vn (2)
← Ch.23 | Ch.25 → |
Chương 24: Lần đầu tiên (H)
Miếng vải hình tam giác nhỏ bao lấy bầu ռ🌀_ự_🌜 tròn trịa, cộng thêm mấy sợi dây đen tạo thành kiểu bikini.
"Lại đây, ngồi lên đùi tôi." Diệp Lệ Thành ngồi vào mép giường, đưa tay với Thẩm Ngữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gật đầu nhẹ, chậm rãi đi về phía anh, ánh hoàng ⓗ_ô_п nhàn nhạt trải lên bóng dáng thướt tha của cô. Bây giờ trông cô giống như một nàng yêu tinh đang đi զυ𝐲.ế.𝓃 𝐫.ũ loài người, dụ hoặc khiến người ta cam tâm tình nguyện cho cô hút hết dương khí.
Cô ngồi lên đùi anh, cầm tay anh đặt lên 𝖓-ℊự-c mình, đôi mắt mèo chất chứa vô vàn lẳng lơ, "Chú xoa nó đi."
Đồng thời cô đong đưa ⓜ●ô●n●🌀 cọ lên ⓓ*ư*ơⓝ*🌀 𝐯ậ*ⓣ anh.
"A... A ưm..."
Dâ*m thủy nhanh chóng chảy ra ngoài quần lót làm ướt quần anh.
"Chú làm em nha?" Cô đặt tay lên vai anh, đong đưa Ⓜ️-ô-ռ-𝐠, dùng nơi riêng tư chạm vào 𝖉ư*ơ*п*g 𝖛ậ*𝐭 anh, bắt chước động tác ⅼà*〽️ tìп*ⓗ.
Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng cắn cắn núm vú, uyển chuyển thoái thác nói, "Ngoan, chờ em lớn thêm một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải không muốn chỉ là anh còn đang do dự. Diệp Lệ Thành không dám đảm bảo mối զц_@_𝖓 𝖍_ệ giữa bọn họ có thể được bao lâu, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ cảm thấy phiền chán cái mối 🍳-⛎🔼-n ♓-ệ không được đưa ra ánh sáng này, cũng sợ là cô sẽ hối hận.
Thẩm Ngữ nhõng nhẽo một tiếng, cũng không giận, cô giống như con rắn nước, bắt đầu vặn vẹo eo ngồi quỳ giữa hai chân anh. Thẩm Ngữ đặt một nụ ⓗ*ô*ⓝ lên vật đang phồng lên giữa háng anh, đôi mắt thon dài 🍳·ⓤ·🍸·ế·𝖓 г·ũ liếc mắt đưa tình, đầu lưỡi đỏ tươi bắt đầu ⓛıế-m láp từ hai hòn bi, vòng quanh phần gốc rồi hướng lên trên. Tuy động tác có chút trúc trắc nhưng cũng đủ để đối phó với người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng Diệp Lệ Thành ghét nhất là loại phụ nữ như thế này, nhưng lúc này anh lại bị câu dẫn đến mất hồn, tay chống ra phía sau rồi 🌴𝒽-ở 𝒹-ố-𝖈 từng cơn, toàn bộ lực chú ý của anh bây giờ đều tập trung vào giữa háng.
Cô rũ mắt xuống, nghiêng đầu Ⓜ️·ú·✝️ phần gốc, 🅓ư.ơ.𝐧.ℊ ☑️.ậ.ⓣ của anh có hơi cong, giống như một cây đao hình vòng, quy đầu thậm chí còn cao hơn phần trán của cô một đoạn.
Diệp Lệ Thành đưa tay ra so, gương mặt trắng nõn của cô to bằng bàn tay anh, bỗng chốc anh sinh ra một chút không đành lòng.
Cô còn nhỏ như vậy, nếu mình thật sự đi vào thì chẳng phải cô sẽ đau muốn 🌜-♓-ế-t sao?
"Em muốn cho chú." Cô nhả quy đầu ra, thanh âm tràn ngập dụ hoặc.
Lần này anh không thoái thác nữa, anh xoa xoa đầu cô rồi chân thành nói, "Chờ khi em thành niên nhé?"
Thẩm Ngữ bất mãn mà dùng sức Ⓜ️ú*🌴 mạnh một cái, Diệp Lệ Thành hít hà một hơi, đẩy đầu cô ra nhịn xuống cảm giác muốn 𝖇ắ_𝖓 †_ℹ️_𝐧_♓.
"A ——"
"Đừng Ⓜ️·ú·т." Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Lệ Thành bắt đầu xuất hiện vết rách, âm thanh khàn khàn nhiễm một tia tình dục, "Lát nữa còn phải bắn."
"Không muốn tôi làm em sao?" Ngón tay anh 𝐯υ·ố·т 𝖛·𝐞 bờ môi đỏ của cô, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi, "Ngoan, duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi 𝐥ıế-ɱ."
Thẩm Ngữ đáp lại hành vi mời gọi này, cô lı*ế*Ⓜ️ ⓛïế_𝖒 ngón tay anh, lại là trò cũ, chẳng qua lần này cô nhất định sẽ tóm được anh, anh đừng hòng trốn thoát.
"Chú 𝖈-𝐡-ị-𝖈-𝐡 em đi, có được không?"
Thẩm Ngữ tàn nhẫn đưa lưỡi ⅼⓘ*ế*ɱ loạn mã mắt, Diệp Lệ Thành đen mặt, dựa vào tia lý trí cuối cùng, anh giữ chặt cằm cô rồi gằn ra từng chữ, "Tiểu Ngữ, em nghĩ lại cho kỹ rồi nói cho tôi biết."
Thẩm Ngữ không lùi bước, nghiêm túc trả lời, "Em muốn chú c♓ị𝐜_♓ em."
Diệp Lệ Thành thô lỗ ném cô ⓛê·𝐧 𝐠·ℹ️ườ𝐧·ɢ, nén 𝖉.ụ.𝖈 ѵ.ọ𝐧.🌀 làm đủ tiền diễn cho cô, từ bắp chân hướng dần lên môi, sau đó lại rê xuống phần bắp đùi.
Hoa huyệt rất sạch sẽ, môi â·ⓜ ♓·ộ trắng nõn cùng khe hở màu hồng nhạt, không có mùi lạ, xinh đẹp như chủ của nó vậy.
Anh đưa hai ngón tay căng cánh hoa ra, Diệp Lệ Thành cúi đầu ɱ·ú·✝️ hạt đậu đỏ, ngón tay đặt ở cửa động, nhợt nhạt chen vào, mị thịt màu hồng nhạt gấp gáp 𝖑𝐢ế*Ⓜ️ Ⓜ️·ú·t, hút chặt lấy ngón tay anh.
Diệp Lệ Thành ↪️ắ●𝐧 ⓝ●♓●ẹ lên hạt đậu, Thẩm Ngữ như con cá bị vứt lên cạn, tiểu huyệt nương theo động tác của anh, sợ anh không cẩn thận sẽ cắn đứt hạt đậu của cô.
"A a a——"
Diệp Lệ Thành nhanh chóng che lại cái miệng đang cao giọng ⓡ●ê●ռ 𝓇●ỉ, "Tiểu Ngữ ngoan, nhỏ tiếng một chút, em muốn cho tất cả mọi người biết tôi đang làm em sao, tự lấy tay che miệng lại."
Đầu óc Thẩm Ngữ đã trở nên mơ hồ, ai bảo gì thì làm nấy, Diệp Lệ Thành thấy cô nghe lời nên tiếp tục vùi đầu l𝐢_ế_𝐦 Ⓜ️_ú_ⓣ âm huyệt.
Diệp Lệ Thành chưa từng làm với người còn trinh nên chỉ có thể dựa vào những kiến thức mà mình biết rồi làm đủ tiền diễn cho cô, anh muốn cô có thể ít bị đau đi một chút.
Hạ thể của cô đã nhanh chóng tràn đầy ԁâ_〽️ thủy, mũi anh cũng bị dính một ít nước nhớp nháp, ngón trỏ vói vào trong tiểu huyệt moi ra một đống 🅓â●m dịch rồi bôi nó lên ⓓư.ơ.𝐧.𝐠 vậ.🌴.
"Có lẽ sẽ hơi đau." Diệp Lệ Thành đặt cô nằm theo kiểu ⓛà·m ✞ìռ·𝐡 truyền thống.
Thẩm Ngữ ôm cổ anh, dùng ánh mắt si mê nhìn anh, "Em không sợ."
Diệp Lệ Thành tìm đúng vị trí, quy đầu cứng thành màu đỏ tím đặt ở cửa động, "Đau thì cắn vai tôi."
Diệp Lệ Thành hạ ⓜ●ô𝖓●ℊ xuống, quy đầu to lớn bắt đầu khai mở cửa động, anh cố gắng 𝐤𝖍⭕á*ⓘ ⓒ*ả*〽️ khi bị 〽️.ú.т chặt, anh ngừng thở từng tấc từng tấc ×â_ⓜ ռhậ_𝖕 vào bên trong.
Rõ ràng là Thẩm Ngữ phải chịu đựng nhiều hơn Diệp Lệ Thành, anh còn chưa chạm đến màng trinh là trán cô đã chảy những giọt mồ hôi to, cô cắn chặt môi cố gắng nén đau.
Khi chạm đến lớp màng đó thì Diệp Lệ Thành lại do dự, anh nhìn thẳng vào mắt cô, "Tiểu Ngữ, em xác định..."
Không đợi anh nói xong, Thẩm Ngữ đột nhiên cắn bả vai Diệp Lệ Thành, đưa tay vòng ra sau eo anh rồi ấn xuống. Diệp Lệ Thành còn chưa kịp phản ứng thì ⓓư·ơ𝐧·ɢ ☑️ậ·𝖙 cứng nóng kia đã đâ.𝖒 thủng lớp màng trinh, khai mở u huyệt xử nữ chưa từng được khám phá qua.
Sau khoảnh khoảnh đâ_𝐦 thủng lớp màng kia, mọi sự do dự trong lòng anh lập tức tiêu tán mà chỉ còn mỗi tình yêu cùng thương tiếc.
Anh đã biến cô thành người của mình, là người phụ nữ của riêng anh, từ nụ ♓ô·ⓝ đầu tiên và lần đầu, tất cả đều là của anh.
Từ giờ phút này trở đi, cuộc đời Diệp Lệ Thành chính thức xuất hiện dấu ấn của Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ có thể cảm giác được âm thanh của lớp màng trinh bị phá rách, một luồng nước ấm lập tức trào ra, sau đó cơn đau thấu trời từ nơi riêng tư bắt đầu lan khắp người cô, trừ đau thì cô cũng không cảm nhận được bất kì cảm giác nào khác.
Thẩm Ngữ cắn chặt bả vai anh, cô không còn dũng khí như lúc trước, cơ thể đau đến phát run, cô liên tục đẩy anh ra.
"Đau, đi ra ngoài, hức hức..."
Diệp Lệ Thành cũng không chịu nổi, u huyệt xử nữ với anh mà nói thật sự là quá mức nhỏ hẹp, ⓓươ-ռ-🌀 ✅ậ-t bị kẹp đến đau đớn. Đường đi lại quá ngắn, thậm chí anh còn chưa đi vào hết, cô cứ liên tục cử động khiến cho dư●ơ●п●ɢ ⓥ●ậ●𝐭 càng lúc càng đi gần đến miệng cổ tử cung hơn.
"Tiểu Ngữ, thả lỏng." Cả người Diệp Lệ Thành rơi vào trạng thái căng thẳng, anh cố gắng không đ*è 👢*ê*п пɢ*ư*ờ*𝖎 cô, "Chú không cử động, ngoan, lát nữa là hết đau."
"Chú gạt em, em đau quá, hức hức..."
"Ngoan, biến thành phụ nữ đều phải trải qua cảm giác đau đớn như thế." Diệp Lệ Thành không khống chế được vui sướⓝ-g trong lòng, những cái ♓_ô_ռ nhẹ liên tục rơi lên mặt cô, "Tiểu Ngữ là người phụ nữ của tôi."
Diệp Lệ Thành dịu dàng nói những lời tâm tình để trấn an cô, dần dần cơn đau từ từ biến mất, hoa huyệt cũng không còn 🎋ẹ·ρ chặ·✞ như ban đầu.
Diệp Lệ Thành áp chân cô lên 𝐧ⓖ*ự*🌜 tạo tⓗ.à𝐧.𝖍 ⓗì.𝐧.𝖍 chữ M, bắt đầu chậm rãi đong đưa eo, ԁ●ươⓝ●🌀 ✌️ậ●ⓣ to lớn nhẹ nhàng đ_â_Ⓜ️ v_à_o rú.𝖙 𝐫.𝖆.
ԁươп_𝖌 ✔️_ậ_🌴 mới vừa động vài cái, nơi cửa huyệt liền chảy ra vết 𝖒●á●𝐮 đỏ tươi, rơi xuống ga giường màu trắng tạo thành những đóa hoa rực rỡ.
Thú tính của anh lập tức dâng cao khi nhìn thấy những giọt má*⛎ xử nữ ấy, hô hấp trở nên dồn dập, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh.
Đường đi mới vừa được khai mở chưa kịp thích ích với tốc độ của anh, Thẩm Ngữ cau mày chịu đựng cảm giác bị dị vật xa lạ đ●â●ɱ chọc, nơi riêng tư trừ đau thì cũng không còn cảm giác nào khác.
Dần dần, không biết qua bao lâu, đường đi bắt đầu quen với sự ra vào của Diệp Lệ Thành, mị thịt bên trong dần dần thả lỏng, ⓑ1ể·⛎ tì𝖓·♓ trở nên thỏa mãn, miệng bắt đầu phun ra âm thanh 𝖗*ê*ⓝ 𝖗*ỉ.
Diệp Lệ Thành cũng nhận thấy được biến hóa của Thẩm Ngữ, anh ôn nhu nhìn cô, cúi xuống thân 𝐭·𝐡â·п 〽️ậ·т ♓.ô.ⓝ lên đôi môi đỏ của Thẩm Ngữ, "Bé ngoan, có 💰*ướn*𝐠 không?"
"A ưm..." Gương mặt Thẩm Ngữ đỏ ửng vì tình dục, sóng mắt long lanh, "Em, em giống như muốn bay lên tới... A ——"
Diệp Lệ Thành bỗng đ*â*𝖒 mạnh một cú, quy đầu đ●â●𝐦 thẳng vào hoa tâm ở sâu bên trong, Thẩm Ngữ nhíu mày lộ ra b.1.ể.⛎ 🌴ìⓝ.♓ khó nhịn.
"Bây giờ thì sao? Còn ở trên trời sao?" Diệp Lệ Thành đắc ý với tư thế chủ đạo của mình, anh muốn 'hành hạ' thiếu nữ ngây ngô lần đầu nếm thử trái cấm.
"Ưm, a—— người xấu..." Âm thanh nói chuyện bị Diệp Lệ Thành va chạm đến đứt quãng, miệng cô phun ra những tiếng 𝓇ê.𝐧 r.ỉ kiều mị, tùy anh dẫn dắt chìm vào bể dục.
Diệp Lệ Thành ôn nhu che miệng cô, eo đong đưa nhanh hơn, đưa hai người lên cao trào. Lúc 🅱️ắ·п 🌴i·п·h anh không muốn rú-✝️ r-🔼, anh khát vọng muốn chiếm hữu lần đầu tiên của cô, người đầu tiên lưu lại 𝖙·𝐢𝖓·𝐡 dị·𝐜·♓ bên trong cô phải là anh.
Diệp Lệ Thành thúc cú cuối cùng sau đó thương tiếc hô.𝐧 lên chóp mũi đã mướt mồ hôi của cô.
Nếu mang thai thì cứ sinh ra rồi nuôi thôi.
Diệp Lệ Thành dừng lại thật lâu bên trong cô, đến khi dươ*ռ*ⓖ ѵậ*✝️ thu lại thì mới 𝓇ú●✞ ⓡ●🔼. 𝒯*1𝖓*♓ 🅓*ị↪️*𝖍 trắng đục bắt đầu tràn ra khỏi â●Ⓜ️ đạ●⭕, lúc này anh mới đứng dậy xử lý giường chiếu.
Lúc này mặt trời đã khuất hẳn phía sau núi, chỉ còn vài tia sáng đang vật lộn với bóng đêm, Diệp Lệ Thành mở đèn trần, trong phòng lập tức sáng lên.
Anh tách chân cô ra, nơi riêng tư của cô vô cùng lầy lội, t·ℹ️·п·𝒽 ԁ·ị·🌜·♓ màu trắng đang chầm chậm chảy ra khỏi lỗ nhỏ, ⓣ*𝐢𝖓*𝖍 ◗ị🌜*𝒽 trộn lẫn với Ⓜ️-á-⛎ xử nữ đỏ tươi.
Vốn định lau sạch giúp cô nhưng khi nhìn thấy vết 𝐦·á·𝐮 kia thì Diệp Lệ Thành lại dừng lại.
Anh đưa tay móc ✝️.❗.𝐧.♓ dịc.𝐡 bên trong ra làm dơ một mảnh khăn trải giường.
"Tiểu Ngữ, tôi ôm em đi tắm." Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng lay Thẩm Ngữ, cô phát ra tiếng nói mớ, xoa xoa đôi mắt, sau khi thấy rõ người trước mặt thì nhắm mắt lại rồi đưa tay về phía anh, "Chú tắm cho em đi."
Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ lắc đầu, anh khẽ cắn đầu ngón tay cô, vui vẻ chịu đựng bế tiểu yêu tinh զц_ⓨ_ế_ⓝ 𝓇_ũ đi tắm rửa.
Sau khi xử lý xong thì Diệp Lệ Thành bế Thẩm Ngữ về phòng cô, dém chăn lại cho cô rồi đứng dậy rời đi.
"Chú phải đi sao?"
Giọng nói đáng thương của cô vang lên từ phía sau.
"Nghĩ cái gì đấy." Tim Diệp Lệ Thành lập tức mềm xào, anh quay lại bật đèn ngủ ở đầu giường lên rồi nói, "Không đi, tôi về dọn dẹp ga giường rồi sẽ sang đây với em."
"Vậy em cũng phải đi." Thẩm Ngữ nói xong liền muốn xuống giường.
"Em đợi đã, tí nữa đau thì lại khóc bây giờ." Diệp Lệ Thành đối xử với cô như người bị trọng thương nặng, sắc mặt anh ngưng trọng, đưa tay đỡ cô đứng lên.
Anh vừa mới tra trên mạng, sau đêm đầu tiên thì cơ thể phụ nữ sẽ vô cùng yếu ớt, có khi còn đi đứng khó khăn nữa.
Thẩm Ngữ nghe xong thì cũng khẩn trương, cô chậm rãi bước một bước nhỏ.
Ờm? Cũng có hơi đau.
Cô yên tâm thoải mái đưa tay về phía anh, "Đau, chú ôm em qua đó đi."
Diệp Lệ Thành trong lòng căng thẳng, anh không cho cô nói thêm nữa mà nhét cô vào trong chân, "Ngoan ngoãn nằm đó đi, tôi sẽ về nhanh thôi."
Sau đó nhanh chóng quay về phòng mình.
Diệp Lệ Thành đứng yên nhìn ga trải giường một lúc lâu, không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Một lúc sau, anh cẩn thận gấp ga trải giường lại rồi bỏ vào cái túi không biết đã lấy từ đâu ra, sau đó đi xuống lầu giấu nó vào trong xe.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |