← Ch.015 | Ch.017 → |
Nhưng mà huy*t nhỏ của cô rất chặt, nếu như không dùng tay bẻ ra thì không thể liế.m vào trong được.
Vì thế, Tưởng Diên nắm lấy tay cô đặt vào chỗ huy*t nhỏ, sai bảo cô: "Tự mình banh huy*t nhỏ ra để cho anh 👢ⓘ*ế*Ⓜ️."
Chu Kỳ nghe thấy lời này thì vén lông chỗ ấy lên, đặt ngón tay lên trên hai mảnh thịt trai, tách môi âm h*, bẻ huy*t nhỏ ra, để lộ phần non mịn hồng hào bên trong.
Vừa nãy cô đã rửa sạch phía dưới khi tắm rửa rồi, vì thế bây giờ phía dưới đều đang tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, sau khi tách ra, nó xen lẫn với mùi d*m đãng trong huy*t nhỏ của cô. Tưởng Diên nhìn cái động nhỏ hồng hào non mềm, há miệng ngậm lấy nó.
"Ưm ——" Chu Kỳ thoải mái 𝖗ê-п 𝓇-ỉ một tiếng. Đầu tiên, đầu lưỡi của Tưởng Diên lℹ️ế·𝖒 mấy cái ở phía trên hạt trân châu non mềm màu hồng phấn, 𝐤í↪️●𝖍 t●ⓗ●íⓒ●𝐡 hạt châu của cô, 👢-ï-ế-ɱ láp lên xuống, 👢●ıế●Ⓜ️ xong làm cô ş●ư●ớ●𝓃●g xong thì lại κ*í*↪️*ⓗ ✞ⓗíⓒ*♓ huy*t nhỏ của cô.
Đi vào mặt trong của cái động chật hẹp, đầu lưỡi quấy loạn ở bên trong.
Chu Kỳ 💰ư-ớ𝐧-𝐠 đến mức quả thật đầu cũng п·ổ †·ⓤռ·𝐠 luôn, chân thì mềm nhũn, được anh dùng chân chống đỡ.
Tưởng Diên ra sức ăn huy*t nhỏ của cô, không gian yên tĩnh nên có thể nghe thấy tiếng anh ăn huy*t nhỏ. Phía dưới thoải mái, trên ⓝ·ⓖự·𝖈 cũng ngứa ngáy, Chu Kỳ nắm lấy 𝖓_gự_🌜 mình rồi chơi đùa nó ở trên tay.
Cô làm theo cảm giác khi Tưởng Diên sờ 𝖓🌀ự-c cô khiến cho cô thoải mái để làm cho bản thân thoải mái, hai tay cô sờ lên hai bên 𝖓🌀ự.𝐜 rồi tự xoa bóp.
Cô hơi hé miệng 𝓇ê·ռ 𝐫·ỉ, vẻ mặt ửng đỏ, gương mặt sắp đạt cao trào không kiềm chế được vui 💰●ướп●ℊ.
Cảm giác cô sắp 👢ê_п đ_ỉ𝖓_h tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, cô vừa r●ê●ռ 𝖗●ỉ rất to vừa duỗi tay đè mạnh đầu Tưởng Diên xuống. Anh vẫn luôn k-í-↪️-h ✝️𝒽í-𝐜-♓ hạt châu của cô, cô s_ướ_𝓃_ℊ đến mức trực tiếp ⅼê.ⓝ đỉn.h rồi, vì thế cô ghì đầu của anh muốn đẩy ra. Trong miệng Tưởng Diên đều là nước, sau khi vuốt phía dưới đã ướt đẫm của cô, lúc này anh mới nhả miệng rời đi, để cô ngồi ở trên ghế sofa, d*m thủy đều nhỏ giọt xuống cái ghế sofa này.
Anh lại sai bảo cô: "C·ở·❗ 𝐪ⓤ·ầ·n áo của anh ra."
Lúc này, Chu Kỳ vẫn còn hơi ấm đọng lại đi lên, mềm như bún nắm lấy quần áo của anh, ↪️ở·ℹ️ q·ц·ầ·𝖓 áo của anh rồi ném sang một bên, còn cởi cả quần của anh ra, để lộ quần lót tứ giác ở bên trong. Quần lót đã không che nổi cây gậy này của anh, nó đã sưng to thành một cái bọc to đùng ở bên trong quần. Cô ν_⛎ố_† 𝖛_𝖊 gậy th*t của anh qua một lớp quần lót, sau đó mới ↪️*ở*1 🍳⛎*ầ*ⓝ lót của anh ra, dùng ngón tay nắm lấy gậy th*t của anh rồi xoa nắn.
Dẫu sao thì tay của phụ nữ và tay của đàn ông cũng không giống nhau, Tưởng Diên làm việc nặng, vì thế trên tay toàn là vết chai sạn, lúc tuốt gậy th*t thì cứ có cảm giác hơi hơi khó chịu.
Nhưng mà Chu Kỳ lại khác, cô đâu có làm việc nặng, vì thế hiện tại, bàn tay mềm mai cứ như không xương nắm lấy gậy th*t của anh, 💲ư●ớп●🌀 đến mức gậy th*t của anh đã to hơn một vòng.
Chu Kỳ chẳng có bất kì một kinh nghiệm gì, lúc này, cô khum tay tuốt gậy th*t cho anh đều là dựa theo những nội dung bên trong phim người lớn mà cô xem. Cô nắm lấy gậy th*t của anh rồi tuốt lên tuốt xuống. Khi ☑️𝖚●ố●✞ v●ⓔ cây gậy th*t này cho anh, cô còn liếc nhìn biểu cảm trên mặt anh một cái, xem anh có şư_ớ𝐧_𝐠 hay không.
Quả thật là Tưởng Diên 𝐬.ướ.𝓃.🌀 không chịu được, anh đứng để cho cô tuốt gậy th*t của mình, tay thì nắm lấy nɢự·ⓒ cô sờ cô.
Chu Kỳ ☑️𝐮ố-𝐭 𝖛-e phần trước gậy th*t của anh, nắm lấy hai hòn ngọc quý rồi xoa nắn, nơi này là chỗ nhạy cảm của anh, khi ✅𝖚ố-ⓣ 𝖛-𝐞 nó, Tưởng Diên còn hơi hơi ⓡê-𝓃 𝖗-ỉ một tiếng.
Tiếng rên của đàn ông không giống như tiếng rê.п r.ỉ của phụ nữ. Phụ nữ thì càng rên càng to tiếng, như vậy là càng ⓚí.𝖈.ⓗ 𝐭𝐡í.ⓒ.♓, nhưng kiểu sâu sắc của đàn ông lại là kiểu hơi hơi trầm thấp, nhưng lại vô cùng ℊ*ợ*𝐢 𝒸ả*〽️.
Chu Kỳ tuốt cho anh bắn ra, Tưởng Diên rất nhanh và mạnh, bắn thẳng vào 𝖓🌀ự·c cô, tinh d*ch bắn vào trên nhũ hoa của cô, bắn xung quanh quả anh đào non mềm hồng hào, vô cùng d*m đãng.
Tinh d*ch 𝐧-ó-ռ-g bỏ-п-𝖌, khi Chu Kỳ bị bắn vào chỗ này thì còn hơi hoảng sợ, cô cúi đầu nhìn 𝐧ⓖ_ự_c mình, toàn là chất lỏng của anh.
Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn anh với gương mặt ửng đỏ, không biết định làm gì. Tưởng Diên túm cô lên, sau đó quay lưng về phía anh, đè cô lên trên chiếc ghế sofa này, vừa đánh vào ⓜ.ôn.ɢ cô một cái vừa ra lệnh cho cô: "Chổng Ⓜ️.ô.n.ɢ lên đi, ông đây sẽ 𝐜·ắ·𝐦 𝖛·à·𝑜 em từ phía sau."
Chu Kỳ nghe thấy lời này thì chổng 〽️ô𝖓·𝐠 lên với anh, dính vào anh. Tay Tưởng Diên vuốt cái 𝖒·ô·𝐧·g vểnh của cô, sờ nắn một lúc, xúc cảm rất thích. Anh bẻ cánh ɱ*ôռ*ɢ của cô ra, trông thấy miệng cái huy*t nhỏ của cô, anh duỗi tay ra móc đ*à*🔴 m*ột chút. Đầu tiên là dùng ngón tay moi móc một chút, sau khi giãn rộng thì lúc ấy mới cắm gậy th*t vào trong.
"Ưm —— a ——" D*m thủy ở phía dưới của Chu Kỳ rất dồi dào, vì thế, hiện tại phía dưới trơn trượt, 𝒸ắ·Ⓜ️ ѵà·🅾️ cũng dễ. Sau khi anh 𝖈_ắ_ⓜ ⓥ_à_𝖔 trong thì chống giãn động bí mật của cô, sau đó bắt đầu thọc vào 𝓇ú_т ⓡ_🅰️ bành bạch ở trong huy*t nhỏ của cô. Chu Kỳ nắm chắc lấy ghế sofa để khỏi bị ngã xuống, sau đó thuận theo tư thế vểnh 𝐦·ô𝐧·ɢ lên để cho anh chọc vào trong.
Tốc độ thọc vào ⓡ●ú●ⓣ г●🔼 của anh rất nhanh, với tư thế này, nơi riêng tư của hai người dính chặt vào nhau, hơn nữa, anh chống vào m-ô𝖓-ℊ cô rồi giã vào trong, tiếng "bạch bạch bạch" cũng to vô cùng.
Sau khi Tưởng Diên nghe thấy người phụ nữ d*m đãng của mình ⓡ-ê-𝓃 𝓇-ỉ hét chói tai "a a a" thì cực kì sung ⓢướ𝐧-🌀, vỗ một cái vào Ⓜ️-ô-ⓝ-ⓖ cô, hỏi cô: "Ông đây cắm em có ⓢ*ư*ớ𝐧*𝐠 không? Thoải mái không?"
Chu Kỳ được anh cắm cho 𝖘ư_ớ_ռ_🌀 гê_ռ, chỉ toàn gật đầu đồng ý những lời anh nói, giọng nói của cô mang theo một vài tiếng khóc rên sảng khoái: "💰ư·ớ·п·🌀
—— S-ư-ớ-𝐧-🌀 lắm —— Tiếp tục 𝐜ắ_ɱ ⓥ_à_0 em đi, ưm—— 💰-ướ-п-ℊ quá đi mất
——"
Tưởng Diên nghe thấy thế thì bóp 〽️.ôп.𝖌 cô, tốc độ thọc vào 𝖗ú-✞ г-🅰️ càng nhanh hơn, anh còn có suy nghĩ muốn cắm 🌜𝖍_ế_𝐭 cô luôn.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |