Truyện:Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Chương 35

Tiểu Công Chúa Triệu Nhu
Trọn bộ 49 chương
Chương 35
(H+) Cưỡi ở trên hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)

Kỹ năng 𝒽ô_n của Chu Cẩn Ngôn rất điêu luyện, hắn ôn nhu gặm ɱú_t không bao lâu thì toàn thân đang căng chặt của Triệu Nhu cũng mềm nhũn ra, dục hỏa biến mất đã lâu lại một lần nữa bùng cháy khắp cơ thể.

Nàng không thể chịu đựng được nữa, Triệu Nhu chán ghét cực kỳ, mấy ngày nay Chu Cẩn Ngôn đều chiếm thế chủ động, khiến cho nàng lần nào cũng phải chịu thua.

Lần này, hẳn là nàng phải chủ động mới đúng.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhu liền dùng sức đẩy Chu Cẩn Ngôn, nhân lúc hắn không chú ý tới, nàng lại đẩy hắn xuống dưới thân, cả người cưỡi lên trên người hắn.

Chu Cẩn Ngôn choáng váng, "Nàng làm gì vậy?"

Triệu Nhu ngồi lên eo Chu Cẩn Ngôn, nhướng mày cười nói: "Làm gì sao? Lần nào cũng là chàng khi dễ ta, vậy thì lần này nên đến lượt ta giữ chủ động một lần đi? Phò mã tốt của ta." Ngón tay ngọc lưu lại trên môi Chu Cẩn Ngôn, trêu chọc nội tâm hắn.

Chu Cẩn Ngôn không ngờ lần này Triệu Nhu lại to gan như vậy, bất quá hắn cũng nhận ra rằng loại tình huống tấn công và phòng ngự này có thể hoán đổi vị trí cho nhau, vì vậy hắn bắt chéo hai tay ra sau đầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu điện hạ đã muốn như vậy thì đương nhiên ta đây sẽ phụng bồi nàng đến cùng, nhưng đến lúc đó điện hạ cũng đừng chơi quá trớn, phải đến cầu xin ta mới được."

Hắn nhe răng cười, cố ý khiêu khích Triệu Nhu.

Triệu Nhu bị nói đến đông cứng, nhưng miệng lại không chịu nhận thua, nàng ↪️_ắ_n 𝐦ô_ℹ️, đưa bàn tay ngọc bích non mềm lên lướt qua bộ n. g. ự. c rắn chắc của Chu Cẩn Ngôn, căng da đầu trả lời lại: "Ai sợ ai, cuối cùng là ai nhịn không được còn chưa biết được đâu."

Vừa nói, nàng vừa cởi bỏ quần áo của hắn, nở nụ cười vũ mị, "Đến lúc đó chàng cũng đừng cầu xin ta."

Chu Cẩn Ngôn nhướng mày cười giễu cợt, "Nàng thử xem."


Vẻ mặt không tin của hắn khiến cho lòng tự trọng của Triệu Nhu bị tổn thương, nàng nhớ rằng ngoại trừ sự chủ động của nàng vào đêm tân ♓·ô·𝖓 ra thì những lúc khác đều là một mình nàng phải chịu đựng ủy khuất.

Càng đáng ghét hơn chính là, trong lúc bị hắn tùy ý khi dễ thì đồng thời nàng còn rất xấu hổ mà cảm thấy thoải mái, ước gì lại thêm một lần nữa, bây giờ nghĩ lại mới thấy mất hết thể diện của công chúa điện hạ nàng.

Hôm nay nàng không tin vào chuyện xấu xa này, nàng cũng muốn cho Cẩn Ngôn nếm thử tư vị của sự thần phục, để hắn muốn ngừng mà không được, ngoan ngoãn phục tùng nàng một lần.

"Hừ! Chàng cứ mạnh miệng đi, ta nói cho chàng biết, chàng không thể động trước, ai động trước thì người đó thua."

Trong ánh sáng mờ ảo phản chiếu khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Triệu Nhu. Sau khi Triệu Nhu nhăn mũi căm giận nhịn không được cảnh cáo xong thì liền cúi người xuống, vùi đầu vào bên gáy Chu Cẩn Ngôn, dùng chóp mũi và cánh môi c.ọ 𝖝á.✞ hô*ⓝ lên da thịt hắn, cọ được một nửa thì miệng nhỏ còn cắn lấy hầu kết của nam nhân, vươn lưỡi thơm ra trộm l. i. ế. m láp.

"Ưm......"

Chiêu này rất nhanh đã có hiệu quả, Chu Cẩn Ngôn không chịu nổi mà phát ra tiếng ngâm nga trầm thấp, ✞ⓗâ·ⓝ ⓣh·ể cũng hơi hơi cứng lại.

Triệu Nhu phát hiện ra phản ứng của hắn, trong lòng nàng mừng thầm, cảm thấy hắn bất quá cũng chỉ là như thế, chỉ mới nhẹ nhàng trêu chọc một chút thôi mà hắn đã có phản ứng rồi, vì vậy nàng liền tăng thêm lực đạo, thở ra nhiệt khí trên cổ Chu Cẩn Ngôn, dùng miệng lưu lại từng dấu vết ái muội ở trên đó, tay nhỏ càng không kiêng nể gì mà chui vào trong vạt áo đang nửa mở của nam nhân, có quy luật mà trêu chọc hoa viên ở trên n. g. ự. c của hắn.

"Tê......"

Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu k-í𝒸-♓ 🌴𝖍íc-𝒽, ánh mắt hắn dần trở nên tanh hồng, hô hấp càng lúc càng nặng, côn th*t dưới háng cũng bắt đầu phát trướng khó chịu.


Tuy nhiên, đối với hắn mà nói, điều này vẫn chưa đủ để khiến cho hắn phát cuồng. Cho nên hắn vẫn có thể giữ lại sức lực như cũ, khắc chế 🅓.ụ.↪️ ✅ọ.𝖓.🌀, cực kỳ có kiên nhẫn mà nhìn xem Triệu Nhu có thể làm ra thủ đoạn gì.

Giữa đùi truyền đến cảm giác cứng rắn, Triệu Nhu cảm nhận được sự hưng phấn của Chu Cẩn Ngôn, nàng nhịn không được lắc lắc Ⓜ️●ô𝐧●🌀, cọ vào côn th*t của nam nhân làm cho nó càng 𝐭♓●â●Ⓜ️ 𝖓●𝐡●ậ●𝐩 vào sâu hơn, híp mắt đắc ý nói: "Thế nào? Mới như vậy thôi mà phò mã đã nhịn không được rồi, có phải chàng rất muốn hay không a, nếu muốn thì cứ nói một tiếng, cũng không phải là bổn cung không thể suy xét một lần a."

Chu Cẩn Ngôn bị ép tới kêu lên một tiếng, khóe miệng hơi cong, ngón tay ngoắc một cái, "Còn chưa đủ, chẳng lẽ điện hạ chỉ có thế thôi sao?"

Sắc mặt vô cùng khiêu khích của hắn khiến cho Triệu Nhu nổi giận, nàng vội vàng c.ở.ı 𝐪.ⓤầ.п áo ra, chỉ để lại yếm và quần lót, lộ ra dáng người q●⛎●𝐲●ế●n r●ũ mê người, Chu Cẩn Ngôn xem đến hô hấp cũng trở nên nặng hơn.

Triệu Nhu nhìn thấy ánh mắt của hắn thì khóe môi giật giật, tay ngọc lướt qua cơ bắp trên người hắn, hơn nữa còn nhéo nhẹ một cái, "Ta cũng không tin chàng còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn."

Nói xong, Triệu Nhu còn cố ý 🎋ẹ●🅿️ 𝐜●♓●ặ●т hai chân lại, dùng nơi giữa hai chân 𝐤_ẹ_🅿️ 🌜_𝒽ặ_t côn th*t, bắt đầu c_ọ ×_á_𝐭 qua lại.

Chu Cẩn Ngôn bị kẹp đến thoải mái, côn th*t càng lúc càng trướng lớn hơn, tựa hồ như là muốn chui ra khỏi quần. côn th*t cách một lớp quần lót cứ như vậy đẩy vào giữa hai chân Triệu Nhu, mỗi lần Triệu Nhu ↪️-ọ 𝖝-á-t thì côn th*t sẽ càng tiến vào sâu hơn, cọ đến mức khiến t_♓_â_𝐧 т_𝖍_ể Triệu Nhu như có luồng điện chạy qua người, ngứa ngáy đến khó nhịn.

"Thế nào? Đã như vậy rồi mà chàng còn không chịu nhận thua? Nếu chàng không nói là chàng muốn thì ta sẽ không cho chàng đâu."

Ma ma, trên vầng trán trơn bóng của Triệu Nhu hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng 𝒸ắ.𝓃 ɱô.ı, khó có thể nói ra lời, đôi mắt như là hàm chứa nước, m. ô. n. g lung mê ly. Hạ thân dưới những lần 𝖈·ọ 𝖝·á·t qua lại thì sớm đã ư·ớ·т á·ⓣ, nàng gần như là đang chống đỡ cơ thể để không bị mềm nhũn ra, như vậy thì nàng mới có thể liên tục cưỡi ở trên người Chu Cẩn Ngôn.

Đáng tiếc chính là Chu Cẩn Ngôn vẫn không chịu cúi đầu như cũ, dù cho hắn đã rất muốn phác gục nàng và ăn sạch nàng đến không còn một mảnh, thì hắn vẫn cứ biểu hiện ra vẻ mặt dửng dưng như không có việc gì.

Bởi vì hắn không muốn nhận thua một cách đơn giản như vậy......

Chương (1-49)