Dùng nó lấp đầy tao huy*t (đạo cụ ngựa gỗ)
← Ch.08 | Ch.10 → |
Đạo cụ ngựa gỗ 1
KIWI
Giá cắm nến mới được thay tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, Hoa Ly hữu khí vô lực nằm trên chăn gấm đã được đổi mới, ngọc thể trần trụi dày đặc dấu 𝒽*ôn*, nơi nơi đều là dấu vết chiếm hữu của nam nhân lưu lại, giữa hai chân hơi mở ra không lâu trước đây mới được Bạc Đình dùng khăn ướt rửa sạch sẽ, phấn nộn â.Ⓜ️ h.ộ chưa sinh lông tóc nổi lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt 𝖉â*ɱ dịch.
Không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết là bao ngày đã qua, nhưng nàng cảm thấy những ngày tháng tự do của mình đã đi qua từ rất lâu rất lâu rồi.
Bạc ĐÌnh khởi động cơ quan đi vào mật thất, trong tay xách theo một hộp đồ ăn, thân hình cao dài đĩnh đạc mặc một bộ hoa phục thượng hạng, càng toát lên khí chất một thân tuấn mĩ, đôi mắt lanh lảnh thanh quang trước hết nhìn về phía thiếu nữ nơi góc tường, nàng đã kéo chăn mang †.𝒽.â.ռ ✝️.ⓗ.ể mềm nhũn bò dậy trốn đến một góc.
Hiện nhiên là sợ hắn đến tận xương.
"Lại đây, có anh đào cùng mứt táo."
Mở ra tầng thứ nhất hộp đồ ăn, hắn lấy ra một đĩa anh đào, quỳ một gối ở chăn gấm hướng Hoa Ly vẫy vẫy tay. Thiếu nữ sợ hãi nhìn hắn, con ngươi đen nhánh trong trẻo sợ sệt nhìn hắn, mãi một lúc sau mới chậm rãi vươn tay cùng chân chậm chạp bò qua. Bạc ĐÌnh nhìn đôi vú tròn trịa trước ⓝ*🌀*ự*🌜 nàng đong đưa, tiểu đầu v* cứng rắn đỏ bừng cùng vỏ anh đào giống nhau, ⓛ·ı·ế·〽️ môi hắn đưa tay lấy một viên anh đào, ôn nhu nói:"Ăn đi"
Hoa Ly run run duỗi tay muốn lấy, lại bị hắn né tránh, hai ngón tay vân vê trái anh đào tiến đến trước mắt nàng, ý tứ quá rõ ràng, bất quá nàng 𝖈ắ*𝖓 𝖒ô*𝐢 dường như lại muốn khóc.
"Tới đây"
Không còn sự lựa chọn nào khác, Hoa Ly chỉ có thể mở cái miệng nhỏ đi ngậm lấy quả anh đào, ngón tay cầm anh đào của BẠc ĐÌnh cũng bị môi nhỏ phấn nộn ngậm lấy, hắn k♓é●𝓅 ♓●ờ hai mắt hưởng thụ, nàng lập tức giật mình thối lui.
"Lúc này không lộng ngươi, ngoan ngoãn đem mấy thứ này ăn xong."
Hôm nay hắn tựa hồ tâm tình không tồi, lấy trong lòng ռⓖự*↪️ mấy viên mứt táo đặt ở trong tay Hoa Ly, liền ngồi ở chỗ cũ nhìn cái miệng nhỏ của nàng ăn, má đào hồng nhuận mấp máy, cái cằm nhỏ liên tục lên xuống cố gắng nhai quả anh đào nhìn thấy mà thương.
Ngăn bên dưới của hộp đồ ăn đựng canh thuốc, Bạc Đình rảnh rỗi không có việc gì làm liền cầm muỗng đú·т cho Hoa Ly ăn, nàng cũng phối hợp thuận theo, đợi cho nàng ăn không được nữa hắn mới thu thập hộp đồ ăn ném về một bên.
"Hảo, hiện tại có phải hay không nên đến phiên ta ăn đi"
Nói xong hắn duỗi tay đem Hoa Ly đang hoảng sợ bế vào ռ🌀ự*𝖈, đại chưởng (bàn tay to) ѵ-υ-ố-т 𝐯-𝖊 cái bụng nhỏ của nàng, cái 𝖒ô𝖓.𝐠 mượt mà nhu thuận cũng lộ ra, hai ngón tay 𝖈ắ.m ⓥà.o tiểu huyệt hồng nhạt, còn chưa lộng thì đã ướt cả một mảng.
"Sao lại nhiều nước như vậy chứ"
Hoa Ly yếu ướt ưm trong lồng 𝐧.🌀.ự.↪️ hắn, bị moi, đào, nghiền làm cho tao huyệt sớm có thói quên được hắn ↪️ắ-m ⓥà-𝖔, chỉ cần một chút khiêu khích, nội huyệt liền ngứa không chịu được, thịt bích 𝐤●ẹ●🅿️ ↪️h●ặ●✝️ ngón tay hắn từng trận ⓡ𝐮.𝓃 𝓇.ẩ.𝖞.
"Càng ngày càng lãng."
Hắn đem huyệt nhi móc ra ⓓ*â*𝐦 dịch rồi tùy ý bôi trên trên người nàng, từ từ cởi bỏ quần áo trên người mình, xuất hiên thân hình tinh tráng lõa lồ, nam nhân cao lớn ôm chặt thân hình nhỏ xinh trong lòng п.ɢ.ự.𝐜, giữa háng côn th*t lớn liền đỉnh lên giữa chân tâm, quy đầu lửa nóng cọ lung tung lên da thịt non mịn đã lưu lại đầy dấu răng của hắn.
"Không, không cần..." Nàng lắc ɱô.𝓃.ℊ, đem nộn huyệt ư*ớ*✝️ á*𝐭 tránh né đại quy đầu, động nhi ngứa ngáy tuy rằng rất khát vọng cự vật nhưng nàng lại thập phần sợ hãi bị hắn thao lộng.
Bạc Đình xoa 〽️ô𝓃_ⓖ nhỏ kiều nộn của nàng, cắn núm vú trước ռ*gự*𝖈 cười lạnh "Không cần cái này cắm nàng? Hảo, vậy không cắm nàng."
côn th*t cứng ngắc nóng hổi cọ đến ướt đẫm d*m thủy mà không hề hướng huyệt nhỏ của nàng cắm xuống, Hoa Ly tự nhiên không tin hắn sẽ dễ dàng như vậy buông tha nàng, quả nhiên, Bạc Đình trực tiếp ôm nàng đứng dậy.
"côn th*t lớn nàng không cần, vậy đổi nó đến đây đi "
Hắn cho nàng nhìn con ngựa gỗ thủ công tinh xảo mười phần thích hợp với thiếu nữ xinh xắn lanh lợi như nàng ngồi lên, nhưng khiến người ta khiếp sợ là trên lưng tiểu ngựa gỗ thẳng tắp dựng một cây gậy cường tráng hình dương v*t, chất keo bên ngoài đen bóng vừa dài lại vừa thô, so với côn th*t lớn giữa hai chân nam nhân còn muốn dữ tợn hơn, mặt trên thậm chí còn khảm bi.
"Không cần! Cái này không thể!!"
Thứ này đã ở trong mật thất thật lâu, Hoa Ly chưa bao giờ dám đi nhìn thẳng, càng đừng nói ngồi lên, nàng bị dọa khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ôm chặt Bạc Đình cánh tay anh anh khóc không ngừng. Chính là nam nhân này tâm thực lãnh, liền dùng tư thế bế trẻ con xi tiểu ôm nàng, hướng lên trên mặt mà thả xuống.
"Ta đồ vật nàng không muốn ăn, thứ này nàng hẳn là thích lắm, tiểu d.â.m phụ, nhìn một cái nó vừa thô vừa dài, tao thủy đều chảy ra rồi."
↪️●ưỡ●ⓝ●ɢ ↪️●h●ế bẻ ra chân nhi bởi vì sợ hãi mà г.ц.𝖓 𝐫.ẩ.γ lợi hại, môi â●〽️ 𝖍●ộ chậm rãi ngậm lấy thô tráng đồ vật, Hoa Ly tránh thoát không được, thất thanh hô to:
"Không cần cái này! Ta muốn ngươi! Ô!"
Kia dương v*t giả thủ công so với tiểu ngựa gỗ càng tinh tế hơn, chất keo làm cho quy đầu giả ⓜề·m m·ạ·i lại mang theo hơi hơi lạnh, đâ●Ⓜ️ thọc ở nàng nộn phùng.
"Đã muộn, ngoan một chút ngồi xuống đi, mau làm nó lấp đầy tao huyệt, cắm xuyên nhục động, "
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ KIWI
← Ch. 08 | Ch. 10 → |