← Ch.037 | Ch.039 → |
Bên ngoài là giọng của dì Vương, Chu Kỳ sợ hãi bắt lấy tay Tưởng Diên. Cô rất sợ, bởi vì dì Vương đang ở ngay bên ngoài, nếu Tưởng Diên làm gì đó bị nhìn thấy thì phải làm sao đây. Cô sợ, suy cho cùng thì khi 𝖑_à_ɱ †ì𝖓_𝖍, cô rên vừa lớn lại vừa d*m, đến cô còn thấy xấu hổ, đừng nên nghe thấy thì hơn, chưa kể đó còn là cô của Tưởng Diên nữa.
Nhưng bây giờ hai người đang cách cánh cửa rất gần, nếu nói chuyện lớn tiếng chắc chắn sẽ bị nghe được. Chu Kỳ không dám nói tiếp nữa, muốn đẩy tay của anh ra.
Tưởng Diên còn trực tiếp 𝒸●ở●ℹ️ ⓠⓤầ●ռ lót xuống, dùng ngón tay chạm vào hạ thể Chu Kỳ, khuấy động cánh hoa của cô. Anh vạch đám cỏ thơm, tách ra môi âm h*, dùng ngón tay nhéo cô bé của cô. Chu Kỳ cảm thấy xấu hổ 𝒸h_ế_✝️ đi được. Sao anh lại có thể to gan như vậy chứ, bên ngoài chính là họ hàng của anh, bị nghe thấy thì phải làm sao bây giờ.
Vừa rồi Chu Kỳ đi chợ mua đồ ăn nên cô mặc váy dài cho tiện, bây giờ tay của anh ở bên trong vân vê ra một chút nước. Tưởng Diên trực tiếp ngồi xổm xuống, chui vào trong váy Chu Kỳ, 𝐯ù·𝖎 ѵ·à·🔴 phía trên huy*t nhỏ. Anh há miệng khẽ cắn lên đám cỏ thơm của cô một chút. Có chút đau và 🎋í●🌜●𝐡 🌴hí●𝒸●♓. Anh vươn đầu lưỡi ra 🦵i·ế·Ⓜ️ đám lông của cô một chút. Một ít nước miếng dính lên đám cỏ thơm. Sau đó anh há miệng 🦵ıế.〽️ láp kẽ thịt, đưa lưỡi qua lại bên ngoài kẽ thịt 𝖐í🌜.𝖍 т𝖍í𝐜.♓, rồi sau đó lại chui vào 𝖑ℹ️.ế.𝖒 huy*t thịt của cô.
Đầu lưỡi l_iế_m đến viên thịt trai nhỏ, anh 𝖑-ï-ế-𝖒 láp mặt trên đó, 🌜ắ*𝐧 ⓝ*♓*ẹ ⓚ_í_𝐜_h th_í𝐜_𝖍 viên thịt của cô.
Chu Kỳ cảm thấy mình muốn 𝒸𝒽ế*ⓣ, muốn 𝐜-ⓗế-t. Tưởng Diên to gan như vậy, trực tiếp chui vào váy ăn huy*t nhỏ của cô. Cô thích cảm giác khi bị đầu lưỡi của Tưởng Diên 𝖑i_ế_〽️ láp, vậy nên bây giờ không thể nào kiềm chế được sự vui ş-ư-ớ𝖓-g. Nhưng bây giờ dì Vương đang ở bên ngoài, vậy nên nếu bị nghe được thì rất xấu hổ, Chu Kỳ cũng không dám p_𝐡_á_† 𝐫_🅰️ â_ɱ ✝️𝐡𝖆ռ_♓.
Tưởng Diên Ⓜ️ú·𝖙 mát huy*t nhỏ của cô, phát ra tiếng 𝖒ú-✝️ rất lớn. Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt Chu Kỳ, cô cảm thấy mình bị anh 𝖑_ℹ️ế_𝐦 huyết đến đạt 𝒸ự_🌜 🎋_ⓗ🅾️á_𝖎. Chu Kỳ cúi đầu nhìn phần váy phồng lên che khuất đầu Tưởng Diên của mình. Cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể thấy được một người đàn ông chui xuống dưới váy 🦵𝒾ế*ɱ huy*t cho cô.
Chu Kỳ túm lấy đầu anh cách lớp váy, 🌜*ắ*ⓝ 𝖒*ô*ℹ️ cố nhịn không phát ra tiếng, nhưng cô lại rất 💲ư_ớⓝ_ɢ nên trực tiếp cắn cánh môi, có điều thoải mái không nhịn được nên phát ra tiếng rên bằng giọng mũi.
Dì Vương bên ngoài đập cửa một chút, không nghe thấy ai đáp lại thì cảm thấy kỳ lạ. Bà lại đập cửa thêm chút nữa, gọi anh: "Tưởng Diên, cháu có ở bên trong không vậy? Cô nè. Có ở trong thì mở cửa cho cô với, cô tìm cháu có việc."
Nghe được những lời này, Chu Kỳ hoảng sợ, còn tưởng rằng dì Vương thật sự sẽ tiến vào, thế nên cô κẹ●ⓟ 𝐜♓●ặ●† hạ thể, hiện tại lưỡi của Tưởng Diên đang ở trong huy*t nhỏ của cô nên cũng bị 🎋ẹ*𝐩 𝒸♓*ặ*т lấy. Lúc bị 𝐤-ẹ-🅿️ ↪️-𝖍ặ-✝️, Tưởng Diên vỗ một phát lên 𝐦ô·ռ·𝖌 cô tạo ra tiếng vang, cũng chẳng biết bên ngoài có nghe được hay không nữa. Tưởng Diên còn đặc biệt ⓚ_í↪️_♓ ⓣh_í🌜_ⓗ cô, nói: "Huy*t nhỏ biết hút như vậy, đến đầu lưỡi của chồng cũng hút vào. 𝐌ú.ⓣ chặt như thế, d*m phụ em đây thật con mẹ nó chặt."
Chu Kỳ cũng chẳng thèm quan tâm bên ngoài có người nào nghe thấy hay không nữa, bị anh làm thoải mái nên lập tức muốn. Tưởng Diên m-ú-𝖙 vào không ít nước của cô, biết bây giờ phía dưới cô đã ngứa ngáy khó nhịn nên cởi váy Chu Kỳ xuống. Chu Kỳ gấp gáp không chờ nổi c_ở_i 🍳𝖚_ầ_n cho anh. Ở nhà, Tưởng Diên chỉ mặc mỗi phần dưới, bây giờ cô 🌜ở●𝖎 🍳●𝐮ầ●ⓝ anh ra, lập tức không còn gì che chắn nữa cả. Tưởng Diên đổi vị trí, đè cô lên cửa đưa lưng về phía anh, bắt cô chu 〽️ô_𝓃_g lên tách hai cánh ɱ·ôп·𝐠 ra cho anh.
Anh thích cảm giác khi nhìn Chu Kỳ chủ động tách hai cánh 〽️●ô●n●🌀, để lộ ra miệng huy*t cho anh 𝖈_ắ_ⓜ ⓥà_⭕. Chu Kỳ đã 𝖑●à●𝐦 ✞●ì𝖓●h, khăng khít dán sát với anh nên biết rõ anh muốn làm gì. Cô chủ động tách hai cánh 〽️ô·п·🌀 ra cho anh xem chỗ đó, còn hơi lắc ⓜ.ôⓝ.𝐠, khiến một chút nước d*m rơi ra đất.
Nhìn tư thế hứng tình của cô, Tưởng Diên trực tiếp thẳng lưng đú*✝️ thằng nhỏ vào. Sau khi đú.✝️ vào, Chu Kỳ 🎋ẹ.𝐩 c♓.ặ.🌴 lấy vật nam tính không buông. Tưởng Diên nắm tay cô đè lên cửa, đầu v* áp vào cửa gỗ mát lạnh 🎋.í.c.♓ ⓣ.♓í.🌜.h núm v* của cô, hơi lạnh, nhưng lại lạnh ⓚ*í*c*𝖍 𝖙*ⓗí*🌜*𝐡 hai viên anh đào nhô lên.
Tưởng Diên bắt đầu thọc vào 𝐫ú*𝖙 𝓇*𝖆 trong cô bé của cô, Chu Kỳ 𝐜●ắ●𝖓 m●ô●❗ không phát ra tiếng. Dì Vương bên ngoài cảm thấy kỳ lạ, sao lại không có ai trả lời? Nghe bên trong giống như có tiếng động, vậy nên bà gọi một cuộc điện thoại cho Tưởng Diên. Dì Vương gọi điện thoại đến, di động của Tưởng Diên vang lên. Chu Kỳ quá nhạy cảm, nghe được âm thanh này thì hạ thể bất giác thít chặt, kẹp Tưởng Diên khít khao hơn nữa. Tưởng Diên bị thít đến tê dại da đầu, cô cắn chặt làm anh không thể nào động đậy được. Anh đưa tay xoa Ⓜ️-ôп-ɢ cô, nói: "Đồ d*m đãng, muốn bấm gãy cây gậy của chồng sao?
Em như vậy thì cây gậy của chồng không thể nào di chuyển được. Thả lỏng ra một chút cho anh nào, anh đang chơi em đó."
Chu Kỳ không thể nào thả lỏng được, tưởng tượng đến bên ngoài có người, bây giờ bọn họ đang 𝖑●à●m ✝️●ì●n●h trước mặt người khác, cô lập tức không nhịn được mà s𝖎.ế.🌴 𝖈.𝒽.ặ.𝐭 huy*t nhỏ.
Ở bên ngoài, dì Vương đợi một lúc lâu mà không tìm được Tưởng Diên nên rời đi, định lát nữa lại đến. Tưởng Diên nghe được tiếng động, sau khi dì Vương rời đi, anh mở cửa, cắm phía sau cô, đi ra ngoài với hai bộ phận sinh dục dán sát, đi đến bên ngoài cửa thang máy chơi cô.
Hai người bước ra ngoài, Tưởng Diên cởi nội y đang vướng bận của Chu Kỳ ra.
- -----oOo------
← Ch. 037 | Ch. 039 → |