vài phần ngông cuồng, đối diện với một tia hoài nghi trong mắt Thang Á Nam. Anh ta nở nụ cười.
"Tôi lại rất tự tin, Tả Phán Tình sẽ đi theo tôi."
Thang Á Nam trầm mặc, nếu Tả Phán Tình dễ dàng chấp nhận ở bên Hiên Viên Diêu như vậy, thì tin chắc Hiên Viên Diêu cũng sẽ không có hứng thú với cô nhiều như vậy.
Sự việc cứ tiếp diễn như vậy. Nửa giờ sau, chiếc Bugatti Veyron dừng trước cửa bệnh viện. Lên lầu. Đúng lúc Trịnh Thất Muội đỡ Tả Phán Tình xuống giường. Nhìn thấy Hiên Viên Diêu đến, Tả Phán Tình thoáng sửng sốt. Trong phút chốc thậm chí không biết phải làm sao.
Hiên Viên Diêu vì phản ứng của cô mà nở nụ cười, liếc nhìn Thang Á Nam một cái, anh ta khẽ gật đầu, tiến lên đi tới trước mặt Trịnh Thất Muội.
"Anh, các anh là ai?" Trịnh Thất Muội nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác anh ta rất cao, ít nhất cũng cao trên 1m90?
Còn nữa chính là, trên mặt anh có một vết sẹo. Vết sẹo?
Cô còn nhớ, cô gần như nhớ rõ người đàn ông đêm qua, trên mặt cũng có một vết sẹo?
Không đợi Trịnh Thất Muội phản ứng, cả người cô bị Thang Á Nam khiêng lên, ôm ra ngoài.
"Này. Anh làm gì vậy." Trịnh Thất Muội hoảng hốt, tay chân không ngừng vùng vẫy. Người đàn ông này điên rồi sao?
Trời ạ, anh ta còn có vết sẹo, không phải là xã hội đen đấy chứ?
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tả Phán Tình, hiện tại chính cô ấy cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, làm sao mà có thể đến giúp cô?
Trong lòng càng cuống lên, cô không ngừng giãy dụa.
"Đồ vô lại, anh buông ra, anh có nghe không? Anh rốt cuộc là ai? Anh buông ra."
Người phụ nữ này thật ầm ĩ, gương mặt cương nghị của Thang Á Nam hiện lên vài phần xấu hổ, khiêng Trịnh Thất Muội ra phòng bệnh, liền nhìn thấy y tá trực ca chạy tới.
"Các người ầm ĩ cái gì? Đây là phòng bệnh ——"
Còn chưa kịp nói tiếp cô y tá đã bị vết sẹo trên mặt Thang Á Nam hù cho rụt người lại, một câu cũng không dám nói.
"Đồ vô lại, anh có nghe không? Đây là phòng bệnh, anh buông tôi xuống." Trịnh Thất Muội bị một người đàn ông khiêng, tay anh ta còn đặt ở trên mông cô. Điều này làm cho cô xấu hổ vô cùng.
Cho dù là lúc đó hai người có thể đã làm ra những chuyện còn thân mật hơn rồi, nhưng lúc đó là do cô say. Còn bây giờ thì tỉnh táo rồi.
"Câm miệng." Trên người Thang Á Nam có một loại khí thế. Anh ta mở miệng, giọng nói mang theo lạnh lẽo vô hạn: "Cô còn ầm ĩ nữa tôi sẽ xử cô ngay tại đây đó."
Xử. Xử cô? Xử cô là có ý gì?
Trịnh Thất Muội càng sợ, càng giãy dụa nhiều hơn, dứt khoát quay lại phía sau la lên: "A, cứu mạng, giết người."
Tả Phán Tình ở bên trong nghe thấy liền phục hồi tinh thần định đuổi theo. Hiên Viên Diêu đã đứng trước mặt cô.
"Tả Phán Tình."
"Hiên Viên Diêu." Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh, con ngươi trừng thật lớn. Tức giận làm cho thân thể của cô bắt đầu run rẩy: "Anh. Anh muốn thế nào? Anh bảo thuộc hạ của anh thả Thất Thất ra."
"Em yên tâm, Á Nam sẽ không làm gì bạn em đâu."
"Hiên Viên Diêu." Tả Phán Tình giận dữ, đứng thẳng người túm chặt quần áo của anh ta, lại bởi vì trong người không khỏe mà mềm nhũn ngồi trở lại trên giường.
"Mệt lắm hả?" Hiên Viên Diêu nhíu mày, vẻ mặt có chút không đồng ý: "Đi theo tôi đi, Tả Phán Tình, người lần trước tôi đã mời còn đang ở biệt thự chờ, các cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho em."
"Không cần." Tả Phán Tình tuyệt đối không cần Hiên Viên Diêu giả người tốt: "Anh tránh ra. Tôi chỉ cần anh tránh xa tôi một chút là được."
"Chặc chặc. Thật là đáng tiếc." Hiên Viên Diêu nở nụ cười, nốt ruồi nơi khóe mắt lúc này cũng theo gương mặt mà cong lên, mang theo vài phần mùi vị yêu tà: "Con người của tôi lại thích làm ngược lại. Em càng không muốn gặp tôi. Tôi lại càng muốn làm cho em phải gặp tôi."
"Hiên Viên Diêu, anh là đồ bệnh hoạn." Tả Phán Tình ngoại trừ câu này, đã không biết nói gì.
"Đúng vậy, bệnh cũng không nhẹ, bệnh này cũng chỉ có em mới có thể trị." Hiên Viên Diêu không chút phật lòng, hoàn toàn không thèm để ý cô xem mình là đồ thần kinh.
"Hiên Viên Diêu." Tả Phán Tình rất mệt, thân thể rất đau, đủ loại khó chịu khiến cô hoàn toàn không có kiên nhẫn phí thời gian với Hiên Viên Diêu.
"Tôi cầu xin anh, tránh xa tôi một chút. Tôi thực sự ghét anh."
Thật sự là ghét. Ngoài ghét còn có một chút căm hận, căm hận vô cùng.
Cô hận anh ta, ai cần anh ta thích chứ? Ai cần anh ta tự ình là thông minh đi theo dõi Cố Học Văn? Nếu không phải như vậy, cô sẽ không sẽ biết Cố Học Văn thực sự phản bội. Sẽ không biết chuyện của Cố Học Văn và Lâm Thiên Y ——
Nghĩ như vậy có chút gạt mình dối người, nhưng mà cô không có cách nào không nghĩ như vậy. Sau khi bị Cố Học Văn làm tổn thương nghiêm trọng, cô bức thiết vì mình mà tìm một người nói ra, để phát tiết tâm tình đang tích tụ.
"Hiên Viên Diêu, anh tránh ra."
"Em khẳng định." Hiên Viên Diêu nhìn sắc mặt cô tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Bộ dạng hiện tại của em thoạt nhìn rất không tốt. Em cần người chăm sóc."
"Tôi không cần anh chăm sóc." Tả Phán Tình đứng thẳng lên, làm cho mình nhìn dũng cảm một chút. Chống lại hai tròng mắt của Hiên Viên Diêu, vẻ mặt của cô mang theo chút châm biến.
"Mục đích của anh là gì? Thân thể của tôi? Hay là con người tôi?"
Vươn tay, chỉ thẳng vào ngực anh ta, giọng nói khàn khàn yếu ớt, nhưng khí thế lại không chịu nhượng bộ chút nào: "Hiên Viên Diêu, anh chụp tấm ảnh này không phải là chờ cho tôi nhìn thấy sao? Anh hiện tại giả làm người tốt làm gì? Có cần thiết không?"
"Nếu em không tự tiện xông vào phòng làm việc của tôi, làm sao em có thể nhìn thấy được?" Hiên Viên Diêu lời ít ý nhiều, đem vấn đề ném trở lại. Trên mặt rất bình tĩnh.
Tả Phán Tình bị anh ta chặn lời đến nói không nên lời. Quả thật. Sáng nay là cô đã quá kích động, nhưng mà ——
"Thất Thất. Tôi sẽ không để cho thuộc hạ của anh tổn thương cô ấy, anh bảo thuộc hạ thả cô ấy ra."
"Tả Phán Tình. Theo tôi đi đi." Hiên Viên Diêu cười yếu ớt đưa tay ra. Vẻ mặt rất ung dung: "Tôi có thể bảo vệ em. Chăm sóc em, cho em mọi thứ em muốn ——"
"Không cần."
Giọng nói lạnh như băng nhưng không phải của Tả Phán Tình. Cô sửng sốt một chút, nâng mắt lên, phát hiện Cố Học Văn không biết đã đến từ khi nào.
Anh, sao lại về đây?
← Ch. 235 | Ch. 237 → |