← Ch.23 | Ch.25 → |
Một đứa bé mồ côi như cô, là cỡ nào mong mỏi sự ấm áp của gia đình a!
Vừa nghĩ tới cha mẹ đã qua đời, trong lòng Tần Phong không khỏi khổ sở một hồi.
Tần Phong cúi đầu, lặng lẽ bới chén cơm, Lâm Vũ Mặc nhiệt tình gắp cho cô một đĩa đầy ắp thức ăn, cưng chiều nói: "Tiểu Phong Nhi, ăn nhiều một chút."
"Cám ơn anh!" Tần Phong ngẩng đầu lên, cảm động nói.
Lâm Vũ Mặc vẫn yêu thương bảo vệ cô trong lòng bàn tay hắn, những ngày hạnh phúc như thế này liệu còn kéo dài được bao lâu nữa đây?
Cô thật sự sợ có một ngày, phần hạnh phúc này sẽ biến mất, tựa như ba biến mất khỏi cuộc đời cô, tựa như Đường Chá rời bỏ cô mà đi, không trở lại nữa.
Bởi vì những nỗi đau lúc nhỏ, trong lòng Tần Phong luôn có một loại cảm giác lo được lo mất. Cho nên chỉ cần phần hạnh phúc này vẫn còn tồn tại, cô phải vững vàng nắm lấy, quyết không buông tay.
Lâm Vũ Mặc nghe cô nói cảm ơn, bất mãn nói: "Tiểu Phong Nhi, sao em còn khách khí với anh như vậy?"
"Chỉ là em quả cảm động a! Mặc, anh ngàn vạn lần đừng nổi giận với Tiểu Phong Nhi, được không?" Tần Phong lập tức hướng Lâm Vũ Mặc nói lời xin lỗi.
Lâm Vũ Mặc véo nhẹ mũi Tần Phong, nói: "Đứa nhỏ tinh nghịch, anh thương em còn không kịp, sao có thể giận em được đây."
"Mặc!" Tần Phong yên lặng nhìn đôi mắt thâm tình của Lâm Vũ Mặc, trong lòng tràn đầy cảm động.
Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chậm rãi tới gần môi cô.
"E hèm!" Lâm Ngạo kháng nghị ho khan hai tiếng, bất mãn nói: "Chàng trai trẻ, chú ý đến hình tượng, không cần thân thiết trước mặt lão nhân gia chúng ta. Muốn thân thiết thì trở về phòng mà thân thiết, trái tim yếu ớt của hai nhân gia đây không chịu nỗi loại kích thích này!"
"Ha ha ha! Lão nhân gia? Cha, người đừng đùa! Còn không biết ai mới sáng sớm đã gõ cửa tới tìm, cũng chỉ biết cùng mẹ thân thiết, ngay cả con trai cũng chưa từng nhìn thẳng lần nào." Trên khuôn mặt Lâm Vũ Mặc mang theo nụ cười xấu xa, hài hước nói.
"Ba hoa!" Lâm Ngạo lúng túng, quở nhẹ con trai. Không muốn Lâm Vũ Mặc tiếp tục đề tài về hai vợ chồng bọn họ, vì vậy lập tức chuyển hướng: "Tiểu Mặc, con ở bên ngoài một mình cũng đủ lâu rồi, có phải nên chuyển về nhà ở hay không?"
"Về nhà?" Lâm Vũ Mặc trợn mắt nhìn cha hắn, lắc đầu nói: "Cha, con không muốn trở về. Con ở ngoài tự do tự tại cỡ nào a! Sao phải trở về để người khác khi dễ. Cha khiến mẹ phải chịu khinh bỉ đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn kéo con ra làm đệm lưng hay sao?"
"Đứa con bất hiếu này! Con nói cái gì vậy? Về nhà chẳng lẽ không đúng sao? Cả gia đình ở chung một chỗ mới là phúc khí." Lâm Ngạo nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc nói.
"Cái lại phúc khí này con thà không có còn hơn!" Lâm Vũ Mặc lắc đầu nói, một bên hừ nhẹ."Nhớ lúc con còn nhỏ, bị Lâm Du Lan nhốt trong hầm rượu ba ngày, hại con thiếu chút nữa chết đói. Loại phúc khí này trên đời khó kiếm a!"
Tần Phong bồn chồn nhìn hai cha con bọn họ, không hiểu vì sao sự tình lại chuyển thành như vậy.
Nghe Lâm Vũ Mặc nói, Lý Hải Vi sợ chống đau lòng, vọi vàng ngắt lời con: "Tiểu Mặc, con nói ít đi hai câi không được sao? Ba đối với mẹ rất tốt, con cũng không phải không biết, kể từ khi vào Lâm gia, ngay cả phòng bếp mẹ cũng chưa từng đặt chân vào. Cuộc sống hiện tại mẹ đã rát thỏa mãn rồi, một chút uất ức này có là gì!"
Không đợi Lâm Vũ Mặc nói tiếp, Lâm Ngạo đã không chịu nổi. Hắn kéo tay lão bà, thâm tình nói: "Vi, anh đem tất cả tình yêu trao cho em, nên tự cảm thấy có chút thẹn với mẹ con bọn họ. Để em đi theo anh mà phải chịu không ít khi dễ như vậy, anh cũng rất đau lòng."
"Ngạo, em không sợ! Chỉ cần có thể ở bên anh, lên núi đao, xuống chảo dầu, em cũng không sợ." Lý Hải Vi nén lệ nói.
Lâm Ngạo dùng ngón cái, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt Lý Hải Vi, đau lòng ôm bà vào trong ngực.
"Ai nha, tình cảm giữa bá phụ và bá mẫu thật khiến người ta cảm động a!" Tần Phong mang theo vẻ mặt hâm mộ nói.
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc cũng đem Tần Phong ôm vào trong ngực."Tiểu Phong Nhi, không cần hâm mộ hai người bọn họ, tình cảm của chũng ta so với bọn họ còn tốt hơn ấy chứ!"
"Mặc, anh sẽ vĩnh viễn yêu em như bây giờ sao?" Tần Phong ngẩng đầu lên, lặng lẽ ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Vũ Mặc.
"Dĩ nhiên rồi. Tiểu Phong Nhi vẫn còn hoài nghi tình cảm của anh sao?" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói."Em thế nhưng không có lòng tin vào anh như vậy! Xem tối nay anh trừng phạt em như thế nào? Hắc hắc!"
Nhìn khuôn mặt tươi cười không có ý tốt của Lâm Vũ Mặc, Tần Phong ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận chôn chặt trong ngực hắn, thật là mê người.
Lâm Vũ Mặc nhìn cô như vậy, thật muốn lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, giải trừ nỗi thống khổ tương tư cả ngày nay,
Nhưng mà cha mẹ hắn cũng có mặt ở đây, hắn chỉ đành nhịn cố gắng nhịn xuống khát vọng mãnh liệt.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vũ Mặc liền hướng cha hắn nói: "Cha, hai người đã hào hợp rồi, cha mau đem mẹ về nhà đi!"
"Đứa con bất hiếu này, ta mới ở chỗ này có một ngày, con đã chê ta phiền sao?" Lâm Ngao trừng mắt nhìn con trai hắn, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.
Lâm Vũ Mặc làm bộ sợ hãi nói: "Ai yêu, cha, con nào dám a!"
"Nếu đã như vậy, ta cùng mẹ con liền ở lại chỗ này vậy." Trên mặt Lâm Ngạo thoáng qua nụ cười gian xảo, tựa vào ghế sofa nhìn con trai nói.
"Hả?" Lâm vũ Mặc choáng váng.
Nếu hai người bọn họ ở lại nơi này, vậy thì chẳng phải thế giới của hắn và Tiểu Phong Nhi sẽ bị quấy rầy sao?
Nhưng hắn đã một ngày nay không đụng vào Tiểu Phong Nhi rồi, nếu còn nhịn nữa thì thật khổ.
Lão cha này, quả thật là không chịu nhường hắn một bước!
"Thế nào? Không hoan nghênh sao?" Lâm Ngạo nhướn lông mày, hỏi con trai.
"Nào có! Con cầu còn không được ý chứ." Lâm Vũ Mặc gượng cười hai tiếng.
"Nhưng thật đáng tiếc, nghịch tử, cho dù con hoan nghênh ta, nhưng ta lại đột nhiên không muốn ở lại chỗ này nữa. Ta vẫn là cũng mẹ con về nhà thôi." Lâm Ngạo đột nhiên nở nụ cười.
"Thế thì thật tốt quá." Lâm Vũ Mặc vừa nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng, hắn lại không dám nói như vậy."Cha, không sao. Nếu cha muốn trở về thì trở về đi thôi, con sẽ không buồn đâu."
"Con sẽ buồn sao?" Lâm Ngạo hài hước hỏi."Ta thấy con là vui còn không kịp ý chứ?"
"Sao có thể như vậy? Mẹ con con vất vả lắm mới gặp nhau, còn chưa có nói chuyện đủ đâu." Lâm Vũ Mặc cười theo nói.
Lão cha này, ánh mắt quá sắc bén rồi, chỉ sợ ngay cả trong lòng hắn đang nghĩ gì cũng rõ ràng.
Đáng lẽ nên để lão cha nán lại trên ghế tổng giám đốc thêm mấy năm nữa, thì bây giưof mình không cần ngày ngày loay hoay đến choáng váng đầu óc, còn hắn thì nhẹ nhàng, khoan khoái đứng một bên nhìn.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |