Phiên ngoại:?�iệp luyến hoa 2
← Ch.159 |
Phiên ngoại: Điệp luyến hoa 2 (H, bách hợp) "Diệu Phất rửa sạch cho tỷ tỷ."
𝐓●♓●â●𝐧 𝐭ⓗ●ể nữ tử thuần khiết như ngọc, ở trong nước suối ấm áp, hơi thở của nàng không đều dịu dàng nói.
Tay ngọc trong nước cầm khăn lau nhẹ â/m hộ Hương Điệp, tấm lụa mùa trắng lau bên ngoài chùm lông đen trên tiểu huy*t, k●í𝐜●♓ 𝐭h●í●𝖈●𝒽 Hương Điệp khẽ гê·𝓃 𝐫·ỉ.
Chỉ nghe Hương Điệp nói: "Muội muội ~ đừng, muội muội ~~ Diệu Phất ~~" "Tỷ tỷ đừng tránh."
Diệu Phất tiến lên hai bước, ở trong nước, đầu gối nhỏ trắng tách hai chân Hương Điệp, nàng quấn tay trong tấm lụa trôi nổi rồi chậm rãi đi vào giữa hai chân Hương Điệp, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, Diệu Phất không quen hầu hạ người khác rửa sạch chỗ này, tỷ tỷ mau tách chân ra để Diệu Phất hầu hạ dễ dàng hơn một chút."
Tuy nói Diệu Phất chưa từng tẩy rửa nơi này cho người khác nhưng bàn tay ngọc của nàng đã từng an ủi chính mình.
Tất nhiên biết phải sờ vào chỗ nào của Hương Điệp mới có thể làm nàng mất hồn.
Qủa nhiên, Hương Điệp bắt đầu khó chịu, suýt nữa không đứng vững nổi, chỉ cảm thấy tay Diệu Phất 𝐯-цố-т 𝐯-e â/m hộ nàng, mỗi một hành động đều vỗ về đúng vào 🦵_ï𝖓_𝒽 ♓_ồ_ⓝ nàng.
Nàng không nhịn nổi nhíu chặt lông mày, hai tay bấu vai Diệu Phất, ngón tay giống như cây hành nước bóp nhẹ bả vai Diệu Phất.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
Diệu Phất tiến lên 𝒽-ô-𝖓 nhẹ cằm Hương Điệp, hàm răng cắn làn da Hương Điệp, kêu khẽ: "Tỷ tỷ, có thể tắm cho Diệu Phất hay không?"
Nàng nhỏ nhẹ cầu xin Hương Điệp, chủ động 𝖍·ô·n gáy Hương Điệp, môi đỏ đóng mở, cái lưỡi hồng hào ⅼⓘế·m láp làn da trên cổ Hương Điệp.
Hương Điệp тh.ở 𝐠.ấ.ⓟ phát ra tiếng, tay trượt xuống vai Diệu Phất, nắm chặt một bên vú ɱề_Ⓜ️ 〽️_ạ_ℹ️ của Diệu Phất.
Nàng và Diệu Phất đứng rất gần, chỉ cách một ngón tay giữa vú.
Diệu Phất nhịn không được 🌴·𝖍·â·n т·♓·ể mềm nhũn, nàng khẽ 𝐫ê·𝓃 𝐫·ỉ, cắn vai Hương Điệp, kêu: "Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~ ah ~ tỷ tỷ."
Trong nước, tấm khăn lụa quấn tay nàng chẳng biết trôi đi đâu rồi.
Diệu Phất sờ â/m hộ Hương Điệp, tiến lên thêm một bước, tách chân Hương Điệp ra, ngón tay của nàng đi vào miệng tiểu huy*t Hương Điệp, vân vê nhẹ bên trong.
Hương Điệp cũng †h_ở ⓗ_ổ_𝖓 𝖍_ể_𝖓 𝓇ê●𝖓 r●ỉ, nàng gối lên trong nước, bắp đùi thúc vào giữa hai chân Diệu Phất, dùng bắp đùi của mình cọ nhẹ hạ thể Diệu Phất.
Đây là tư vị sung 𝐬.ư.ớn.🌀 cỡ nào, Diệu Phất chỉ cảm thấy chân Hương Điệp châm lửa dục khắp người nàng.
Ngón tay của nàng nhịn không được xâ.𝐦 𝐧.𝒽ậ.ρ vào trong âm huy*t Hương Điệp, gảy nhẹ, chỉ cảm thấy trong dòng nước ấm, âm huy*t của Hương Điệp chảy ra dịch thể trơn dính.
†𝖍â*𝓃 𝐭𝖍*ể các nàng quấn lấy nhau, ♓ô●п nhau, lên trên bờ, hai cơ thể nữ tử trơn mịn thực sự là báu vật nhân gian, lại giống như xà mỹ nhân, 🍳𝐮*ấ*𝖓 𝐪⛎*ý*𝖙 lấy nhau ở bờ suối nước nóng này.
Mùi hương d*m đãng bay bổng trong núi, hai chân Hương Điệp và Diệu Phất quấn lấy nhau, â/m hộ kề sát nhau, hạ thể ma sát với nhau, giống như hai xà ⓜ_ỹ 𝖓_ữ.
Bốn cái vú căng tròn đong đưa dưới ánh trăng, phập phồng từng đợt, trong quá trình ma sát, tiếng nước d*m mỹ phát ra từ hạ thể hai người.
Mái tóc đen dài leo lên tấm lưng trơn mịn trắng nõn của các nàng, tiếng 𝐫ê_п 𝓇_ỉ bên môi nhau vang lên.
Đây là đang phát tiết ♓_ⓐ_ɱ 𝖒_ⓤ_ố_ռ nguyên thủy nhất với nhau, không liên quan tới giới tính, cùng yêu cùng muốn cùng một nhịp thở.
Mặt trăng treo cao, tình dục say sưa, đêm còn rất dài.
← Ch. 159 |