Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 81

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi
Trọn bộ 98 chương
Chương 81
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Siêu sale Lazada


"Bảo bối, nhớ kĩ, cha là cha con, Lâm Vũ Mặc." Lâm Vũ Mặc bị lời nói của con gái chọc cười. Tiểu bảo bối này, khuôn mặt ngạo khí thật giống anh. Anh nhẹ vỗ cái mũi nhỏ của cô con gái, nói: "Cha con chỉ có một, về sau không cho phép nhận cha loạn nữa. Tên Thẩm Kiệt đó, con phải gọi cậu ta là chú, không thể gọi cha, hiểu chưa?"

Lâm Khả Nhi nhướn mày lên hỏi: "Tại sao? Cha Thẩm rất thương con. Không giống chú, dữ dằn như vậy, vừa gặp đã làm cho mẹ khóc. Con không muốn chú làm cha của con, con muốn cha Thẩm cơ."

Tần Phong nghe được lời con gái, vui vẻ cười lớn. Tiểu bảo bối của cô, lời nói luôn làm cho người ta kinh ngạc.

Cô đoạt lấy con gái từ trong ngực Lâm Vũ Mặc, nói với abg: "Anh nghe rõ rồi chứ, ngay cả Tiểu Khả Nhi cũng nói không muốn anh, anh còn không thức thời đi mau. Nếu như tôi phải lựa chọn gả cho hai người, thì người đó là Thẩm Kiệt, không phải anh. Cả hai mẹ con tôi đều thích anh ấy, anh nghe rõ rồi chứ."

Lâm Vũ Mặc nghe lời cô nói lại dường như không ảnh hưởng chút nào, khẽ nở nụ cười. Anh tà mị đi tới bên cạnh cô, tràn đầy uy hiếp nói: "Tiểu Phong Nhi thân ái, em tốt nhất nên biết em thích người nào, phải gả cho người nào?"

Trong mắt Tần Phong lóe ra tia sáng tinh nghịch, đáp lại: "Đương nhiên! Tiểu Khả Nhi muốn ai làm cha nó thì tôi sẽ gả cho người đấy. Tiểu Khả Nhi không thích anh, cho nên anh mau đi đi."

Lâm Vũ Mặc trừng hai mắt nhìn cô, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm, nói không chừng, qua mấy ngày nữa, người Tiểu Khả Nhi thích nhất sẽ là người cha này rồi."

"Anh..." Tần Phong không phục nâng cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn. Tên Lâm Vũ Mặc này, không nghe thấy cô đang cự tuyệt anh sao?

Lâm Vũ Mặc chẳng những không đi, ngược lại đi vào phòng bếp. Vừa nhìn đã thấy trên bàn đã bày đầy đồ ăn ngon, anh lập tức muốn nếm thử. Vươn hai ngón tay ra, đang muốn cần một con tôm chiên lên ăn, thì bị Tần Phong vội vàng đánh vào tay. Cô bất mãn nói: "Không được lấy tay cầm thức ăn."

"Được, được, được, anh đi rửa tay." Lâm Vũ Mặc nở nụ cười, đi vào phòng vệ sinh.

Lúc anh trở ra, liền giang đôi tay về hướng Tần Phong, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, nhìn xem, bây giờ thì sạch rồi chứ?"

"Hừ!" Tần Phong hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh.

Lâm Vũ Mặc không muốn bị đối xử lạnh nhạt dù chỉ là một chút, nghênh ngang đi vào phòng bếp. Tần Phong chống nạnh đứng trước mặt anh: "Ai cho anh động vào! Thức ăn này là tôi làm cho Thẩm Kiệt, anh không có phần! Anh về khách sạn của anh mà ăn."

"Tiểu Phong Nhi, em thà nấu cho Thẩm Kiệt ăn cũng không nguyện cho anh ăn sao? Thật không công bằng." Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị.

"Thế giới này vốn không có cái gọi là công bằng. Tôi chỉ làm cơm cho người tôi thích." Tần Phong đoạt lấy cái bát trong tay Lâm Vũ Mặc, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước qua Lâm Vũ Mặc.

"Tiểu Phong Nhi! Anh đói bụng năm năm rồi. Em thật sự không cho anh ăn sao?" Lâm Vũ Mặc buồn bã hỏi. Lúc trước, anh chỉ thích ăn cơm do cô nấu, ngay cả nhà hàng nổi tiếng làm cơm cũng không lọt nổi mắt xanh của anh. Sau khi cô rời đi, một thời gian rất dài, anh mất đi hứng thú với việc ăn uống. Đối với anh mà nói, không phải là cơm cô nấu, cho dù bất cứ vật gì cho vào miệng, anh cũng thấy nhạt như nước ốc.

Hôm nay, thật vất vả mới thấy cô làm bàn cơm ngon thế này, anh thật muốn một hớp cho tất cả vào bụng. Nhưng cô lại tuyệt tình như vậy, ngay cả một hạt cơm cũng không cho anh động vào.

"Người phụ nữ của anh không nấu cho anh ăn sao? Không cần giả bộ đáng thương trước mặt tôi." Tần Phong quệt khóe môi, không vui nói. Cô rời khỏi anh năm năm rồi, ai mà biết được anh có bao nhiêu cô gái ở bên cạnh hầu hạ? Những cô gái kia không biết biến đổi đa dạng để dụ dỗ anh sao? Cô không thèm tin lời anh nói.

Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong, tà mị cười nói: "Tiểu Phong Nhi, người phụ nữ của anh không phải là em sao?"

"Tôi không tin. Anh có bao nhiêu người phụ nữ rồi.... Đừng gạt tôi... Tôi đã không còn là cô gái ngây thơ năm đó nữa rồi." Tần Phong giùng giằng nói.

"Tiểu Phong Nhi, anh không lừa em. Đêm đó, anh không có phản bội em, là em không cho anh cơ hội gải thích." Lâm Vũ Mặc cuối cùng cũng tìm được cơ hội, anh muốn nói rõ ràng mọi chuyện, không thể để Tiểu Phong Nhi tiếp tục hiểu lầm anh.

"Anh không phản bội tôi?" Tần Phong xoay người lại, đôi mắt đẹp trợn to hỏi ngược lại."Anh không phản bội tôi, cho nên đuổi tôi ra khỏi phòng. Anh không phản bội tôi, sao lại cùng người phụ nữ khác triền miên một đêm."

"Anh không có. Tiểu Phong Nhi, đêm đó, anh căn bản không chạm vào người phụ nữ kia." Lâm Vũ Mặc vội vàng giải thích.

"Không chạm qua cô ta, tại sao cô ta lại kêu la như vậy? Anh nói láo cũng nên hợp lí một chút có được không? Chẳng lẽ anh đã quên, tôi chính là tiểu lừa đảo sao? Anh nghĩ, chỉ bằng mấy câu nói láo này là có thể lừa được tôi?" Tần Phong cười lạnh nói. Lời nói của Lâm Vũ Mặc chẳng hề có một chút chân thật nào, cô không thể nào tin tưởng anh được nữa. Không ngờ chỉ vì muốn lừa cô quay trở về, thậm chí ngay cả nói láo anh cũng dám làm.

"Tiểu Phong Nhi, anh không có!" Giờ phút này Lâm Vũ Mặc mới hiểu cái gì gọi là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho mình. Anh thật hối hận năm xưa đã làm chuyện sai lầm, vì xúc động nhất thời mà phá hủy hạnh phúc của anh và cô. Rốt cuộc muốn anh phải giải thích thế nào, Tiểu Phong Nhi mới chịu tin anh đây?

"Mẹ, chú này đang nói dối sao?" Lâm Khả Nhi bên cạnh xem chuyện vui đã lâu, rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi.

"Ừm, Tiểu Khả Nhi không nên học theo." Tần Phong bế cô con gái nhỏ của cô lên, cưng chiều xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé mà nói.

"Nói dối không phải bé ngoan. Khả Nhi không học theo chú. Vẫn là cha Thẩm tốt hơn. Mẹ, mẹ nhất định phải gả cho cha Thẩm!" Lâm Khả Nhi cười hì hì nói với mẹ. Cô bé tựa như rất sợ mẹ nhất thời xúc động gả cho Lâm Vũ Mặc vậy.

"Tiểu bảo bối, con đừng nghe, mẹ chỉ nói giỡn thôi." Lâm Vũ Mặc đoạt lấy bé con từ trong ngực Tần Phong, nắm bả vai nhỏ của bé nói."Bảo bối, lời cha nói đều là sự thật, con nhất định phải tin cha. Con là con gái của cha, không thể tin lời người ngoài nói."

"Chú thật là cha của con?" Lâm Khả Nhi vẫn có chút không tin tưởng mà nhìn Lâm Vũ Mặc.

"Dĩ nhiên rồi, tiểu bảo bối, con là tâm can bảo bối của cha." Lâm Vũ Mặc sủng ái vuốt ve khuôn mặt của con gái nói.

"Cha tại sao không cần Khả Nhi, là Khả Nhi không ngoan sao?" Lâm Khả Nhi chăm chú nhìn Lâm Vũ Mặc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-98)