← Ch.68 | Ch.70 → |
Cô không tự chủ được đưa tay chạm nhẹ vào bụng của mình, trong lúc lơ đãng đột nhiên giật mình bởi đứa bé khẽ chuyển động. Cô vui mừng đưa tay lên ngay chỗ ấy, lần thứ hai truyền tới tiếng động nhỏ, cô hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai.
"Đường Chá, đứa bé lại đá em!" Tần Phong vui vẻ kể chuyện này cho Đường Chá.
"Cái gì? Nó đá em? Thật đáng yêu! Anh cũng muốn nghe thử." Đường Chá nói xong, ngồi xổm bên người Tần Phong, kề mặt sát bụng của Tần Phong.
"Trời ạ! Nó thật đang cử động! Phong Nhi, em nhìn xem, chân nhỏ của bé rất có lực!" Đường Chá kích động nói.
Sinh mệnh bé nhỏ là niềm vui lớn nhất!
Vui đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Người trong công viên đi qua lại đều nhìn bộ dáng thân mật của hai người họ, cũng không nhịn được than thở: "Nhìn hai người kia xem, tình cảm thật tốt mà!"
Tần Phong nghe được câu này, gương mặt không khỏi đỏ lên. Cô đẩy Đường Chá ra: "Đường Chá, không nên như vậy, sẽ làm cho người ta hiểu lầm."
Đường Chá ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Phong, thâm tình nói: "Phong Nhi, anh hi vọng những điều bọn họ nói là sự thật. Gả cho anh đi, để cho anh chăm sóc mẹ con em."
"Đường Chá!" Tần Phong cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Cô luôn cho rằng Đường Chá thật lòng yêu mình, cô cũng thật lòng muốn đáp trả ân tình ấy, nhưng trong lòng của cô còn có bóng dáng Lâm Vũ Mặc. Nếu như cô cứ như vậy gả cho Đường Chá, đối với Đường Chá không công bằng.
Đường Chá toàn tâm toàn ý yêu cô, cô lại không có cách nào dâng hiến trọn trái tim cho anh ấy. Bản thân cô cảm thấy không công bằng đối với Đường Chá, cô thực sự rất khó đồng ý.
Thấy Tần Phong không gật đầu, Đường Chá vẫn không nổi giận, ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, ôm thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực: "Phong Nhi, không sao. Bao lâu anh cũng sẽ đợi em."
"Đường Chá, thật xin lỗi. Phong Nhi đã làm tổn thương anh." Tần Phong buồn bã nói.
"Phong Nhi!" Đường Chá sưng mặt lên, không vui nói."Em đừng luôn tự trách. Anh cũng đã nói rồi, anh không trách em, muốn trách chỉ có thể trách số mạng. Anh tin tưởng chỉ cần chúng ta có duyên, cuối cùng sẽ được ở chung với nhau."
"Đường Chá!" Tần Phong cảm động nhào vào trong ngực anh, trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt. Cô đem bộ dáng mảnh mai thút thít dựa vào vai anh, khiến trong lòng Đường Chá một hồi run sợ. Anh rốt cuộc cũng không nhịn được mà kéo Tần Phong vào trong ngực, dịu dàng hôn cô.
"Phong Nhi, anh yêu em! Yêu thật, thật lòng!" Vừa hôn, Đường Chá vừa thâm tình nói ra nỗi lòng.
"Đường Chá!" Tần Phong bị Đường Chá hôn, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Cô nên tiếp nhận tình yêu của Đường Chá sao?
Anh không giống Lâm Vũ Mặc, sẽ không làm tổn thương cô. Cho tới nay, Đường Chá luôn bên cạnh chăm sóc cô, bảo vệ cô, mến yêu cô, cũng không để cho cô chịu bất cứ tổn thương nào. So với Lâm Vũ Mặc thì anh xứng đáng để cô yêu hơn! Nhưng vì sao trong lòng của cô, Lâm Vũ Mặc chiếm vị trí nặng hơn Đường Chá rất nhiều?
Không thể muốn Lâm Vũ Mặc nữa.
Khi đã rời xa anh thì nên quên anh đi!
Có lẽ cùng Đường Chá ở chung một chỗ, là sẽ quên được anh thôi. Tần Phong nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lặng lẽ để nước mắt rơi. Nước mắt của cô làm lòng của Đường Chá đau nhói, để cho nụ hôn của anh càng thêm dịu dàng, càng thêm tràn đầy thương tiếc.
Thật lâu... thật lâu sau, Đường Chá vẫn không muốn buông Tần Phong ra. Anh thật sự ước thời gian có thể đọng lại trong phút giây này, như vậy hai người có thể vĩnh viễn ở cùng với nhau.
Một tay anh bế Tần Phong lên, Đường Chá dịu dàng nói với cô: "Phong Nhi, anh ôm em về."
"Đường Chá, em rất nặng, anh mau thả em xuống đi." Mặt Tần Phong đỏ lên. Nghĩ đến nụ hôn mới vừa rồi, mặt của cô càng đỏ.
"Đối với anh mà nói, Phong Nhi vĩnh viễn không nặng." Đường Chá thâm tình nói, "Anh nguyện ý để Phong Nhi làm gánh nặng cả đời của anh, gánh nặng tựa mật ngọt."
"Đường Chá." Tần Phong thật không biết nên làm sao để đáp lại Đường Chá.
Cô chỉ biết hình ảnh anh cầu hôn cô. Nhưng cô làm thế nào để đồng ý anh?
Không đợi cô trả lời, Đường Chá bước về phía trước.
Phong Nhi, một ngày nào đó, em sẽ bị anh làm cảm động!
Anh sẽ khiến em quên Lâm Vũ Mặc, chỉ đắm chìm trong tình cảm của anh.
Trong lòng Đường Chá lặng lẽ cam kết.
Trần Bưu theo sự phân phó của Tần Phong, thành công thu mua lại Thẩm thị cùng cổ phiếu Tề thị. Bọn họ chỉ dùng hơn ba tỉ đã mua được hơn ba mươi mốt phần trăm cổ phiếu của hai nhà lớn. Anh ta không khỏi bội phục sự đa mưu túc trí và suy nghĩ sâu xa của Tần Phong, bội phục cô việc nắm bắt nhanh.
Sau khi anh ta mua về xong, bèn thống nhất hai tập đoàn lớn thành một, đổi tên là tập đoàn Thanh Phong.
Lâm Vũ Mặc thu lại yêu cầu bồi thường Thẩm thị, nhưng cũng chẳng hiểu sao tập đoàn này sau khi bị mất hơn năm tỉ vốn lưu động vẫn thần kì phát triển trở lại.
Dân tình càng thêm có lòng tin với tập đoàn Thanh Phong, không mấy ngày, cổ phiếu công ti đã được ra mắt, như ngựa phi nước đại, rất nhanh đã khôi phục lại uy tín, thậm chí còn làm ăn phát đạt hơn trước.
Những trang báo lớn đều đăng tải thông tin của tập đoàn, ai cũng xem đây là chuyện li kì của giới thương trường.
Trần Bưu cười hưng phấn.
Cái ghế tổng giám đốc này, anh bất đắc dĩ ngồi.
Nó phải thuộc về Tần Phong, chờ cô trở lại, anh nhất định trả lại cho cô!
Trần Bưu ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, vuốt tóc sau gáy, thầm hạ quyết tâm.
Rốt cuộc cũng qua đoạn thời gian khó khăn, Tần Phong ở thành phố H thở dài một hơi. Kế tiếp nên nghỉ ngơi thật tốt, an tâm chờ sinh con. Về phần chủ mưu đứng phía sau vụ án, một ngày nào đó sẽ bị lôi ra ánh sang. Hiện tại cô không nên nóng nảy, có thể chậm rãi chờ. Bây giờ đứa con này là quan trọng nhất.
Tần Phong mang nụ cười hạnh phúc nhìn chiếc bụng của mình, tràn đầy kiêu ngạo.
Giờ phút này cô sắp trở thành một người mẹ rồi.
Tiểu bảo bảo thật là nghịch ngợm, mỗi ngày đều không ngừng đá bụng của cô, bàn tay nhỏ quơ loạn, để cho cô càng cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng.
Đường Chá đột nhiên đi vào, anh choàng tay qua ôm Tần Phong vào trong ngực, khẩn trương nói với cô: "Phong Nhi, cha anh nhất định gọi anh trở về Canada, nhưng làm sao anh có thể yên lòng để em ở đây một mình?"
"Trở về Canada? Đường Chá, cha anh lại phát bệnh sao?" Tần Phong quan tâm hỏi.
"Anh cũng không rõ lắm, trong điện thoại ông ấy rống to bảo anh trở về, không sẽ mất chức. Anh cũng không có cơ hội hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì nữa." Đường Chá cau mày nói.
Không biết cha vì cái gì mà dường như rất nóng nảy, làm cho anh thật lo lắng. Anh muốn trở về, nhưng lại không muốn bỏ Phong Nhi một mình ở đây. Vậy phải làm sao bây giờ đây?
"Đường Chá, nếu cha anh đã bảo anh trở về, nhất định là có chuyện, anh nên trở về đi. Em không cần anh lo lắng, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình." Tần Phong ngẩng đầu lên, cười nói.
"Em mang cái bụng lớn như thế, có thể tự chăm sóc mình tốt mới là chuyện lạ. Không được, anh không thể để em ở đây một mình. Như vậy đi, chúng ta cùng đi Canada." Đường Chá rốt cuộc nghĩ ra một việc có thể hợp lí đôi đường. Mang theo Phong Nhi, anh mới có thể yên lòng về nhà.
"Em đi cùng anh?" Tần Phong đột nhiên bật cười nói: "Anh dẫn em trở về như vậy sẽ dễ điều tiếng đấy?"
"Anh dẫn em trở về, ai dám lắm mồm chứ?" Đường Chá lạnh mặt nói. Ở trong căn nhà kia, mặc dù có người anh không muốn gặp, nhưng dù sao anh vẫn là cậu chủ nhà đó, ai dám đối với anh nói này nói kia?
Đường Chá kiên trì, Tần Phong chỉ đành phải theo Đường Chá đi, hai người lên máy bay trở về Canada.
Đến nhà lớn, người trong nhà từ lớn đến bé đều hiếu kì nhìn thiếu gia nắm tay một tiểu thư vô cùng xinh đẹp đi vào. Không biết cô cùng thiếu gia có quan hệ gì, họ đều rối rít cúi đầu rỉ tai.
"Hừ! Con bất hiếu, rốt cuộc cũng chịu về rồi à!" Ông Đường ngồi ở trong phòng khách, lạnh lùng nói.
"Cha, con đã trở về." Đường Chá ưỡn ngực, trầm giọng nói.
"Cô ấy là ai? Sao con lại mang cái gánh nặng này về?" Ông Đường chỉ vào Tần Phong, tức giận hỏi.
Tần Phong bị ánh mắt lạnh lẽo của ông Đường làm hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên cô gặp ông, vì sao từ trong mắt ông lại cảm thấy có một tia chán nản cùng căm hận?
Tần Phong không khỏi trốn sau lưng Đường Chá, lo lắng nhìn đối phương.
"Cha, cô ấy là vợ của con, cha đừng khi dễ cô ấy!" Đường Chá đột nhiên nói, hai cha con trợn mắt nhìn nhau.
Mới nghe đến lời của Đường Chá, Tần Phong kinh ngạc mở rộng ra cái miệng nhỏ nhắn, không hiểu gì. Cô cùng chưa định đáp ứng yêu cầu của anh, tại sao anh lại nói với cha mình như thế?
Mà ông Đường bị lời nói của Đường Chá dọa cho giận đến trợn to hai mắt, nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Con bất hiếu! Trên đời này phụ nữ còn rất nhiều, tại sao con lại chọn cô ta?" Ông Đường tức giận nói. Trong giọng nói của ông mang theo bất mãn cực độ đối với Tần Phong.
"Mình có gì đắc tội với bác Đường sao?" Tần Phong không hiểu thầm nghĩ. Sao nghe giọng của bác Đường thật giống như ông và cô có thù oán vậy.
"Phụ nữ bên dưới còn nhiều mà, chỉ cần giống nhau là được!" Đường Chá không cảm xúc nói.
"Con!" Ông Đường bị Đường Chá khiến cho tức giận đến mặt đỏ bừng, giống như vô cùng tức giận.
"Ai nha! Có khách đến sao? Thì ra là Đường Chá nhà chúng ta trở về à?" Bỗng nhiên, một giọng nói yêu mị vang lên từ sau lưng Tần Phong, cô vội vàng quay đầu lại, quan sát người nói chuyện. Chỉ thấy người này chừng ba mươi, tóc uốn đang sấy khô, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ta là ai vậy? Trông quen quen? Nhìn phong cách của cô ta vô cùng ưu nhã, nhất định có quan hệ với chủ nhà. Nhưng cô biết Đường Chá là con trai một, không có chị em gái.
"Hừ!" Đường Chá nhìn thấy thấy cô gái kia, hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô ta nữa.
"Nhìn thấy Mama sao lại không lên tiếng chào hỏi?" Ông Đường đột nhiên mở miệng chất vấn Đường Chá.
"Cái gì?" Tần Phong kinh ngạc nhìn cô gái kia, cô ấy còn trẻ như vậy, làm sao có thể là mẹ Đường Chá?
← Ch. 68 | Ch. 70 → |