← Ch.089 | Ch.091 → |
Ngôn Lăng Nhi đạp chân, trong cổ phát ra tiếng nức nở khe khẽ, nàng lắc đầu, mái tóc đen nhánh tôn lên gương mặt ửng đỏ xinh xắn 🍳-⛎ⓨ-ế-𝐧 г-ũ, khóe mắt ửng hồng uất ức khó chịu, rất sợ người khác nhìn thấy bộ dạng như vậy của hai huynh muội bọn họ nhưng lại bị huynh trưởng ѵ𝖚ố●т ⓥ●3 toàn thân, giày vò 𝖙ⓗ*ở 🅓*ố*ⓒ.
Tay Ngôn Thiếu Khanh chạy trên người nàng tới giữa hai chân của nàng, nàng k·ẹ·p ↪️♓ặ·t bắp đùi, hắn lại cướng ép luồn tay vào hạ thể nàng rồi khom lưng, môi lưỡi trượt xuống giữa hai vú của Ngôn Lăng Nhi rồi một mạch xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng.
Ngôn Lăng Nhi nằm ở trên giường т_𝐡_ở ◗ố_↪️, nàng mím môi, hai vú phập phồng, ở trong không khí lạnh lẽo nước đọng trên núm v/ú lóe sáng, bụng dưới cũng 𝓇⛎-п гẩ-ÿ nhè nhẹ như nghênh đón đại ca 𝖍-ô-𝓃 bụng dưới của nàng.
Lúc này, Ngôn Thiếu Khanh đã quỳ gối giữa hai chân muội muội, mặt của hắn đè trên bụng muội muội, một tay hướng lên nắm cái vú 〽️ề_〽️ ɱạ_𝐢 của muội muội giống như nắm vắt mì, ra sức xoa bầu ngự_𝒸 trắng tuyết này.
Ngôn Lăng Nhi ngẩng cao đầu, trên cổ thon dài có mấy dấu đỏ bị đại ca ⓜú*† vào, nhìn khá rõ ràng, nàng ưỡn п_𝖌ự_🌜 đưa vú mình vào trong tay đại ca, mặc dù trong lòng sợ bị người ta nhìn thấy nhưng vẫn không cách nào khống chế hạ thể ướ.ⓣ á.𝖙.
Nước giữa hai chân chảy từng luồng ra ngoài huy*t, vô cùng xấu hổ.
Hai chân nàng giãy giụa lại không thể nào hất tay đại ca ra khỏi hoa huy*t, trong lúc giãy giụa, chẳng biết từ lúc nào, thắt lưng nàng rơi xuống, tay đại ca thả bầu v/ú đang nhào nặn ra, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy lưng quần nàng cởi váy sam và quần lót xuống khỏi 𝐦ô·𝖓·ɢ của nàng.
Lộ ra bờ 𝖒ô-n-🌀 trắng nõn.
Ngôn Thiếu Khanh ngồi quỳ chân, hai con ngươi như của loài sói nhìn con mồi ngon miệng tươi non trên giường, nhất là nhìn chỗ âm mao lộ ra bên ngoài của nàng, cổ họng ռ.𝒽.ấ.p 𝓃h.ô.
Ngôn Lăng Nhi vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nằm ở trên giường kéo váy áo và quần lót, nàng muốn che lấp hạ thể của mình, hai tay Ngôn Thiếu Khanh lại bắt lấy mắt cá chân của nàng, cởi váy sam và quần lót của nàng từ trên bắp chân ra.
Hắn giơ tay lên ném váy sam và quần lót của Ngôn Lăng Nhi ra xa rồi chúng rơi trên mặt đất.
Ngôn Lăng Nhi có chút tự do, xe ngựa từ từ tiến lên, đội xe đã tiến vào cổng thành, nàng gấp tới mức xoay người lại, ngọc thể nằm nhoài trên gấm vóc muốn thoát khỏi nam nhân gan to bằng trời này.
Nàng bò về phía giày tất váy yếm rơi rải rác.
Bàn tay Ngôn Thiếu Khanh vỗ lên cái 𝖒_ô_ռ_ℊ 𝖒ề·𝖒 mạ·ⓘ của muội muội, chát một tiếng lanh lảnh dọa Ngôn Lăng Nhi nằm trên giường không dám cử động nữa.
Chẳng phải vì đau mà là thanh âm này vang dội, lấn át cả tiếng hoan hô ngoài cửa xe.
Nàng hất mái tóc dài rối bời lên, búi tóc xiêu vẹo, một cây trâm cắm trên búi tóc sắp rơi, quay đầu lại đỏ mắt nhìn đại ca phía sau, bĩu môi đỏ sẵng giọng: "Đại ca ức 𝖍●❗●ế●🅿️ ta."
Ngôn Thiếu Khanh quỳ gối trên giường, vừa cởi dây lưng vừa cong khóe môi cười với nàng, bộ dạng kia đâu còn giống một tướng quân oai hùng bảo vệ quốc gia mà giống một tên háo sắc hạ lưu vô sỉ hơn.
Hắn vén vạt áo màu đen cài vào thắt lưng, quần lót ở dưới vạt áo đã rơi xuống dưới ɱ·ô·n·🌀 lộ ra côn th*t thô to dữ tợn.
Chỉ thấy hai tay hắn nắm vòng eo nữ tử trên giường giống như kéo đuôi cá trắng, kéo cơ thể bò đi của muội muội xuống dưới cơ thể hắn.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |