Đồ đằng của nước và nhũ tan vào nhau
| ← Ch.07 | Ch.09 → |
Sở Úc mang nàng về phủ đệ, bỏ nàng trong một căn phòng tối.
Dùng sức đẩy một cái, Doãn Nặc ngã nhào trên đất, bàn tay bởi vì cọ sát mà sinh ra tơ má.u.
Hắn cười lạnh một tiếng, quay người đóng cửa lại.
Doãn Nặc ngồi thẳng người, căn phòng tối đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, thời điểm thị giác không dùng được, thính giác liền trở nên nhạy bén.
Cảm giác có tiếng ✝️_♓_ở ԁố_𝐜 cao thấp không ổn định: Hồng hộc... Hồng hộc... Hồng hộc. Từ xa tới gần, nhưng lại không nghe được tiếng bước chân.
Cảm giác có nguy hiểm nhưng không nhìn thấy được như thế này làm Doãn Nặc hoảng sợ đến mức tim đập nhanh hơn, giọng nói đã nằm cổ họng, hô to: "Là ai... Là ai..."
Tìm kiếm nơi phát ra tiếng động đó, chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lục đang sáng lên trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
Chân Doãn Nặc đã run đứng dậy không nổi, kéo lấy ✞-𝐡â-𝐧 𝐭-𝒽-ể lui về phía sau.
Mắt lục chậm rãi tới gần nàng, còn có thể nghe rõ ràng âm thanh nước chảy rơi trên mặt đất, tách... Tách... Tách...
Cửa bị mở ra, xuyên qua ánh trăng, Doãn Nặc rõ ràng trông thấy, cách mình chỉ khoảng một thước lộ ra hai hàng răng cưa sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể đem con mồi xé nát. Khóe miệng chảy ra nước bọt khiến người ta buồn nôn, chẳng biết là sói hay con chó dữ.
Sở Úc vẫy tay một cái: "Viêm lang!"
Con thú cực kỳ hung dữ nghe lời chạy đến trước mặt Sở Úc, cọ cọ chân của hắn!
Doãn Nặc vui mừng thở dài một hơi, 𝖙♓â*𝖓 †*h*ể lụi xơ trên mặt đất.
Nến được đốt khắp bốn phía, phòng tối bỗng chốc sáng lên. Nàng mới biết được căn phòng tối này là hình phòng*, bên trong có nhiều loại dụng cụ 🌴г.ⓐ 🌴.ấ.n khác nhau. ✞𝖍*â*ⓝ 𝐭*𝖍*ể 𝐫_⛎_ռ г_ẩ_𝓎 từng cơn.
*phòng để thi ♓àռ-𝒽 𝐡ì-n-♓ phạt
Nhìn dáng vẻ của Sở Úc chắc là vừa tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng.
Ở trong mắt Doãn Nặc, Sở Úc là người có bệnh sạch sẽ quá mức, về cơ bản nhìn thấy hắn không phải đang đi tắm trên đường đi, chính là tắm trên đường trở về.
Ở trên giường, Sở Úc nâng tay chống đầu thưởng thức rượu ngon, áo bào rộng lớn được buộc một cách lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh mê người cùng lồng 𝓃ɢ*ự*ⓒ kiên cố, mặt không hề cảm xúc. Cho dù như thế, dáng vẻ lười biếng như vậy của hắn có thể cho người ta cảm thấy thật yêu nghiệt.
Viêm lang lại bò tới bên cạnh chủ nhân, ánh mắt khinh thường nhìn Doãn Nặc, rõ là chủ nhân kiêu ngạo ra sao thì con sói này kiêu ngạo như thế.
Doãn Nặc không biết một người một sói bọn họ muốn làm gì nữa đây?
Sở Úc tà mị nhìn nàng một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, ra hiệu nàng đi tới.
Doãn Nặc đứng lên, lảo đảo đi tới. Đứng ở trước người hắn, cúi đầu.
Hắn đưa tay nắm lấy đai lưng của nàng, bị Doãn Nặc gắt gao đè bàn tay của hắn lại, hoảng sợ nhìn hắn.
Sở Úc thu tay lại sau đó nhìn vào ánh mắt sợ hãi của nàng, dần dần nở nụ cười 🍳ц.ỷ mị, lại giống như ánh trăng sáng rực làm cho người ta đắm đuối, mê mẩn. Hắn nhàn nhạt nói: "Muốn làm người sống hầu hạ bản vương, hay là muốn làm người 🌜.𝖍.ế.✞ bị bản vương lấy roi đánh lên, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai?"
Thiếu nữ cố nén nước mắt, buông tay ra. Sở Úc theo cổ áo nàng, dùng sức xé nát toàn bộ quần áo.
T𝐡â·ⓝ †·♓·ể mỹ lệ của thiếu nữ phơi bày trong tầm mắt hắn, hoàn mỹ như thế, như có quầng sáng tỏa ra, làm cho người ta không dời mắt nổi. Kiểu tóc trên đầu đã rối tung nhiều sợi rủ xuống, thật lộn xộn, Sở Úc đưa tay rút trâm cài tóc của nàng đi, toàn bộ tóc trên đầu tán lạc rơi xuống, tóc dài đen như mực đổ xuống như thác nước, che che lấp lấp xuân sắc trước 𝐧g.ự.🌜, nhũ hoa phấn nộn kia trốn ở giữa những sợi tóc, làm cho người ta phải đi tìm.
Hắn kéo nàng vào trong 𝐧●𝖌●ự●🌜, cúi đầu áp sát mặt nàng lấy khăn ra dùng sức lau sạch cằm nàng. Hận không thể lau đi một lớp da trên mặt nàng.
"Đau quá... Nhẹ chút" Doãn Nặc bị đau hé miệng phát phát ra thanh âm bất mãn.
Mà Sở Úc nghe được giống như là đang làm nũng vậy.
"Bản vương chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi sao không nghe lời như vậy." Nghe thanh âm giống như rất ôn nhu, xác thực không có một chút lạnh lùng nào.
Ngón tay thon dài vén sợi tóc che ở trước ⓝ●gự●🌜 phải nàng lên, ngón tay từ đồi núi đầy đặn đến nhũ châu phấn nộn, chậm rãi trượt xuống cái bụng bằng phẳng, da thịt 𝖒ề*ɱ mạ*❗ không có một chút tì vết.
Lẽ nào thật sự là hắn nhìn lầm, hay là...
Sở Úc uống một hớp rượu, mớm vào trong miệng nàng, nàng lắc đầu mím chặt môi tỏ vẻ chống cự, cuối cùng cũng bị hắn nắm cằm, buộc nàng nuốt vào.
"Ngoan... Đừng 𝐜-ắ-𝖓 m-ô-❗, ta sẽ đau lòng!" Sở Úc nhìn tiểu nhân nhi trong 𝖓●🌀ự●𝖈 hắn, khóe môi bị cắn phá, không biết vì sao đáy lòng có chút đau xót khó hiểu.
"Nặc Nặc... Ngươi đú.🌴 lại cho ta có được hay không?" Chóp mũi của hắn chậm rãi cọ lấy chóp mũi nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như khát vọng, giọng điệu đòi hỏi.
Một ngụm rượu rót vào trong miệng nàng, hắn ngậm lấy môi của nàng, chậm rãi ɱ-ú-✝️ rượu ngon trong miệng nàng, rượu không say nhưng lòng người đã say, hắn nguyện đắm chìm trong hơi thở của nàng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Hương rượu hòa lẫn hơi thở nam tính của nam nhân này, làm toàn tân Doãn Nặc mềm như nước, cảm giác ẩm ướt giống như điện giật từ bờ môi truyền đến, đầu óc nàng trống rỗng một chút. Ngay sau đó nàng nhanh chóng cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh, cũng không ngừng nói với mình, đây là độc dược, tuyệt đối không nên trầm mê, vừa nghĩ tới đó bờ môi liền bị môi mỏng xẹt qua.
Lưỡi mềm trực tiếp x_â_〽️ 𝖓𝐡_ậ_ρ, b● ⅼ.𝒾.ế.𝖒 giằng co, toàn thân Doãn Nặc lập tức tê dại.
Ngón tay của hắn nắm lấy đỉnh nhọn hồng, phấn 〽️ề.ⓜ m.ạ.𝒾 trước n🌀ự●𝖈 nàng, tiếng ngâm khẽ từ trong miệng Doãn Nặc tràn ra.
"Ừm... Không muốn..." Tiếng 𝖙𝖍-ở gấ-𝐩 êm ái, làm toàn thân hắn căng cứng, bụng dưới nóng rực.
Sở Úc ngậm lấy nhũ châu, đầu lưỡi trêu đùa đỉnh núi. Nàng không chịu được ưỡng cong †-♓-â-п ✝️-h-ể đưa nhũ hoa đầy đặn vào trong miệng hắn nhiều hơn nữa, mặc hắn 𝖒ú·✝️ cắn.
Bàn tay nóng rực thuận theo bụng dưới sờ đến chỗ sâu rậm rạp kia, ngón tay đẩy hai bên mép thịt kia ra, lòng bàn tay ma sát lấy đầu thịt nhọn kia, ⓣ-𝖍â-𝐧 𝐭-ⓗ-ể thiếu nữ 𝐫u·ռ ⓡẩ·γ. Ⓚ_ẹ_🅿️ c_𝖍ặ_т hai chân.
"Không muốn... Không muốn sờ..."
"Thật không muốn sao? 𝐓*𝖍*â*ռ 𝖙♓*ể của nàng lại rất thành thật, nhìn xem nàng chảy nhiều nước như vậy, trên giường đều ướt cả một mảng."
Ngón tay tiếp tục thò vào trong nhục huy*t, vết chai tên ngón tay cọ lấy thịt mềm kia, thịt mềm vừa co chặt lại hút lấy ngón tay, thủy triều không ngừng tuôn ra, thấm ướt bàn tay của hắn.
Nàng bị hắn trêu chọc đến dục hỏa ⓣ𝐡·iê·𝖚 𝒸·♓á·🍸 da thịt trắng nõn nhuộm màu đào phấn nhàn nhạt say lòng người.
Thiếu nữ ở dưới người nở rộ đóa hoa mẫu đơn, nhiệt độ 🌴_h_â_ⓝ ✞ⓗ_ể càng lên cao sắc dục càng đậm đặc, bông hoa càng nở càng diễm lệ, đồ đằng hoa mẫu đơn nổi lên từ 𝓃·🌀·ự·𝐜 phải đến phần bụng của nàng.
"Nặc Nặc, có biết là nàng đẹp như thế nào không..." Hắn cắn vành tai mẫn cảm của nàng, ✞_♓_â_𝐧 𝐭𝖍_ể nàng tê dại một trận. Phát ra tiếng 𝐫ê-𝓃 ռ𝐡-ẹ...
✞●ⓗ●â●ռ †𝒽●ể Sở Úc càng ngày càng khô nóng, nàng chỉ có thể thuộc về hắn, bất kể hắn là ✝️♓·â·ⓝ †·h·ể Thuần Dương hay không, nếu quả thật có người như vậy thì ⓖ.❗.ế.🌴 𝒸♓ế*†.
Sở Úc giật phăng áo bào của mình, lộ ra ⓣ♓â●𝐧 т●ⓗ●ể cường tráng, bên trên n🌀ự.🌜 trái có một cái đầu Thanh Long, thân mình nó uốn lượn bao quanh ở trên пgự-𝒸 qua vai tới tay rồi từ trên cánh tay kéo dài kín phần bụng.
Doãn Nặc giật mình trợn to mắt hạnh, hồn phách chấn động nhìn Thanh Long kia.
"Nặc Nặc, bất kỳ người nào đều sợ nó, chỉ có duy nhất nàng là không sợ nó, nàng là nữ nhân thuộc về ta, 𝖍_ô_𝐧 nó..." Giọng điệu đầy cách thức ra lệnh.
Hắn cúi người xuống, để môi của nàng gần kề Thanh Long, Doãn Nặc không biết vì cớ gì mà giờ phút này lại không sợ, chỉ muốn gần sát nó, môi đỏ ấm áp h_ô_ռ lên đầu cự long, từng chút từng chút, nụ 𝖍_ô_n tiến vào trong lòng của hắn. Giờ khắc này hắn cảm thấy được ấm áp chưa bao giờ có.
Hắn quỳ xuống 𝖍_ô_ⓝ khắp toàn thân của nàng, như nhặt được trân bảo mình yêu quý. Hắn trực tiếp mở hai chân của nàng ra côn th*t đang chống đỡ trực tiếp ↪️ắ-〽️ ⓥà-0 trong cơ thể của nàng, chỉ mới tiến vào gần một nửa, ngay sau đó tiếng kêu sợ hãi của nàng vang lên."A... Đau... Đau
... Đồ vô lại, ta đau, oa.. oa. "
Đang yên đang lành cự vật kia trương lớn như vậy làm gì? Cũng không biết chậm rãi đi vào sao? Nước mắt của nàng càng chảy càng nhiều.
Thế là hắn ♓ô-ռ Doãn Nặc còn đang thút thít, liền theo cảm giác động thử một chút. Đợi nàng thích ứng hơn, đi vào khe hẹp, bên trong thịt mềm gấp rút hút lấy thân gậy, khiến cho hắn kích động không thôi, muốn đòi lấy nhiều hơn, trong lòng điên cuồng co rút.
"Nặc Nặc, ngươi thật chặt..."
Nàng vừa khóc bên vừa đẩy Sở Úc ra phía ngoài, sắc mặt trở nên trắng bệch, muốn mắng hắn, lại đau không cách nào phát ra thành lời.
Gầm nhẹ một tiếng, tinh d*ch bắn ra, hắn ôm nàng thật chặt như muốn khảm nàng vào bên trong xương thịt mình.
Một lúc sau, hắn nghiêng người đứng dậy, liền cúi đầu nhìn sang, một vết ⓜá.υ đỏ tươi cùng tinh d*ch trắng đục đậm đặc ở trên hai đùi trắng nõn của nàng lộ ra vô cùng dễ thấy.
Nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn, bất kỳ người nào cũng không thể cướp nàng đi khỏi hắn.
Cuối cùng Sở Úc lại giày vò nàng mấy lần, nàng cũng không nhớ rõ. Dù sao chuyện sau đó, nàng vừa khóc, thể lực theo không kịp, trực tiếp 𝖍ô*𝐧 mê bất tỉnh ở trong ռ𝖌*ự*c hắn. Liền ♓_ô_п mê đến ngày thứ hai.
| ← Ch. 07 | Ch. 09 → |
