← Ch.17 | Ch.19 → |
"Mẹ thích thì ăn nhiều một chút. Mẹ ở chỗ con, con bảo đảm có thể nuôi mẹ vừa mập vừa trắng." Lâm Vũ Mặc cười nói.
"Con cho mẹ là heo già à? Lại còn vừa mập vừa trắng!" Lý Hải Vi bất mãn nói.
"Canh hải sản tới đây." Đúng lúc này, Tần Phong bưng một tô canh đi ra, tô canh bốc hơi nghi ngút, bên trong là hải sản tươi ngon, phong phú. Một mùi thơm đặc biệt lan tỏa trong phòng ăn.
Tần Phong cởi bao tay cách nhiệt ra, múc cho mỗi người một chén canh.
"Cô hầu gái, tài nấu nướng của cháu thật là khá. Cháu thật sự không tính đi ăn máng khác sao? Ta có thể trả lương cho cháu gấp hai lần Tiểu Mặc. Tốt nhất cháu nên suy nghĩ kĩ một chút, lúc nào quyết định thì nói cho ta biết." Lý Hải Vi cười nói.
"Mẹ! Sao mẹ cứ nghĩ cách đào cột trụ của con nha? (ý anh ý là mẹ anh cứ nghĩ cách cướp Tần Phong của anh ý) Con cho mẹ biết, góc tường của con rất chắc chắn, mẹ đào cũng không đi đâu." Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị, sau hắn quay lại hỏi Tần Phong."Có phải vậy không 'cô hầu gái'?"
"Thật xin lỗi, phu nhân, chính là như vậy. Cháu sẽ không rời khỏi ông chủ." Tần Phong tỏ vẻ xin lỗi nói.
"Haiz... Xem ra cũng không thể làm gì khác hơn. Vậy thì cháu cứ tiếp tục làm việc ở đây đi." Lý Hải Vi thất vọng nói.
***********
Trong phòng khách, Lâm Vũ Mặc ôm bả vai mẹ, hai mẹ con ngồi xem tivi. Lúc này, Tần Phong cũng vừa dọn dẹp xong, liền lui xuống, đem phòng khách để lại cho hai mẹ con đã lâu không gặp mặt.
Đêm càng lúc càng khuya, Lý Hải vi rốt cuộc cũng thấy mệt mỏi, bà đứng lên.
"Con trai, mẹ buồn ngủ rồi, con xem tiếp đi, mẹ muốn đi ngủ." Đêm đã khuya, sau khi
Lý Hải Vi hướng con trai đang xem ti vi nói xong, liền ngáp đi vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Lúc này, Lâm Vũ Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai!
Có mẹ ở đây, Tiểu Phong Nhi liền không cho hắn chạm vào, cả đêm chưa nhận được một cái hôn nhẹ, thật là chịu đủ hành hạ a!
Mẹ đi ngủ, thật tốt!
Lâm Vũ Mặc rón rén mở cửa phòng Tần Phong ra, thấy Tần Phong vẫn còn ngồi trước máy vi tính.
Tiểu Phong Nhi mặc dù có hắn chăm sóc, lại vẫn khổ cực như vậy, hắn nhìn mà thấy đau lòng a!
Từ phía sau ôm lấy cả thân thể Tần Phong vào trong lòng, Lâm Vũ Mặc hôn nhẹ gò má cô, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, muộn rồi, nhanh đi nghỉ ngơi thôi."
"Anh đừng quấy rầy em làm việc." Tần Phong đưa tay đẩy mặt Lâm Vũ Mặc ra, bất mãn kháng nghị.
"Tiểu Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc bĩu môi nói."Cả đêm rồi anh còn chưa được ôm em, em lại không thể bày tỏ tình yêu với anh một chút đã đành, bây giờ em thế nhưng cũng không thèm để ý anh!"
"Mặc, em xong ngay đây, đợi em thêm năm phút được không?" Tần Phong in một cái hôn lên mặt Lâm Vũ Mặc thật kêu rồi cười nói: "Anh trước tự mình đi tắm rửa đi, phải thơm ngào ngạt vào, chờ em lát nữa lâm hạnh."
"Cái gì? Em lâm hạnh anh?" Lâm Vũ Mặc làm bộ tức giận, trợn to hai mắt."Để xem lát nữa là ai lâm hạnh ai?"
"Hi hi hi, đương nhiên là em lâm hạnh anh rồi!" Tần Phong đong đưa đầu, hả hê nói.
Đột nhiên, Lâm Vũ Mặc đem cả người Tần Phong bế lên, tà mị nói: "Vậy em liền tới lâm hạnh anh ngay bây giờ đi! Anh không chờ được nữa rồi!"
"A!" Tần Phong đột nhiên Lâm Vũ Mặc bế lên làm cho sợ hết hồn, tay nhỏ bé liền không ngừng đấm đấm lên ngực hắn: "Anh gấp cái gì? Năm phút cũng không chờ được sao?"
"Bọn anh không chờ được. Tiểu Phong Nhi, anh hận bây giờ không thể lập tức vùi vào trong thân thể em." Lâm Vũ Mặc cười lớn bế cô đi vào phòng tắm.
Tần Phong mắc cỡ đỏ mặt, nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Vũ Mặc, nhịp tim từ từ tăng nhanh.
Vừa nghĩ tới chuyện sắp sửa sảy ra, tim cô lại đập nhanh liên hồi không thể khống chế."thình thịch, thình thịch!"
Đem Tần Phong thả vào bồn tắm lớn, Lâm Vũ Mặc cười tà, chậm rãi cởi từng nút áo của Tần Phong, từng viên từng viên một bung ra như muốn hành hạ cô. Cho đến khi một thân hình trắng mịn như bạch ngọc từ từ xuất hiên trước mắt Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc đưa tay vuốt ve gò má cô, một đường đi xuống dưới, mập mờ nói: "Tiểu Phong Nhi, em thật đẹp!"
Khi bàn tay nóng bỏng của hắn khẽ chạm vào làn da mỏng manh của cô thì miệng cô cũng tràn ra một tiếng rên khẽ: "Ưm, Mặc."
"Muốn anh sao?" Khóe miêng Lâm Vũ Mặc nhếch lên, cười tà mị hỏi.
"Mặc, nhanh lên một chút!" Đôi con ngươi vụt sáng mê người của cô lúc này đang nhìn chằm chằm vào hắn, cô dứng trong bồn tắm lớn hướng Lâm Vũ Mặc khẽ kêu.
"Ha ha ha. Em yêu, anh tới ngay." Lâm Vũ Mặc mắt không chớp nhìn thân thể đã sớm đỏ ửng của Tần Phong, cười tà, kéo áo sơ mi của mình xuống. Đúng lúc bàn tay to của hắn sắp sửa cởi đai lưng ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Lý Hải Vi: "Tiểu Mặc, con ở chỗ nào. Nhanh ra ngoài này một lát, tiểu Mặc."
Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ cài lại thắt lưng, nhặt áo sơ mi khoác lên người, hướng Tần Phong xin lỗi nói: "Tiểu Phong Nhi thân ái, chờ anh một lát, anh lập tức quay lại ngay."
Nói xong, hắn ôm lấy Tần Phong, in một nụ hôn lên môi cô rồi mới không cam lòng buông cô ra, đi ra ngoài mở cửa.
Lâm Vũ Mặc sau khi mặc xong áo sơ mi mới mở cửa phòng Tần Phong ra, thì thấy Lý Hải Vi đã đứng trước cửa phòng, đang muốn gõ cửa. Hắn nhanh chóng đem cửa đóng lại, đem mẹ chắn ở ngoài cửa.
"Tiểu Mặc, sao con lại ở trong phòng cô hầu gái?" Vu Hải Vi bồn chồn hỏi.
Lâm Vũ Mặc bị bà hỏi vậy, có chút xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng: "Hắc hắc, mẹ, con nhờ cô ấy đơm lại nút áo."
"A!" Lý Hải Vi nhìn áo sơ mi của con trai, hỏi: "Đơm xong chưa?"
"Xong rồi ạ. Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?" Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.
"Tiểu Mặc." Lý Hải Vi nhào vào trong ngực hắn, lo lắng nói: "Một mình mẹ không ngủ được."
"Vậy mẹ còn dám rời nhà trốn đi? Nếu mẹ không thể rời bỏ ba, liền ở bên cạnh hắn, đừng chạy nữa!" Lâm Vũ Mặc vỗ lưng mẹ, trấn an.
"Ai không thể rời bỏ hắn? Mẹ chỉ là không quen giường mà thôi. Ngủ một mình thật cô đơn, con trai, mẹ muốn ngủ với con." Lý Hải Vi ngẩng dầu lên, hướng con trai làm nũng.
"Mẹ, mẹ làm ơn tỉnh táo lại đi được không? Con đã hai mươi tám tuổi rồi, không còn là đứa trẻ tám tuổi nữa mà có thể ngủ chung một giường với mẹ!" Lâm Vũ Mặc khẽ than.
"Mẹ mặc kệ! Mẹ muốn ngủ với con." Lý Hải Vi không đồng ý nói.
"Không được! Mẹ nhanh một chút trở về phòng đi!" Lâm Vũ Mặc đẩy mẹ hắn đi về hướng phòng dành cho khách
← Ch. 17 | Ch. 19 → |