← Ch.075 | Ch.077 → |
Tưởng Diên kéo tay người kia qua, ôm trên giường, bóp gương mặt cô: "Em đắc ý thành dáng vẻ này rồi đó hả?"
Chu Kỳ chắc chắn là hí hửng, nói với vẻ khoe khoang cùng anh: "Mẹ anh bảo là cho con dâu tương lai, đã xác định đó là em rồi, em chính là con dâu tương lai. Mẹ anh đã chấp nhận em, đây không phải là chuyện đáng để vui mừng sao?"
Tưởng Diên buông lỏng cô, nói: "Mẹ anh thật lòng thích em, đối xử với em tốt hơn anh. Ai không biết còn tưởng em mới là con ruột, còn anh là con nhặt về ấy."
Chu Kỳ vui vẻ đặt đồ xuống, đi vào trong nhà tắm, tắm rửa xong xuôi thì mặc bộ đồ ngủ mà dì mua cho cô, nằm 𝐥ê.n 🌀.❗.ư.ờⓝ.ℊ chuẩn bị ngủ, hôm nay đã quá mệt.
Ngay vào lúc cô chuẩn bị tắt đèn, Tưởng Diên 🦵.υ.ồ.𝐧 🌴.ⓐ.𝓎 và.𝖔 ✝️r.ο.𝓃.ⓖ cổ áo cô, bóp bầu n𝐠ự·↪️ sữa của cô, chuẩn bị đến "chơi" cô thì bị Chu Kỳ đẩy ra một cái cự tuyệt, nói lời lý lẽ với anh: "Tưởng Diên, em mệt quá rồi, em không muốn làm. Vả lại em dự định dậy sớm để nấu bữa sáng cho nhà anh, tạo ấn tượng tốt với dì, cho nên anh nhẫn nhịn nha."
Tưởng Diên: "... Trên xe lửa bị em 🅓●ụ 🅓●ỗ hai ngày, ở trên đó ngược lại thế mà làm cho em thỏa mãn, bây giờ anh muốn phát tiết thì không cho nữa à? Cô Chu không trọng nghĩa khí nha, chỉ lo cho bản thân mình thoải mái thôi."
Chu Kỳ ngáp một cái, thật sự là mơ mơ màng màng, "Ngày mai rồi tính nha, ngày mai lúc nào không mệt thì mình bàn lại."
Tưởng Diên đưa tay qua khều, kéo cô vào sát trong lòng mình, cho cô gối lên tay mình, nói: "Cái này là cô Chu nói với anh đó nha, ngày mai phải ngoan ngoãn nghe anh, anh bảo đi chỗ nào là đi chỗ nấy ha."
Chu Kỳ lờ mờ gật đầu, đáp lại một tiếng được.
...
Tối ngày hôm sau khi Chu Kỳ ăn cơm xong, Tưởng Diên nói là dẫn cô đi dạo một chút, cho nên hai người đi ra bên ngoài.
Chu Kỳ còn ngây thơ tới mức cho rằng anh thật sự dẫn mình đi dạo vài vòng, đi theo sau anh đến một bãi ngô.
Cô hồn nhiên nhìn nhìn Tưởng Diên, hỏi anh: "Anh dẫn em đến nơi này, là để ngắm sao hả?"
Tưởng Diên nghe câu này lập tức bật cười, cầm tay cô kéo đến sờ vào đũng quần mình: "Ngắm sao cái gì, ngắm thằng em của chồng đi, cho em ngắm đã luôn."
Chu Kỳ nghe xong câu này, chớp mắt đã hiểu ra mọi chuyện. Ý của anh đây là muốn làm dã chiến, đã vậy lại còn "chơi" một trận ở trên bãi ngô khiến cô hoảng sợ, vội rút tay về thì Tưởng Diên chụp tay cô không cho động đậy, dặn dò cô: "Hôm qua cô Chu cũng đã đồng ý với anh rồi, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, đâu có được ăn quỵt thế này. Thằng em của ông đây đã cứng như kia rồi, mau 𝐜●ở●ℹ️ đ●ồ ra, thằng em muốn cắm sung şướ●𝓃●ⓖ vào hoa huy*t."
Chu Kỳ thấy hơi xấu hổ nhìn ngó trái phải một chút: "Anh xác định không có vấn đề gì chứ? Sẽ không bị người ta nhìn thấy đúng không?"
Tưởng Diên nói với cô vẻ chắc nịch: "Không đâu, buổi tối người trong thôn ngủ sớm, ai sẽ nhìn thấy chứ? Mau mau 𝒸·ở·❗ զ𝖚·ầ·ⓝ ra, làm cho cái huy*t nhỏ kia ẩm ướt, chồng đú_🌴 vào trong cái huy*t non mềm kia. Lâu lắm rồi không đ*ú*✞ vào trong huy*t nhỏ, thằng em cũng đã sưng cứng, thấy nhớ cái ấm áp của huy*t nhỏ."
Chu Kỳ nghe xong câu này thì ⓒ-ở-ℹ️ զⓤ-ầ-𝖓 ra ngay trước mặt anh. Quần vừa cởi xuống, bàn tay của Tưởng Diên đã 𝐬·ờ 💰·🅾️·ạ·ⓝ·𝖌 quần áo cô, cách một lớp vải mò mẫm bầu 𝐧●🌀ự●c sữa của cô. Chu Kỳ thấy vậy, lập tức cởi luôn cả phần áo bên trên.
Tưởng Diên v-u-ố-t ☑️-ⓔ quần lót của cô, ngồi xổm xuống đỡ lấy bắp đùi, cách một lớp quần lót l_ℹ️ế_ⓜ ɱú·🌴 tiểu huy*t của cô, chiếc lưỡi thật dài đảo quanh một vòng ở giữa khe hẹp của hoa huy*t. Âm mao của Chu Kỳ rất rậm, cho nên nổi thành một nhúm phồng phồng khi mặc quần lót. Chu Kỳ bị anh cách lớp quần lót 🦵-ıế-ɱ láp cũng vẫn có thể c𝐡*ả*𝓎 𝖓*ư*ớ*ⓒ, bây giờ quần lót đã ướt sũng nước, không biết là d*m dịch của mình hay là nước bọt của anh. Tưởng Diên gặm ăn mặt trên quần lót của cô, đầu lưỡi 𝖐í𝐜·𝖍 🌴𝐡·í·↪️·ⓗ hoa huy*t nhỏ xinh của cô. Bàn tay Chu Kỳ nắm lấy mái tóc anh, cúi đầu nhìn anh ăn.
Trong thôn chẳng có mấy bóng đèn đêm, chỉ có thể dùng ánh sáng mờ mờ của một chiếc đèn đường xuyên qua ánh trăng sáng.
Tưởng Diên nếm thấy quần lót cô đều mang mùi vị tanh nồng, sau đó miệng thả lỏng, bàn tay mò mẫm bên trong quần lót cô, ѵ𝖚ố-t ⓥ-𝑒 lên xuống hạt đậu của cô: "Nhiều mật dịch như thế này, được chồng cách lớp quần lót 𝖑ï*ế*ⓜ huy*t nhỏ mà cũng có thể chảy ra bao nhiêu là nước như kia."
Chu Kỳ bị 👢.ⓘ.ế.𝐦, nửa người bên dưới quả thật rất ngứa ngáy, nhìn anh dừng lại thì không kiềm chế được mà cong 𝖒●ôп●𝖌 nâng đến bên miệng anh: "Chồng à, 𝐜ở.1 q.ⓤầ.ⓝ lót lẳng lơ xuống rồi trực tiếp ăn mật huy*t, ăn cái huy*t nhỏ của em. Bên trong ngứa quá, muốn chồng đẩy lưỡi vào ăn, nhanh một chút, không nhịn nổi nữa rồi, muốn được anh ⓛ𝒾ế●Ⓜ️ hoa huy*t."
Tưởng Diên nghe thấy câu này thì cởi ngay quần lót của cô xuống, cô đã chảy không ít nước nên lúc 𝒸ở●𝖎 qⓤầ●ռ xuống lập tức ngửi được một mùi tanh. Anh đưa mũi dán sát lên mảnh đất riêng tư kia hít một hơi, đích thực là mùi hương anh yêu thích, ngửi xong thì bắt đầu đưa lưỡi đảo vòng bên trên lớp lông rậm. Làm cho lớp lông dày rậm kia ướt đẫm xong mới thuận thế chen lưỡi vào giữa khe hẹp, khều âm đế κí.𝐜.♓ †.♓.í.ⓒ.𝒽 cô.
Chu Kỳ khoan khoái bật ra tiếng: "Ư -- Anh thật là biết cách ăn mật huy*t, chồng ăn mật huy*t giỏi quá --"
Tưởng Diên nghe thế, xấu xa vỗ 〽️ôn_𝐠 cô một hồi, dặn dò cô: "Gọi chồng cái gì? Phải gọi là bố, hai chúng ta đang lén lút là.ⓜ ✝️.ì.п.♓ trên bãi ngô này."
Chu Kỳ nghe anh nói câu này là biết anh chơi đến nghiện. Lần trước gọi là anh trai, bây giờ còn thích diễn trò nhập vai, cho nên thoải mái ưỡn người lên, trực tiếp đồng ý với anh: "Bố lⓘế*Ⓜ️ huy*t nhỏ thật là sư*ớ*ⓝ*g, lưỡi của bố tuyệt vời quá, ⓛ1ế.ɱ huy*t nhỏ của con gái toàn là nước."
← Ch. 075 | Ch. 077 → |