← Ch.34 | Ch.36 → |
"Vậy em phải ăn nhiều một chút, nếu không sao anh có thể yên tâm đây?" Lâm Vũ Mặc không thể làm gì khác hơn là nhường một bước, đồng ý cho Tần Phong đến trường.
Hắn bưng một chén canh cua lên, tự mình múc từng thìa nhỏ dút cho cô ăn, thật sợ cô lại tiếp tục phun ra lần nữa.
Tần Phong nhìn bộ dạng chuyên chú của hắn, trong lòng vô cùng cảm động.
Trước cổng trường,
Lâm Vũ Mặc dừng xe, nhìn Tần Phong cẩn thận bước xuống rồi mới không yên lòng dặn dò cô lần nữa: "Tiểu Phong Nhi, nếu cảm thấy không thoải mái, phải lập tức gọi điện cho anh. Bất luận anh ở chố nào, anh cũng sẽ nhanh chóng đến đón em về nhà."
"Em biết rồi! Lời này anh đã nói không dưới một trăm lần rồi nha." Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Lâm Vũ Mặc này, coi cô như đứa trẻ ba tuổi vậy, hết lo lắng cái này, lại lo lắng cái kia.
Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm cô vào trong ngực, thở dài nói: "Cho dù nói 1000 lần, anh vẫn không thể yên tâm a!"
Tần Phong cảm động hôn lên môi hắn một cái thật sâu, cười nói: "Mặc, anh liền đem tâm cho vào trong dạ dày đi, em sẽ bình an trở về nhà mà."
Lưu luyến không rời nhìn Tần Phong đi vào sân trường, Lâm Vũ Mặc tự nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo.
Xem ra phải nhanh chóng cưới Tiểu Phong Nhi về nhà thôi, không thể để cô bụng bự làm cô dâu được. Lát nữa giải quyết xong công việc, hắn phải gọi điện co mẹ mới được, để mẹ chuẩn bị lễ kết hôn. Bà ấy nhất định đang nóng lòng chờ sự kiện này đây.
Vừa nghĩ tới hình ảnh mẹ chạy đông chạy tây, Lâm Vũ Mặc không nhịn được nở nụ cười. Nếu như mẹ cũng tiểu Phong Nhi ở chung một nhà, không biết hai kẻ dở hơi này sẽ đem mái nhà lật thành hình dạng gì đây?
Nổ máy, xe Lâm Vũ Mặc hướng công ty thẳng tiến.
Hắn không nhìn thấy, một người đàn ông anh tuấn chững chạc vừa mới đi qua bên cạnh xe hắn, người đàn ông này nhanh chóng vượt qua xe Lâm Vũ Mặc, chạy vào trong sân trường.
Trong tay hắn cầm một tấm hình của Tần Phong, gặp người liền hỏi: "Xin hỏi, muốn đến khoa công nghệ thông tin thì đi như thế nào?"
Sau khi người kia chỉ đường cho hắn, hắn liền vội vã chạy đi.
Lúc này, Tần Phong đang nhàn nhã đi trong sân trường, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là số của Thẩm Kiệt, nước mắt liền tràn mi.
Là Kiệt a!
Cậu ấy rốt cuộc tha thứ cho cô rồi sao?
Hai tay Tần Phong run run nhận điện thoại."Kiệt!"
Nhưng đáp lại cô lại là một hồi trầm mặc, Thẩm Kiệt không nói câu nào, khiến Tần Phong gấp đến mức ngồi thụp xuống bậc thang lên thư viện, hướng về phía ống nghe khóc: "Kiệt, sao em không nói gì? Mau nói với chị một tiếng, nói em sống rất tốt, được không? Chị rất nhớ em, sao em không nhận điện thoại của chị? Mặc dù chị cự tuyệt em nhưng em chính là em trai của chị nha! Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, một chút tin tức cũng không để lại cho chị? Coi như chị van xin em, nói chuyện với chị đi, chỉ cần một câu thôi cũng được."
Tần Phong càng nói càng đau lòng, nước mắt liên tục rơi xuống.
"Phong tỷ." Giọng Thẩm Kiệt khàn khàn đáp lại.
"Kiệt!" Rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh, Tần Phong kích động bụp miệng, chỉ sợ Kiệt ở bên kia nghe thấy tiếng khóc của cô.
"Phong tỷ, em rất nhớ chị." Thẩm Kiệt đem vô vàn nhớ nhung trong lòng nói ra. Mấy ngày nay, hắn sắp bị tuyệt vọng cùng nỗi nhớ hành hạ đến chết rồi. Lại thêm công việc bận rộn, khiến cả thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi. Cho nên, mặc dù đã trải qua một đêm làm việc cật lực, vừa trở về từ studio, hắn liền không kiềm chế được khát vọng trong lòng, gọi điện thoại cho cô.
Hắn thật nhớ giọng nói của Phong tỷ, mặc dù cô chỉ coi hắn như là em trai, nhưng vẫn tốt hơn nhớ mà không được gặp mặt a!
Nghe được tiếng khóc mơ hồ của Phong tỷ, hắn hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Phong tỷ, ôm cô vào ngực mà an ủi. Nhưng hắn còn có cái tư cách này sao? Dù sao bên cạnh Phong tỷ đã có người an ủi cô.
"Kiệt!" Tần Phong rốt cuộc không nhinj được nữa, lớn tiếng khóc. Cô biết mình đã khiến Kiệt tổn thương, rất sâu. Kiệt nói cậu ấy đã không sao rồi nhưng cô sao có thể tha thứ cho chính mình đây! Nhiều năm qua, bọn họ vẫn sớm tối nương tựa vào nhau, vậy mà cô lại đối xử với cậu ấy như vậy.
"Phong tỷ, chị đừng khóc, chị khóc làm em cũng muốn khóc theo." Thẩm Kiệt ưu thương khuyên nhủ cô. Tiếng khóc của Phong nhi tỷ làm kinh động trái tim hắn, khiến lòng hắn đau đớn khôn nguôi. Hắn thật hận chính bản thân mình, tại sao không thổ lộ với Phong nhi tỷ sớm một chút? Hắn luôn cho là Phong nhi tỷ còn nhỏ, dưới sự coi chừng của hắn, hắn sẽ không mất đi cô. Là hắn quá tự tin vào bản thân với có thể đưa đến sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Nỗi đau mất đi người mình yêu!
Đến hôm nay, dù dùng từ ngữ nào cũng không thể diễn đạt hết ân hận trong lòng hắn.
Giá như thời gian có thể quay lại, hắn quyết không rời khỏi Phong nhi tỷ, nhất định sẽ canh chừng bên cạnh cô. Nhiệt tình hướng cô thổ lộ tình yêu hắn dành cho cô, cùng cô làm một đôi uyên ương sát cánh bên nhau.
Tần Phong vươn tay lau nước mắt trêm mặt, hướng về phía Thẩm Kiệt ở bên kia nói: "Kiệt, chị không khóc nữa rồi. Hôm nay chị rất vui khi nghe thấy giọng nó của em. Kiệt, em còn hận chị sao?"
"Aiz... Phong nhi tỷ, em lúc nào nói hận chị hả? Kiệt không hận chị, chỉ hận số mệnh, hận mình chậm một bước." Thẩm Kiệt thở dài, buồn bực nói.
"Kiệt, là chị không đúng, thật xin lỗi em." Trong lòng Tần Phong tràn đầy áy náy.
"Phong nhi tỷ, chị không cần nói những lời này, chị không là gì sao cả. Kiệt muốn trách cũng chỉ trách tạo hóa trêu ngươi, là Kiệt không có phúc khí, vô duyên có được tình yêu của chị." Thẩm Kiệt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện với Tần Phong.
"Kiệt, mặc kệ thế nào, chị vĩnh viễn đều là Phong tỷ của em. Từ nay về sau, em đừng không để ý đến chị, được không?" Trong thanh âm Tần Phong tràn ngập ý cầu xin.
"Ừhm, Kiệt vĩnh viễn là Kiệt của Phong nhi tỷ." Thẩm Kiệt thâm tình nói.
"Về sau, phải thường xuyên gọi điện thoại cho chị." Tần Phong vẫn lo lắng yêu cầu, cô sợ cú điện thoại này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng, Kiệt sẽ không để ý đến cô nữa.
"Em biết rồi, Phong nhi tỷ."
"Chị phải đi gặp giáo sư đây, khi nào rảnh chị lại gọi điện cho em."
"Được. Phong nhi tỷ, chị mau đi đi."
Tần Phong lúc này mới hài lòng nói lời tạm biệt với Trầm Kiệt, đứng dậy đi về phía nhóm làm đề tài.
Thật tốt quá,
Kiệt vẫn là em cô, cô không mất đi hắn. Khi cô nghe thấy Kiệt nói không hận cô, trong lòng cô vui sướng không cách nào hình dung được thành lời.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |