Trói Lên Lễ Đường
← Ch.079 | Ch.081 → |
Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
Ánh đèn bên trong sàn nhảy chính của quán bar xẹt qua mặt anh ta, không phải Cố Học Văn thì còn ai vào đây?
Anh đang đi sang phía bên này. Tả Phán Tình giật mình, theo bản năng xoay người sang hướng khác, tránh để cho anh nhìn thấy mặt mình.
"Cậu làm sao vậy?" Trịnh Thất Muội quay đầu nhìn Tả Phán Tình, cảm thấy phản ứng của Phán Tình hơi kì cục.
"Thất Thất." Tả Phán Tình cúi đầu: "Tớ không sao, cậu uống đi."
Lòng cô nhói đau, Lão Nhị trong miệng bọn họ là Cố Học Văn? Là anh ta? Vậy gái đứng đường kia không phải là cô sao?
Gà? Tính tình tệ? Bộ dạng khó coi? Chào hỏi Cố Học Văn bằng quyền đấm cước đá?
Những lời nói đó như mồi lửa, đem tức giận trong lòng Tả Phán Tình châm lên, đốt thành một ngọn lửa. Càng cháy càng rực, càng cháy càng hận.
Cố Học Văn, anh muốn làm bại hoại thanh danh của tôi sao? Trong lòng anh đã xem tôi chẳng ra gì như vậy, cần gì phải kết hôn với tôi?
Tả Phán Tình ngẩn người, Cố Học Văn liền đi đến ngồi xuống lô ghế đằng sau.
"Lão Nhị à, sao giờ này mới đến?"
"Trong cục có việc." Cố Học Văn ngồi xuống, nhìn đám bạn tốt của mình.
Tống Thần Vân, Hồ Nhất Dân, Trầm Thành, Đỗ Lợi Tân đều là bạn tốt sinh ra và lớn lên ở Bắc Đô, cùng với Cố Học Võ, tổng cộng sáu người, cùng chơi với nhau từ bé đến lớn.
Trong sáu người, Cố Học Võ lớn nhất, Cố Học Văn đứng thứ hai, nên mọi người ban đầu gọi anh là Cố Lão Nhị, sau này đổi thành lão Nhị.
"Lão Nhị" Trầm Thành đưa cho Cố Học Văn một ly rượu: "Anh đến muộn, phạt ba chén."
Cố Học Văn bất đắc dĩ, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó uống liền ba chén nữa.
"Được! Rất sảng khoái" Tống Thần Vân khoác tay lên vai Cố Học Văn, anh ta chính là người vừa nãy nói đã tìm cho Cố Học Văn một cô gái: "Mai anh kết hôn rồi, chúc mừng anh chấm dứt cuộc sống độc thân, anh em đã quyết định, đêm nay phải uống cho đã, không say không về."
"Đừng có quậy!" Giọng Cố Học Văn có chút bất đắc dĩ: "Tôi còn phải lái xe về đấy."
"Lái xe thì có liên quan gì." Hồ Nhất Dân mặc kệ: "Anh em đều ở đây, anh còn sợ không về nhà được sao? Yên tâm, sẽ không để anh lái xe khi say đâu."
"Được rồi, uống thôi, uống thôi." Tống Thần Vân lại rót một li: "Đáng tiếc là lão đại không ở đây, nếu không sáu người chúng ta có thể tề tựu vui vẻ rồi."
Cố Học Văn cũng không tiếp lời, Cố Học Võ đã có lệnh điều động đến thành phố C, vài ngày nữa sẽ tiếp nhận chức thị trưởng thành phố, với thân phận anh ấy bây giờ, không thể xuất hiện ở những nơi như thế này được.
Tả Phán Tình nghe thấy bọn họ nói chuyện, rồi rót rượu, Cố Học Văn cứ uống, cô có thể nghe thấy giọng nói khen ngợi của mấy tên kia. Hai tay cô gắt gao nắm chặt vào nhau, cô biết, bọn người kia muốn chuốc say Cố Học Văn, để đạt được mục đích của họ.
Trong lòng cô, ngọn lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên, cô liếc Trịnh Thất Muội, cô bạn thân này đang lo uống, một chút cũng không ý thức được, đám người đằng sau đang nói xấu Tả Phán Tình. Cố gắng kìm nén ý muốn ném li rượu vào cái bàn đằng sau lưng mình, cô cầm lấy túi xách định chạy lấy người, thì đám đằng sau lại bắt đầu mở miệng:
"Lão Nhị." Tống Thần Vân lại đưa cho Cố Học Văn một li nữa, giọng nói có chút cảm khái: "Thật không ngờ anh cũng kết hôn rồi. Cái này tốt lắm, chỉ sợ mấy ngày nữa, ba mẹ mấy nhà bọn tôi cũng thúc giục chúng tôi kết hôn, vì cái này, hôm nay anh phải uống, uống nào."
"Nhưng mà." Hồ Nhất Dân trừng mắt nhìn Cố Học Văn, ba mẹ anh ta sáng nay còn lải nhải, nhìn Cố gia có con dâu mà thèm, giục anh ta phải nhanh nhanh cưới vợ: "Học Văn, anh cũng thật là không suy nghĩ gì cả, nói cưới là cưới, làm chúng tôi bị hại thê thảm."
"Vậy các cậu cũng nhanh nhanh cưới đi."
"Nói giỡn gì vậy?" Trầm Thành ra vẻ: "Tôi không muốn vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng đâu."
"Đúng vậy, lão Nhị, anh tự đâm đầu vào cái vòng luẩn quẩn rồi. Phụ nữ sao, vui chơi là được rồi, cần gì phải kết hôn."
"Tôi tuyệt đối sẽ không lấy vợ." Tống Thần Vân thở dài: "Có điên đâu mà đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân."
Cố Học Văn hơi hơi nhíu mày, đối với những lời nói này, anh từ chối cho ý kiến.
"Các cậu nói gì vậy." Đỗ Lợi Tân mở miệng: "Các người quá coi thường lão Nhị rồi. Anh ấy là người thế nào chứ? Anh ấy là Cố Học Văn đấy, sao anh ấy có thể để phụ nữ chi phối được, tôi tin, lão Nhị có cưới hay không đều giống nhau."
Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt, cầm lấy túi xách. Trịnh Thất Muội lúc này cũng láng máng nghe được ba chữ Cố Học Văn, quay sang nhìn bạn mình, phản ứng có chút chậm chạp, Cố Học Văn – nghe sao mà quen thế nhở?
"Được." Mấy tên đàn ông vỗ tay: "Lão Nhị, đàn ông đương nhiên là phải như vậy. Phụ nữ ấy hả, chỉ như quần áo, thích thì mặc, không thích thì vất đi mua cái khác."
Đủ lắm rồi nha!
Tả Phán Tình không chịu nổi nữa, cầm luôn li rượu trên bàn, đằng đằng sát khí đứng dậy. Không chút nghĩ ngợi, bước hai bước đến cái bàn phía sau, đưa tay hất li rượu lên mặt Cố Học Văn.
"Cố Học Văn, anh là đồ khốn nạn."
Ném cái li xuống bàn, cô cũng không muốn nhìn mặt cái tên đàn ông vô liêm sỉ này, oán hận chạy ra khỏi quán bar. Trịnh Thất Muội rốt cục cũng có phản ứng, rất nhanh đứng dậy đuổi theo, còn không quên trừng mắt với đám người kia, vẻ mặt đầy chán ghét.
Trên mặt Cố Học Văn toàn là rượu, từ hai má chảy xuống, làm bẩn cả chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc.
Bất ngờ quá làm cho anh đứng hình, trơ ra đó không phản ứng gì. Bạn bè anh nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu, rất nhanh Cố Học Văn đứng lên, chạy theo Tả Phán Tình.
Khi anh chạy ra ngoài quán bar thì chỉ thấy một chiếc taxi vụt chạy đi.
Trong lòng rủa thầm môt tiếng. Anh lấy di động ấn số gọi đi, điện thoại bên kia truyền đến tiếng máy bận.
Nắm chặt điện thoại, mấy người Tống Thần Vân cũng chạy tới, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lão Nhị sao vậy?"
"Cô gái kia là ai?"
Cố Học Văn đảo mắt nhìn bạn, sắc mặt âm trầm: "Cô ây là Tả Phán Tình."
Tả Phán Tình? Tả Phán Tình là ai?
Vài người nhìn nhau, đột nhiên giật mình, chẳng phải trên thiệp cưới ghi, cô dâu của Cố Học Văn tên là Tả Phán Tình sao?
"Phán Tình." Trịnh Thất Muội lo lắng nhìn vẻ mặt của Tả Phán Tình: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao." Tả Phán Tình lắc lắc đầu: "Thất Thất, tớ không muốn về nhà, đêm nay tớ ở nhờ nhà cậu được không?"
"Được" Trịnh Thất Muội gật đầu, vẻ mặt cũng càng thêm lo lắng: "Thế ngày mai..."
"Ngày mai gì?" Tả Phán Tình hừ lạnh: "Còn có ngày mai sao? Mai về nhà tớ sẽ đặt vé máy bay, tớ muốn đi khỏi đây."
"Hả?" Trịnh Thất Muội ngây ngẩn cả người: "Cậu, cậu muốn đi đâu?"
"Tớ cũng chưa biết nữa." Tả Phán Tình vẻ mặt mỉa mai: "Thật là khéo nha, dù sao tớ cũng đã tính như vậy, đào hôn, làm cho anh ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ."
"Phán Tình?" Trịnh Thất Muội nắm chặt tay cô: "Cậu đừng như vậy, tớ lo lắm. Ba mẹ cậu..."
Nghĩ đến ba mẹ, mặt Tả Phán Tình lặng xuống, nhìn thấy con đường phía trước, Tả Phán Tình bảo lái xe quay lại, sau đó đọc một địa chỉ nhà.
"Phán Tình?" Trịnh Thất Muội không rõ cô muốn làm gì
"Tớ không sao." Tả Phán Tình nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại không thể chạm đến đáy mắt cô: "Thất Thất, giúp tớ một tay."
...................................
Cố Học Văn bỏ đám bạn tốt ở lại quán bar, phóng nhanh lên con xe Hummer của mình. Anh chạy như bay trên đường, vội vàng tới trước lầu nhà Tả Phán Tình.
Xuống xe, anh vội chạy lên lầu, gõ cửa.
Ôn Tuyết Phượng chưa đi ngủ, ngày mai Phán Tình kết hôn, bà muốn chuẩn bị cho con kĩ càng một chút. Lúc mở cửa nhìn thấy Cố Học Văn, bà nhất thời có chút kinh ngạc.
"Học Văn, sao con lại tới đây?"
Một ngày trước lễ cưới, chú rể không được gặp mặt cô dâu. Cậu ta đây là...
"Mẹ." Học Văn sớm sửa miệng: "Phán Tình có ở nhà không ạ?"
"Phán Tình?" Ôn Tuyết Phượng đột nhiên cười: "Nó vừa mới về, còn có Thất Thất bạn thân nó về chung."
"Con muốn gặp cô ấy."
"Học Văn" Ôn Tuyệt Phượng thật không ngờ, Học Văn lại để ý đến con gái mình như vậy: "Tối nay hai đứa không được gặp mặt. Con không biết sao?"
"Con thật sự có việc gấp cần gặp cô ấy."
Vẻ mặt Học Văn vội vàng, Ôn Tuyết Phượng nhìn anh, áo sơ mi xộc xệch, trước ngực còn ướt một mảng lớn, bà hình như còn ngửi thấy cả mùi rượu.
"Học Văn. Con về nhà nghỉ ngơi đi? Yên tâm, yên tâm, ngày mai nó là người của con rồi, con còn sợ nó bỏ chạy sao?" Ôn Tuyết Phương trêu Cố Học Văn nhưng nhất quyết không cho anh đi vào.
"Con." Cố Học Văn nhíu mày, xác nhận lại lần nữa: "Mẹ, cô ấy đã về rồi sao ạ?"
"Ừ!" Ôn Tuyết Phượng cười cười: "Nó nói là ngày mai làm cô dâu, hôm nay không ngủ sớm thì mai da sẽ không mịn, nên đã lên phòng rồi."
"Con biết rồi."' Cố Học Văn buộc mình phải bình tĩnh lại: "Nếu thế thì con xin phép mẹ con về ạ."
"Lái xe cẩn thận." Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của con rể, liền trêu: "Làm cảnh sát thì không thể vi phạm pháp luật đâu đấy."
"Con biết rồi, mẹ" Cố Học Văn gật đầu rồi quay đi.
Anh vừa đi, Ôn Tuyết Phượng liền đến gõ cửa phòng Tả Phán Tình.
"Mẹ." Tả Phán Tình một thân áo ngủ chạy tới mở cửa: "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Ôn Tuyết Phượng nhìn con gái, có chút cảm khái, nuôi nấng hai mươi mấy năm, mới đó mà đã chuẩn bị lập gia đình rồi.
"Mẹ chỉ muốn nói là vừa rồi Học Văn lo lắng cho con. Còn cố ý chạy lên xem con có ở nhà không. Con đó, đúng là đã tìm được người chồng tốt rồi đó. Sau này nhớ phải quý trọng đó biết chưa."
"Cố Học Văn tới?" Tả Phán Tình vừa rồi cùng Trịnh Thất Muội nói chuyện phiếm, thật đúng là có không chú ý động tĩnh bên ngoài này: "Anh ta tới làm gì?"
"Nói là tìm con có việc gấp. Mẹ bảo nó về rồi."
"Ha." Có việc gấp? Cố Học Văn. Anh sợ ngày mai tôi sẽ bỏ trốn sao?
"Các con nghỉ ngơi sớm một chút đi. Còn Thất Thất nữa, ngày mai con phải làm phù dâu đấy."
"Yên tâm đi mà dì, bọn con sẽ ngủ sớm mà." Trịnh Thất Muội ở đằng sau cười với Ôn Tuyết Phượng.
"Vậy bọn con đi ngủ đi. Ngày mai bận rộn cả ngày đấy." Ôn Tuyết Phượng vỗ vỗ vai con gái, lúc này mới chịu đi nghỉ.
Tả Phán Tình đóng cửa lại, xoay người đối diện với ánh mắt của Trịnh Thất Muội: "Tớ nói không sai mà."
"Cậu đúng là hiểu Cố Học Văn." Trịnh Thất Muội có chút cảm khái: "Sao cậu biết anh ta nhất định sẽ đến?"
"Anh dám không đến." Tả Phán Tình cười lạnh: "Ngày mai người nhà Cố gia trên cơ bản sẽ đến đông đủ, Cố Học Văn dù sao cũng phải giữ thể diện mà."
"Bây giờ thì sao? Cậu có kế hoạch gì không?" Trịnh Thất Muội nghĩ đến vừa rồi Tả Phán Tình có nhờ mình giúp đỡ.
"Ngủ." Tả Phán Tình thả người xuống giường: "Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ một giấc thật đã. Ngày mai phải diễn một vở kịch thật đặc sắc."
>>>>>>>>> sakuraky. wordpress
← Ch. 079 | Ch. 081 → |