Vay nóng Tinvay

Truyện:Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc - Chương 08

Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Annie vừa lên xe, lập tức gọi điện thoại cho Lưu An Vinh, em sự tình từ đầu đến cuối kể hết một lần, vẫn không quên thêm mắm dặm muối.

"Anh, anh phải giúp em làm chủ!"

"Em gái, anh nhất định giúp em làm chủ. Thù Lăng Vân tại sao có thể khi dễ em như vậy!" Bên đầu kia điện thoại Lưu An Vinh giận dữ nói.

"Anh, em bất kể, anh tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia sống mà rời khỏi Pháp!"

"Em gái, em dự định làm như thế nào?"

"Tìm mấy người cưỡng gian người phụ nữ xấu xí đó! Em không hạnh phúc, người khác cũng đừng mơ tưởng! Hừ, cô ta cướp đi anh Vân của em, em muốn cô ta đau khổ cả đời!"

"Được rồi, anh sẽ tìm mấy tên sát thủ đi giải quyết hai người bọn họ!"

"Không! Ngàn vạn lần đừng tổn thương Lăng Vân, em chỉ muốn cho người phụ nữ kia mất mặt thôi!"

"Ừ! Anh biết rồi!"

Annie nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại

--------------------

Thù Lăng Vân nhìn xung quanh đám đông trên đường phố nhộn nhịp. Lòng nóng như lửa đốt tìm bóng dáng của Quách Khả Du, ánh mắt sâu đen tràn ngập lo âu, sự tỉnh táo lúc bình thường, giờ phút này đã sớm không còn sót lại chút gì.

"Đừng tìm nữa, cô ấy ở Paris xa lạ, lại không có người quen, có thể đi đâu được? Theo tôi thấy, có thể cô đã sớm trở về khách sạn rồi."

Tony đuổi theo phía sau Thù Lăng Vân, nhìn thấy dáng vẻ hắn tâm hoảng ý loạn, nên đề nghị.

Nghe vậy, Thù Lăng Vân thay đổi phương hướng, lao về phía khách sạn.

"Đợi chút... Đợi chút á! Lăng Vân, xem bộ dạng cậu nóng lòng như thế, chẳng lẽ... Cậu thật sự muốn kết hôn với cô ấy?"

"Buông tay!" Thù Lăng Vân gầm nhẹ.

Bất chấp thể diện quý tộc, Tony lao tới trước, bắt được tay của Thù Lăng Vân, cả người cứ như vậy bị Thù Lăng Vân kéo đi.

Không thể trách hắn lại kinh ngạc như thế, dù sao, về mặt tình cảm Thù Lăng Vân từ trước đến giờ đều là lãnh đạm như băng, lần này lại có thể có phản ứng lớn với nhất cử nhất động của người phụ nữ nhỏ bé đó, có thể thấy được, ở trong mắt hắn, sức ảnh hưởng của cô ta không thể khinh thường!

"Không, tôi không thả!" Tony liên tục hít thở, không ngừng khuyên bảo. Anh ta cầu nguyện có thể đem một Thù Lăng Vân bình thường luôn tỉnh táo quay trở về.

"Bất kể bây giờ cậu nói cái gì, cô ấy đều không nghe đâu! Chẳng bằng trước hết để cho cô ấy bớt giận, chờ bữa tiệc kết thúc, sẽ từ từ giải thích với cô ấy."

Tony cùng Thù Lăng Vân đã hợp tác nhiều năm, hắn nghĩ, nếu như công ty bị vỡ nợ, có lẽ cậu ta cũng không nóng nảy như vậy, không nghĩ tới bây giờ lại vì một người phụ nữ mà biến thành như vậy.

Nhìn vẻ mặt căng cứng của Lăng Vân, Tony không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Lại nói, chúng ta đang có rất nhiều khách hàng đợi cậu quay về ký hợp đồng, cậu đi như thế này, chẳng phải là phá hủy hết tâm huyết của mọi người bao nhiêu ngày nay hay sao?"

Nghe vậy, bước chân gấp gáp của Thù Lăng Vân rốt cuộc thoáng ngừng lại.

Lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, sinh ra đã có ý thức trách nhiệm mãnh liệt, cũng khiến hắn không cách nào bỏ đi cho xong việc.

"Về bữa tiệc xử lý công việc trước đã."

Sau một hồi lâu, hắn nắm chặt tay thành hai nắm đấm, cố gắng bắt mình tỉnh táo lại, quyết định tối nay mới từ từ giải thích với cô.

------------------

Quách Khả Du bâng quơ chạy một đoạn dài ở trên đường cái, dần dần, tốc độ của cô chậm lại, lúc này mới phát giác cảnh vật trước mắt sao xa lạ quá, khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

"Đây là địa phương nào?"

Giờ phút này trong lòng cô cảm thất hốt hoảng, từ từ thay thế sự tức giận vừa qua.

Cô chảy nước mắt, đó là nước mắt của sự sợ hãi, sự mất mát, cũng là sự đau lòng, bây giờ cô hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện nhanh lên một chút, nếu nói đến kỳ tích, đương nhiên là nói tới Thù Lăng Vân.

Đột nhiên, cách đó không xa có hai ngọn ngọn đèn nhỏ đến gần phía cô, cô vui mừng tiến ra đón, quơ quơ hai tay, hô lớn: "Lăng Vân, em ở chỗ này!"

Không nghĩ tới, xe vừa đến gần, có bốn người ngồi trong xe, nhưng không có Thù Lăng Vân, bọn họ dáng người cường tráng, diện mạo dữ tợn.

Quách Khả Du trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, cô càng nhìn càng cảm thấy có cái gì không bình thường, nhớ tới chuyện ở Đài Loan bị những tên áo đen truy sát, cũng nhớ tới Annie ở trong nhà Thù gia, ngay tức khắc trong lòng giật mình, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.

Ý niệm sinh tồn bén rễ trong đầu Quách Khả Du, cô từ từ quay ngược lại, nhìn bốn người đàn ông trên xe đang cầm súng trong tay, từ từ vây cô lại.

"Con nhóc Trung Quốc này dáng dấp không chỗ nào chê được!" Một người đàn ông trong số đó nói bằng tiếng Anh.

"Đưa cô ta về Tây Thiên trước, rồi anh em chúng ta vui đùa một chút đi!" Một người đàn ông khác vừa nhai kẹo cao su vừa nói khác.

Sau khi nghe xong, Quách Khả Du suy đoán tất cả chuyện này đều do Annie sai khiến.

Cô bỗng chốc quay người lại, chạy như điên vào một cái hẻm nhỏ, dọc theo đường, cô ngã lộn nhào không biết bao nhiêu lần, tay chân bị rất nhiều vết thương trầy xước, giày trên chân cũng chẳng biết văng đi đâu, nhưng cô vẫn không nản chí, vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn.

Sau đó nghe "bang" một tiếng, tiếng súng vang lên, những chú chim nghỉ ngơi ven đường bị kinh sợ bay tán loạn.

"Gái điếm thúi, bố mày không tin là không bắt được mày!" Trong đêm tối, tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.

Quách Khả Du liều mạng chạy về phía trước, cô không muốn chết trong tay đám hỗn đản này. Đột nhiên, một lần nữa cô phát hiện xa xa trong đêm tối u ám, có hai ngọn đèn màu vàng sáng lên, cô giống như đang ở trong sa mạc phát hiện thấy ốc đảo vậy, mừng như điên, đem hết sức lực của toàn thân chạy về phía trước.

Gần như trong cùng một lúc, Thù Lăng Vân cũng phát hiện thấy Quách Khả Du toàn thân dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, bộ mặt hoảng sợ đang chạy tới.

Trái tim của hắn thắt lại, chân đạp mạnh ga tăng tốc chạy nhanh về hướng Quách Khả Du.

Quách Khả Du thấy người chạy nhanh về phía mình là Thù Lăng Vân, trong lòng cô mừng rỡ. Khi cô gần đến xe của Thù Lăng Vân, trong lúc bất chợt, chân của cô bị nhấc hổng khỏi mặt đất, cả cơ thể cũng rời theo.

Trong khoảnh khắc cô không kịp có phản ứng, bên tai liền vang lên một giọng nói ồm ồm ——

"Gái điếm thúi, đừng tưởng rằng cứu binh của mày đến là mày thoát, bố mày còn chơi chưa đủ!"

"Không! Không! Lăng Vân cứu em..."

Quách Khả Du chẳng biết bị người đàn ông to con xuống xe từ lúc nào vác lên vai, cô không ngừng đấm đá, nhưng đối với người đàn ông kia mà nói, quả thực một chút cảm giác cũng không có!

Thù Lăng Vân đạp lút ga chạy tới, sau đó nhanh chóng phanh xe lại, nhảy xuống xe, ngăn cản đường đi của mấy tên đàn ông kia.

"Buông cô ấy xuống!"

Thù Lăng Vân giận dữ hét lên, mấy tên kia lại xem như gió thoảng bên tai, căn bản không thèm để ý tới.

"Tôi nói, buông cô ấy xuống!"

Đám đàn ông kia có chút không kiên nhẫn dừng bước lại, tên cầm đầu thả Quách Khả Du xuống mặt đất, hung ác chỉ vào Thù Lăng Vân, "Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Dứt lời, cảm đám cười ầm lên, cười đến không khống chế được.

Quách Khả Du hoảng sợ nhìn Thù Lăng Vân, cô muốn đứng dậy, nhưng bởi vì hoảng sợ quá độ mà hai chân không thể điều khiển được, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Thù Lăng Vân quả thật đau lòng tới cực điểm! Mấy tên tạp chủng ghê tởm này, cư nhiên đem Quách Khả Du hù dọa thành bộ dáng như vậy!

Ý muốn bảo vệ mạnh mẽ xông lên tới đầu, hắn tức giận đánh về phía mấy tên vạm vỡ kia.

"Muốn chết!"

Mấy tên đó bao vây xung quanh Thù Lăng Vân, muốn cho hắn một chút giáo huấn, bởi vì người chủ giao phó không thể khiến hắn có thương tích quá lớn, nếu không, với 4, 5 người bọn họ, còn sợ không chế ngự được một mình Thù Lăng Vân sao?

Nhưng, bọn họ quá xem nhẹ Thù Lăng Vân!

Hắn có đai đen Judo, lại còn là cao thủ về đấu kiếm, không ít lần đạt được những giải thưởng quốc tế lớn, mấy tên trước mắt này đối với hắn mà nói, căn bản chỉ là chuyện nhỏ!

Thù Lăng Vân vật qua vai một cái, liền đem một tên trong số đó có vóc người cao to hơn so với hắn quật ngã trên mặt đất.

Mấy tên nhìn thấy thế, như bị chọc giận đồng loạt xông lên, bao vây áp đảo Thù Lăng Vân.

Quách Khả Du đứng ở một bên căng thẳng kêu: "Lăng Vân, anh phải cẩn thận!"

Thù Lăng Vân nghe được câu này, giống như ăn được một viên tiên đơn, hắn biết Quách Khả Du đã tha thứ cho hắn, hắn dùng lực tránh sự kiềm chế của bốn tên kia, khi hắn muốn phát huy bản lĩnh một lần nữa thì trán của hắn bị một khẩu súng gí vào...

"Mảy không cần chống cự nữa, cứ cho rằng tài nghệ của mày dù nhanh thế nào, cũng không nhanh bằng đạn chứ? Ha ha ha..."

Tên đàn ông gí súng vào trán Thù Lăng Vân đắc ý cười lớn, những tên khác cũng cười to theo, hoàn toàn không phát hiện Quách Khả Du đang ngã trên mặt đất, không biết từ lúc nào đang cầm trên tay một cây gỗ to.

Đột nhiên, bịch một tiếng, tiếng cây gỗ vang lên, đầu tên đàn ông kia ứa ra máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống.

Quách Khả Du sợ tới mức vội vàng đem cây gỗ vứt trên mặt đất, run rẩy nhìn tên đàn ông đó ngã xuống đất.

"Nhanh, Khả Du, chạy về xe nhanh lên một chút!"

Không còn bị kiềm chế, Thù Lăng Vân xông lên trước, cầm chặt tay Quách Khả Du, chạy về hướng chiếc xe.

Phía sau, tiếng súng vang lên lần nữa, Quách Khả Du cảm thấy bắp chân đau nhói, cơ thể ngã về phía trước.

"Khả Du, nhanh lên một chút, anh cõng em, mau leo lên." Thù Lăng Vân ngồi xổm người xuống, định cõng Quách Khả Du chạy trối chết, không ngờ tới, một cây gậy đập xuống sau đầu của hắn ——

"Ah ——" hắn hét lên một tiếng, thân thể nghiêng một cái, đổ vào ngực Quách Khả Du.

Quách Khả Du luống cuống nhìn Thù Lăng Vân, máu tươi ào ạt từ thái dương của hắn nhỏ xuống.

"Lăng Vân, anh làm sao vậy?! Anh đừng làm em sợ!"

Mấy tên đàn ông kia thấy mình ra tay quá nặng, một giây cũng không dám ở lại hiện trường, ngay sau đó chạy tán loạn như chim vỡ tổ, biến mất không còn bóng dáng.

Quách Khả Du đôi tay run rẩy dính đầy máu tươi của Thù Lăng Vân, cô không dám tin lắc mạnh cơ thể không hề nhúc nhích của Thù Lăng Vân.

"Lăng Vân, anh tỉnh lại a! Em van cầu anh... Anh tỉnh lại..."

Nhưng, mặc cho cô la rách cổ họng, Thù Lăng Vân vẫn không hề nhúc nhích.

Nước mắt của cô giống như đê vỡ, không ngừng chảy ra, cho đến khi nghe tiếng kèn dồn dập cùng với ánh đèn xe từ xa truyền đến.

Người tới là Tony, bởi vì anh ta không yên lòng khi Thù Lăng Vân đơn độc đi ra ngoài tìm cô, vì vậy lấy xe ra ngoài tìm giúp, không nghĩ tới lại thấy tình cảnh như vậy.

"Chúa ơi! Tại sao có thể như vậy?"

Anh ta sớm đã đem sự ưu nhã quý tộc ném ra đằng sau, thất kinh kêu thành tiếng.

"Mau cứu anh ấy... Cứu Lăng Vân..."

Bất kể quần áo sang trọng trên người sẽ bị máu tươi dính vào dơ bẩn, Tony vội vàng cùng Quách Khả Du nâng hắn lên xe, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

-------------------

Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, nóng lòng ngồi đợi là cha mẹ Thù, Tony, bác Mạnh quản gia, còn có Quách Khả Du đang khóc sướt mướt.

"Bác trai bác gái, cháu thật sự vô cùng xin lỗi hai bác, là cháu hại Lăng Vân..."

"Cháu đừng lo lắng, Lăng Vân không có việc gì, ngoan, đừng khóc..." Bà Thù vỗ vai Quách Khả Du, ôm cô vào trong ngực.

Bà hiểu, thật ra thì Quách Khả Du chẳng dễ chịu gì, ngoại trừ nỗi đau trong lòng, trên mặt trên tay của cô cũng hiện đầy vết thương lớn nhỏ, bắp chân thậm chí bị đạn xuyên thủng, khâu mấy mũi kim, cũng đủ nhếch nhác rồi!

"Con bé Annie này thực sự quá đáng, lại có thể làm ra những chuyện như vậy!" Ông lão Thù tức giận mắng.

"Ông chủ, ông đừng tức giận có hại cho cơ thể, tôi tin cậu chủ sẽ được ông trời phù hộ." Bác Mạnh an ủi ông chủ, ánh mắt lại cứ nhìn cửa phòng mổ.

Cửa phòng mổ vẫn đóng chặt như cũ.

"Phụ nữ thật là mầm họa mà! Lăng Vân nhất định là điên rồi mới có thể yêu phụ nữ! Nếu là tôi, tôi tình nguyện làm người đồng tính luyến ái!"

Lời Tony vừa thốt ra, lập tức đổi lấy vài đôi mắt nhìn anh ta chằm chằm.

"Ách... Ý tôi là, mặc dù thích phụ nữ, nhưng không cần đem chính mình làm thành bộ dạng đức hạnh a!" Tony tranh thủ thời gian giải thích, nếu không thật sẽ trở thành đồng tính luyến ái rồi.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, y tá kêu to: "Người nhà của Thù Lăng Vân?"

Đoàn người vội vàng chạy nhanh tới, "Có đây."

"Chúng tôi cần nhóm máu O, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện sử dụng không đủ, trong số người nhà có ai nhóm máu O không?"

"Tôi nhóm máu A." Tony nói.

"Hai vợ chồng chúng tôi nhóm máu O, có thể truyền máu cho nó không?"

Không được, hai người lớn tuổi quá, không thích hợp."

"Vậy làm sao bây giờ? Không còn ai nhóm máu O rồi."

"Nếu điều từ bệnh viện khác đến, sợ rằng bệnh nhân không chờ đợi được lâu như vậy..."

"Tôi nhóm máu O, tôi sẽ truyền máu cho Lăng Vân."

"Thật tốt quá!" Y tá nói: "Cô đi theo tôi!"

"Ừ." Quách Khả Du chân thấp chân cao theo sát y tá tiến vào phòng phẫu thuật.

Rất nhanh, cánh tay Quách Khả Du bị cắm kim rút máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo dây truyền máu xuống.

"Cô phải nhẫn nại một chút, lượng máu lấy ra có thể vượt quá bình thường."

"Không sao, chỉ cần có thể cứu sống anh ấy, cho dù muốn rút sạch máu trên người tôi, tôi cũng bằng lòng!"

Y tá cảm động vỗ vỗ vai của cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu tươi của cô cũng từng giọt từng giọt truyền vào cơ thể Thù Lăng Vân.

Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra lần nữa, Quách Khả Du gương mặt trắng bạch được y tá dìu đi ra, sau đó bác sĩ cũng đi theo ra ngoài.

Bà Thù vội vàng đỡ Quách Khả Du ngồi trên ghế nghỉ ngơi, ân cần hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi tình trạng con tôi bây giờ như thế nào?"

Bác sĩ trầm ngâm một lát, rồi chậm chạp nói: "Bệnh nhân phẫu thuật rất thành công, nhưng... Cơ hội tỉnh lại chỉ có 50%!'

"Không phải rất thành công sao? Sao lại chỉ có 50%?" Quách Khả Du lo lắng hỏi bác sĩ, không để ý mình mới vừa bị rút không ít máu, cả người vẫn còn trong trạng thái hoa mắt chóng mặt.

"Phẫu thuật rất thành công là không sai, tuy nhiên, đó chẳng qua là chỉ bảo đảm anh ta không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Bác sĩ, ý của ông là..." Quách Khả Du khó có thể tin hỏi.

"Nếu như bệnh nhân không tỉnh lại, như vậy... Rất có thể biến thành người sống đời sống thực vật!"

"Cái gì? Người sống đời sống thực vật?" Quách Khả Du quả thật không thể tin được lời bác sĩ vừa nói.

"Có thể tỉnh táo lại hay không, vậy thì phải xem ông trời đối với anh ta có ưu ái hay không."

Quách Khả Du nghe xong gần như té xỉu, may mắn có bà Thù ôm chặt lấy cô, cô mới không tê liệt cả người ngã xuống mặt đất.

"Tại sao lại như vậy... Đều là tôi hại anh ấy! Đều là tôi..."

Quách Khả Du khóc nức nở, bà Thù càng xem càng không đành lòng, cố nén bi thương, dặn dò bác Mạnh đưa Quách Khả Du trở về nhà Thù gia nghỉ ngơi, nhưng làm sao cô cũng không chịu trở về, cố tình muốn ở bên cạnh Thù Lăng Vân.

"Khả Du, cháu vừa mới rút nhiều máu như vậy, đi về nghỉ trước đi, nếu Lăng Vân tỉnh lại, chúng ta nhất định lập tức thông báo cho cháu biết."

"Cháu không muốn... Cháu không muốn..."

Trong miệng kêu gào, nhưng đầu cô cảm thấy quay cuồng, Quách Khả Du nhắm mắt lại, lập tức ngất xỉu.

------------------

"Lăng Vân... Lăng... Vân... Tại sao lại như vậy? Tại sao?"

Quách Khả Du nằm trên giường khóc thất thanh, cô không cách nào tiếp nhận sự t này, kiên trì muốn đi thăm Thù Lăng Vân, nhưng bà Thù không chịu để cho cô xuống giường, bởi vì cô thật sự quá yếu rồi!

"Bé con, nghe lời bác nói, trước tiên tĩnh dưỡng cơ thể mình cho khỏe đã, rồi hãy đến thăm Lăng Vân, được không?'

Bà Thù thật sự lo lắng nếu cô nhìn thấy Thù Lăng Vân, bởi vì khó thừa nhận mà té xỉu lần nữa.

"Cho cháu nhìn anh ấy được không? Cho dù là một lần cũng được, cháu van cầu bác, bác gái." Nước mắt của cô lại trào ra.

"Nhưng..."

"Bác gái!"

"Haizz... Được rồi!"

Bà Thù đỡ Quách Khả Du yếu ớt đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù mình cũng rất lo lắng cho bệnh trạng của con trai, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là đem thời gian nhường lại cho cô dâu mới, lặng lẽ lui ra ngoài.

Quách Khả Du thấy người cô luôn thương nhớ trong lòng nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, dựa vào bình ô xy duy trì sinh mạng, đau lòng không thể nào tả được.

"Lăng Vân... Anh nhất định phải tỉnh lại, nhất định."

Quách Khả Du vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia, đau lòng hôn đôi mắt, cái mũi, khuôn mặt, sau đó là đôi môi thật mỏng của hắn.

Cô nâng đôi tay thật dầy lên, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói cho hắn biết: "Bất kể anh ngủ bao lâu, một năm, hai năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm, em đều sẽ chờ anh, sẽ vẫn chăm sóc anh."

Quách Khả Du yêu thương nói, khiến mấy người đứng ngoài cửa cũng liên tiếp lau nước mắt.

Mấy ngày sau, Quách Khả Du ngày ngày ở bên cạnh giường bệnh của Thù Lăng Vân, giúp hắn lau rửa cơ thể, cắt tỉa tóc, y tá Liên đi vào giúp Thù Lăng Vân đổi tíu nước tiều, cô cũng muốn tự mình làm.

Mới trôi qua mấy ngày mà Quách Khả Du đã gầy đi thấy rõ.

Bà Thù thật sự không đành lòng nhìn cô ngày đêm như vậy, không nghỉ ngơi mà chăm sóc con trai mình, nên rất thương xót nói:

"Khả Du, con đừng ngược đãi mình như vậy, được không? Lăng Vân không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, con cứ kéo dài như vậy, sợ rằng đến khi Lăng Vân tỉnh lại, con cũng ngã bệnh!"

"Lăng Vân sẽ tỉnh lại sao? Đúng không? Bác gái, hãy nói cho cháu biết."

Không phải lần đầu tiên cô hỏi câu này, kể từ ngày bác sĩ tuyên bố Thù Lăng Vân có thể biến thành người sống đời sống thực vật, cô liền hỏi qua vô số lần, tinh thần cũng biến thành hoảng hốt, có lúc tỉnh táo, nhưng có lúc lại rơi vào những hồi ức trong quá khứ, cứ lầm bầm kêu tên Thù Lăng Vân.

Bà Thù thật sự không chịu nổi Quách Khả Du cứ hành hạ mình như thế, nên hôm nay ép buộc cô trở về nhà Thù gia mà ngủ một giấc.

Trong phòng ngủ tràn ngập hình bóng của Thù Lăng Vân, trở lại nhà Thù gia, Quách Khả Du làm sao có thể yên tâm ngủ được.

Cô nhìn hình ảnh Thù Lăng Vân trên đầu giường ngẩn cả người, vừa chạm đến nét mặt tuấn tú của Thù Lăng Vân, nước mắt của cô lại trào ra như mưa.

Tại sao người bị thương không phải là cô? Cô tự hỏi, thật lâu tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại được, cô khóc mãi, cũng không biết trải qua bao lâu, liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong giấc âm Quách Khả Du loáng thoáng thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Thù Lăng Vân, cô vui mừng tiến lên muốn kéo tay của hắn, nhưng lại chụp hụt.

"Lăng Vân, anh đừng có đi! Đừng bỏ em!" Quách Khả Du kêu to rồi tỉnh lại, khiến bác Mạnh long lắng đi tới.

"Cô Quách, cô có khỏe không?" Bác Mạnh ở ngoài cửa quan tâm hỏi thăm.

Quách Khả Du vội vàng nhảy xuống giường, phóng tới mở cửa, câu đầu tiên liền hỏi:

"Lăng Vân tỉnh lại sao?"

"Không có."

Quách Khả Du thất vọng lui về sau mấy bước, cơ thể lảo đảo muốn ngã, bác Mạnh vội vàng đỡ cô đến mép giường ngồi xuống.

"Cô Quách, cô phải kiên cường a!" Bác Mạnh bị chân tình của cô làm cảm động đến rơi lệ.

Nghe vậy, Quách Khả Du không thể tiếp tục khống chế tình cảm của mình, cô vùi mặt vào trong gối, khóc thất thanh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)