← Ch.085 | Ch.087 → |
Edit: Phương Thiên Vũ
Trầm mặc trong chốc lát, Tư Minh Dạ đột nhiên lên tiếng, "Nghỉ ngơi thôi!" Sau đó ôm Kiều Bối Nhi rời đi, những người khác liếc mắt nhìn một cái cũng liền trở về phòng.
Trong phòng, Kiều Bối Nhi nằm thành hình chữ đại trên giường, một lát sau đột nhiên ngồi dậy, "Được rồi! Chờ may mắn thôi!"
Tư Minh Dạ đến bên giường ôm lấy cô rồi đi về phía phòng tắm, khẽ cười nói, "Coi như là đi du lịch đi, thả lỏng một chút!"
Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy cổ anh, "Kỳ thật... em vẫn luôn thả lỏng!"
"Phải không?" Tư Minh Dạ nhìn cô một cái, "Mới vừa rồi là ai mặt ủ mày chau?"
Kiều Bối Nhi cọ cọ ôm anh, phủ nhận, "Kia không phải mặt ủ mày chau, người ta chỉ là suy nghĩ vấn đề mà thôi!"
Tư Minh Dạ không tranh luận với cô, Kiều Bối Nhi cười cười hưng trí bừng bừng nói, "Dạ, ngày mai chúng ta phải đi dạo thành phố cổ đại này mới được!"
Trong mắt Tư Minh Dạ đầy cưng chiều, "Được!"
Kiều Bối Nhi ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tư Minh Dạ, khóe miệng giương lên. Nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, nằm trong lòng anh chốc lát mới kéo anh rời giường.
Khi Lena đem bữa sáng tới phòng, Lena lại cứ nói một tràng dài, "Hai vị dậy sớm nhất đấy! Những người khác vẫn chưa có rời giường. Tôi vẫn chờ đưa bữa sáng, kết quả mọi người lại không dậy cùng nhau..."
Kiều Bối Nhi khóc không ra nước mắt nhìn về phía Tư Minh Dạ, ai thiết kế ra người máy này vậy a? Vì sao lại dài dòng như vậy? Ánh mắt Tư Minh Dạ lộ ra mỉm cười, đảo mắt nhìn về phía Lena, âm thanh lạnh lùng, "Đi ra ngoài!"
Tuy Tư Minh Dạ lạnh lùng rất khủng bố nhưng Lena không phải người a! Cho nên cô ta tuyệt đối không sợ nhưng vẫn nghe theo phân phó. Vừa đi ra ngoài vừa nói thầm, "Bây giờ mọi người hung dữ như vậy sao? Tôi không muốn! Lena phải về bên cạnh chủ nhân", thanh âm oán giận vẫn như cũ không có chút phập phồng.
Kiều Bối Nhi vẻ mặt hắc tuyến, Tư Minh Dạ cười khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng nói "Không phải muốn ra ngoài đi dạo sao? Em ăn sáng trước đi !" Lấp đầy bụng, hai người cũng không quản những người khác, trực tiếp lên đường đi dạo.
Điện thoại phòng vang lên, Bùi Diệc nhíu mày, đưa tay sờ soạng chốc lát thì cầm lấy điện thoại, "Alo?"
"Anh Liệt..." Bên kia truyền đến thanh âm của Viên Viên, Bùi Diệc nhíu mày, trực tiếp ném điện thoại qua cho Nam Cung Liệt, "Tìm cậu!"
"A..." Nam Cung Liệt xoa xoa trán, oán giận nói, "Đừng thô lỗ như vậy được không?" Cầm lấy điện thoại, nghe bên kia nói, Nam Cung Liệt cười cười, "Viên Viên... Sao? Được! Em chờ anh một chút!"
Bùi Diệc híp mắt nhìn Nam Cung Liệt đứng dậy, lên tiếng hỏi, "Cậu đi đâu?"
Nam Cung Liệt vưa đi vào phòng tắm vừa nói, "Viên Viên muốn tôi đi dạo phố với cô ấy!"
Bùi Diệc cũng đứng dậy đi đến cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn anh. Nam Cung Liệt rửa mặt xong thấy cậu đứng ở cửa thất thần, tò mò hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
Bùi Diệc phục hồi tinh thần lại, cười nói, "Cậu khi nào thì lấy phụ nữ làm niềm vui vậy?"
Nam Cung Liệt tức giận đấm cậu, "Cậu cho là ai cũng giống như cậu a!"
Lam Tư và Danny · Rock đến nhà ăn đúng lúc thấy Bùi Diệc, Lam Tư ngồi xuống đối diện cậu, tùy ý hỏi "Liệt đâu?"
Bùi Diệc nhấp một ngụm cà phê, tức giận nói, "Tôi làm sao mà biết?"
"Cậu không biết?" Lam Tư có chút kinh ngạc.
"Em biết!" Phạm Bảo Nhi đi về phía bên này, nhìn Danny · Rock, "Anh qua bên kia ngồi!" Cằm chỉ chỉ vị trí bên cạnh Bùi Diệc.
Danny · Rock im lặng không nói gì, anh đường đường cũng là bang chủ Thương Lang bang, tại sao ở cùng với nhóm người này lại không có ai xem trọng anh thế này?
Phạm Bảo Nhi thấy anh bất động liền đưa chân đá ghế ngồi của anh, "Anh Danny · Rock, phải có phong độ biết không?"
Danny · Rock liếc mắt xem thường, anh không tính toán với phụ nữ. Đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh Bùi Diệc, Phạm Bảo Nhi cũng lần lượt ngồi xuống cạnh Lam Tư, hắc hắc cười nói, "Tiểu Tư, em biết nga! Anh hỏi em đi!"
Lam Tư âm thanh lạnh lùng nói, "Cùng Viên Viên đi ra ngoài!"
"Ách..." Phạm Bảo Nhi bất mãn lấy tay đâm lên bàn, "Nếu biết anh còn hỏi làm gì?"
"Vừa mới biết được!" Hiếm thấy Lam Tư lạnh như băng cũng giải thích.
Phạm Bảo Nhi vẻ mặt tò mò hỏi, "Anh làm sao mà biết được?"
Lam Tư lạnh lùng giải thích như cũ, "Viên Viên không có đi ra cùng cô, hơn nữa ai cũng có thể thấy được Liệt đối xử với Viên Viên rất khác. Hai người bọn họ biến mất cùng nhau đương nhiên là đi ra ngoài dạo phố !" Viên Viên nữ sinh như vậy, đối với đường phố cổ kính như thế này nhất định cảm thấy hứng thú.
Bùi Diệc đột nhiên đứng lên, "Tôi đi ra ngoài một chút!" Lam Tư nhìn bóng dáng anh rời đi có chút đăm chiêu.
Kiều Bối Nhi ôm cánh tay Tư Minh Dạ hiếu kỳ nói, "Tối hôm qua trời có mưa sao?" Bởi vì đường nhỏ bọn họ đang đi rất lầy lội.
Tư Minh Dạ đưa tay ôm lấy eo cô để ngừa cô bị trượt chân. Nhìn con đường đặc biệt, "Không có!" Bởi những chỗ khác không có chút ẩm ướt nhưng chỉ có con đường này như thế.
Đột nhiên Kiều Bối Nhi kéo Tư Minh Dạ trốn phía sau cây đại thụ, cười như tên trộm, "Dạ, quấy rầy người ta thì không có đạo đức, chúng ta nhìn lén là được rồi!"
Tư Minh Dạ giương mắt nhìn chỉ thấy Viên Viên ôm cánh tay Nam Cung Liệt từ đối diện đi tới, Viên Viên giống như không chút để ý con đường này khó đi, đối với nơi đặc biệt này cảm thấy rất hứng thú. Nam Cung Liệt hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mờ ảo, giống như xuyên thấu qua cô mà nhìn một người khác.
"Anh Liệt... anh Liệt..." Viên Viên kêu nhiều lần mới khiến anh hoàn hồn.
Nam Cung Liệt cười cười, "Xin lỗi!"
Viên Viên đưa tay vỗ vỗ vai anh, từng trải nói "Anh Liệt, anh đừng quá thương tâm!"
Nam Cung Liệt sửng sốt, Viên Viên tuy chỉ số thông minh rất cao nhưng luôn có chút mơ hồ. Vốn nghĩ cô tình thương rất thấp nên mới không muốn làm rõ tình hình, nhưng bây giờ xem ra giống như không phải vậy. Ít nhất cô nhìn ra anh không vui.
"Viên Viên... anh có thể ôm em một chút không?"
Viên Viên thật dứt khoát cười gật đầu, "Được!"
Nam Cung Liệt đưa tay ôm lấy cô, cánh tay không ngừng buộc chặt, hình như là muốn lưu lại cái gì, mặt trẻ con luôn vui cười lúc này lại là đau lòng, còn có hoảng hốt. Thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng, "Xin lỗi"
Viên Viên đưa tay vỗ lưng của anh, cười an ủi, "Không có việc gì, em tin người kia rất giống Viên Viên sẽ tha thứ cho anh Liệt!"
"Cám ơn!" Anh vẫn không có cơ hội đem xin lỗi nói ra khỏi miệng, hiện tại nói ra trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.
Nam Cung Liệt buông Viên Viên ra, thật có lỗi nhìn cô. Dù là ai cũng sẽ không muốn bị người ta xem là một người khác.
Viên Viên vui cười nói, "Anh Liệt, anh không cần cảm thấy có lỗi! Bộ dáng anh xinh đẹp như vậy, em sẽ không tức giận!"
Khóe miệng Nam Cung Liệt run rẩy. Anh vốn rất ghét có người nói anh đáng yêu, chỉ cần không phải đáng yêu anh đều có thể chấp nhận nhưng hiện tại anh mới phát hiện hóa ra với xinh đẹp, anh cũng rất không thích. Bây giờ anh càng có thể lĩnh hội thêm tâm tình của lão đại.
Bùi Diệc tùy ý đi dạo lại đúng lúc thấy cảnh hai người ôm nhau. Nam Cung Liệt đưa lưng về phía anh, anh nhìn không thấy vẻ mặt của cậu ta nhưng lại có thể thấy Viên Viên cười rất vui vẻ, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thấy hai người chuẩn bị đi tiếp về phía trước anh mới xoay người đi.
"Anh Liệt... anh làm sao vậy?" Viên Viên đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Bùi Diệc cước bộ dừng lại, xoay lại nhìn thì thấy dáng Nam Cung Liệt có chút run run, chuyện có thể khiến cậu ấy sợ hãi chỉ có...
"Đáng chết!" Thấp rủa một tiếng, Bùi Diệc đi qua giữ chặt Nam Cung Liệt, tầm mắt nhìn lại quả nhiên thấy một con sâu nhỏ đang ngọ nguậy. Nam Cung Liệt sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt không chỉ có sợ hãi còn có đau khổ.
Bùi Diệc nhìn về phía Viên Viên nổi giận quát, "Ai cho cô dẫn cậu ta đến nơi này!"
Viên Viên bị rống thì sửng sốt, thật vô tội, cô đến bây giờ cũng không rõ vì sao Nam Cung Liệt lại đột nhiên đau khổ như vậy.
Nam Cung Liệt nắm lấy cổ tay Bùi Diệc, rất dùng sức, có chút khó khăn phun ra một chữ, "Diệc..."
Bùi Diệc nhíu mày kéo cậu ta đi. Anh biết rõ Nam Cung Liệt không phải sợ con sâu kia, mà là hồi ức. Chỉ cần rời đi không động đến đoạn hồi ức cậu ta che giấu trong lòng thì sẽ không có chuyện gì.
Viên Viên nhìn hai người đi xa, đưa tay sờ sờ mũi, vẫn nghĩ không biết Nam Cung Liệt rốt cuộc bị làm sao.
Kiều Bối Nhi tò mò hỏi, "Dạ, Nam Cung Liệt sao lại thế?" Nhìn cậu ta bình thường hi hi ha ha, không nghĩ tới cũng có mặt yếu ớt như vậy.
Ai... Ai lại không có mặt yếu ớt chứ? Tựa như cô sợ sét đánh vậy, lúc trước vì để vượt qua sợ hãi trong lòng, cô cả ngày đều xem tivi. Trong TV chiếu tất cả đều là bão táp, nhìn suốt hai tháng sau đó ép mình lúc sét đánh không được trốn. Đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn tia chớp, nghe tiếng sấm, thật không dễ dàng bắt mình không sợ nữa. Nhưng không nghĩ tới mất trí nhớ, ép buộc chịu đựng gì đó không được nữa, tâm lý bóng ma lại xông ra.
Tư Minh Dạ vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói, "Liệt sợ sâu!"
Sợ sâu? "Vì sao?"
"Không biết, vài người khác đều biết cậu ta sợ sâu nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ có Bùi Diệc biết vì sao. Lúc trước bọn họ đùa giỡn lấy sâu dọa Liệt, tính tình Bùi Diệc bỗng dưng hung hăng phát cáu. Sau đó rốt cuộc không ai dám đem sâu đến trước mặt Liệt nữa."
Kiều Bối Nhi tò mò nhìn anh, "Chẳng lẽ Nam Cung Liệt đến U Minh Điện anh không cho người điều tra qua cậu ta sao?"
"Không, Liệt là Diệc cứu trở về. Anh tin Diệc!" Hơn nữa khi đó U Minh Điện còn chưa có thành hình mà!
Kiều Bối Nhi có chút tò mò nhưng vẫn là không nên chãm vào vết sẹo của người khác. Đảo mắt thấy Viên Viên vẫn đứng ngốc ở đó, mày nhíu chặt, Kiều Bối Nhi liền đi ra ngoài, vỗ vỗ vai của cô an ủi, "Bùi Diệc không cố ý hung dữ với cô, anh ta chỉ là lo lắng cho Nam Cung Liệt mà thôi."
Viên Viên nhìn cô, "Tôi biết, tôi đang suy nghĩ anh Liệt bị làm sao vậy."
Kiều Bối Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là không nên nói cho cô ta biết chuyện Nam Cung Liệt sợ con sâu, dù sao đó cũng là bí mật của người ta, "Muốn trở về củng tôi không?"
Viên Viên lắc lắc đầu, "Không, tôi còn chưa đi dạo đủ! Hai người đi về trước đi! Giúp tôi xem anh Liệt có chuyện gì hay không."
Hết chương 86
← Ch. 085 | Ch. 087 → |