← Ch.005 | Ch.007 → |
Edit: Phương Thiên Vũ
Hạ Duy Y rốt cuộc nghe không được nữa, thở hổn hển, chân dậm thật mạnh, tựa như sàn nhà có thù oán với cô, hai mắt phun hỏa nhìn một đám phụ nữ trước mặt, quát, "Ông chủ là người tốt, các cô mới là người xấu!"
Một đám phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó giễu cợt nhìn cô, trêu đùa, "A, tiểu bạch thỏ của chúng ta tức giận cơ đấy! Bênh vực ông chủ như vậy, có phải cũng thích ông chủ hay không? Nhưng mà ông chủ người ta cũng không thích cô đâu! Còn không mau thu dọn mọi thứ rồi cút đi!"
"Vì sao phải thu dọn mọi thứ?" Hạ Duy Y vẻ mặt khó hiểu, mặc dù đang tức giận nhưng không biết chuyện vẫn là hỏi.
"A... Cô không biết ông chủ muốn sa thải toàn bộ nữ giúp việc sao?"
Sa thải toàn bộ nữ giúp việc? Hạ Duy Y trong mắt liền ngập nước, vậy không phải từ nay cũng không gặp được ông chủ, cũng không gặp được Tiểu Bạch rồi?
"Ông chủ của cô muốn sa thải cô! Như vậy ông chủ vẫn là người tốt sao?"
Một đám phụ nữ cười nhạo rời đi, nhanh chóng mà đi thu dọn mọi thứ, các cô cũng không muốn bị đuổi đi a!
Lãnh Dạ Bạch trở về liền thấy Hạ Duy Y oan uất đứng ở đại sảnh, bộ dáng vừa muốn khóc lại vừa nén lại, trong lòng rùng mình, đám phụ nữ kia lại bắt nạt cô sao?
"Y Y..."
"Oa... Tiểu Bạch... Ông chủ là người tốt!"
"Đúng đúng! Ông chủ là người tốt! Ngoan, đừng khóc!" Lãnh Dạ Bạch bất đắc dĩ giúp cô lau nước mắt trên mặt, về phần anh nói "Ông chủ là người tốt" ngay cả chính anh cũng không tin! Thật không biết nha đầu kia suy nghĩ như thế nào mà luôn khẳng định ông chủ là người tốt đây?
"Ô ô..." Mũi đỏ cả lên, trên lông mi còn sót lại nước mắt, khóc thút thít hỏi, "Tiểu Bạch, anh có thể đến gặp tôi hay không?"
"A?" Lãnh Dạ Bạch bị cô hỏi không hiểu, lời này là cái ý gì?
Rầu rĩ tiếp tục hỏi, "Tôi đi rồi anh có nhớ tôi không?"
"Đi? Cô định đi đâu?"
Đáng thương hít hít mũi, "Không biết, Tiểu Bạch anh thu lưu tôi được không?"
Ách... Lãnh Dạ Bạch nhìn bộ dáng đáng thương của cô, nhíu mày, "Cô muốn rời khỏi đây à?"
Hạ Duy Y lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói, "Không muốn, nhưng ông chủ không phải muốn đuổi tôi đi sao?"
"Đuổi cô đi?" Cái này xem như tìm được nguyên nhân, buồn cười nhéo cái mũi đỏ của cô, "Cô yên tâm, ông chủ không có đuổi cô đi!"
Ách? Hạ Duy Y sững sờ nhìn anh, nước mắt cũng biến mất, không đuổi cô đi? "Thật vậy sao?"
"Thật!"
"Ha ha..." Trên lông mi còn sót lại nước mắt nhưng nụ cười trên gương mặt tươi rói, Lãnh Dạ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhanh đi rửa mặt đi! Đã khóc thành con mèo nhỏ rồi!"
"Nga, được!"
Nhìn gương mặt kia lộ ra nụ cười tươi, Hạ Duy Y lộ ra vẻ mặt đồng ý, lẩm bẩm nói, "Ông chủ thật đáng thương nga! Những người phụ nữ xấu xa kia đều bắt nạt ông chủ!"
Ông chủ đáng thương như vậy, cô nhất định phải đối tốt với ông chủ một chút, miễn cho ông chủ lại để ở trong lòng, mới vừa trong TV người kia vì cứ để ở trong lòng mà nhảy lầu rồi, nghĩ đến ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa, hoảng hốt mà chạy lên trên lầu, cô nhất định phải canh chừng ông chủ thật tốt, nhất định không thể cho anh cơ hội làm chuyện điên rồ!
"Phanh" Cửa phòng đập thật mạnh vào tường, phát ra một tiếng lớn, Tư Minh Dạ đem tầm mắt từ trên màn hình laptop chuyển qua cửa thì thấy một gương mặt mèo, trong mắt tất cả đều là sự bực bội.
"Ách..." Hạ Duy Y có chút không biết làm sao kéo kéo tóc, sau đó trực tiếp đi đến ngồi xuống sô pha, "Ông chủ, anh bận sao! Tôi ngồi ở đây vậy!"
Tư Minh Dạ chớp mắt, ngồi ở đó? Cô không phải thấy anh giống như con chuột thấy mèo, sợ tới mức mà chạy rất xa sao? Bây giờ chạy đến đây làm cái gì?
Nhíu nhíu mày, cư nhiên cũng không có bảo cô xéo đi, cái gì cũng chưa nói, cúi đầu tiếp tục công việc.
Hạ Duy Y ngồi ở trên sofa, im lặng không quấy rầy anh, chỉ là mở đôi mắt to ngập nước, không dám chớp mắt mà nhìn anh, chỉ sợ cô vừa rời đi Tư Minh Dạ lại chạy đi nhảy lầu!
Ánh mắt như vậy làm cho người ta muốn không chú ý cũng không được, Tư Minh Dạ không vui ngẩng đầu muốn bảo cô cút đi, nhưng lại thấy trên mặt cô là toàn bộ sự cảm thông, trong mắt còn có chút đau lòng.
Tư Minh Dạ trong lòng sợ hãi, đau lòng? Còn chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, nhíu nhíu mày, tiểu bạch thỏ này là xảy ra chuyện gì? Anh nhìn qua rất đáng thương sao? Không vui mím mím môi, những lời muốn nói ra khỏi miệng lúc nãy bị anh nuốt trở vào, cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Hạ Duy Y rất kiên quyết mà nhìn chằm chằm anh suốt một ngày, Tư Minh Dạ âm thầm nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút tò mò tiểu bạch thỏ này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhưng anh bây giờ còn có chuyện cần phải làm, không rảnh để ý tới cô!
Xử lý xong mọi chuyện, lại gọi vài cuộc điện thoại, giao mọi chuyện xong xuôi mới gập laptop lại, đi hướng phòng tắm, chuẩn bị đi tắm, nhưng mà...
Xoay người thật mạnh nhìn về tiểu bạch thỏ phía sau, lạnh giọng hỏi, "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Hạ Duy Y bị anh làm hoảng sợ, lui hai bước, kéo tóc, bộ dáng không biết có nên nói hay không.
"Nói đi!" Xoay người ngồi trở lại trên giường, chờ cô mở miệng, với tay bưng ly cà phê trên tủ đầu giường lên, nhíu nhíu mày, lạnh tanh! Nhưng vẫn tạm uống một ngụm.
Hạ Duy Y nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Ông chủ, tôi biết anh là người tốt!"
"Phốc..." Tư Minh Dạ phun cà phê ra, lần đầu tiên từ trước đến nay!
"Ông chủ, anh không sao chứ?" Hạ Duy Y vội vàng lấy khăn giấy giúp anh lau, lại duỗi tay vỗ vỗ lưng của anh.
"Cô nói cái gì?"
"A? Cái gì?"
Nhìn cô biểu tình không hiểu, Tư Minh Dạ lại hỏi, "Cô vừa mới nói cái gì?"
"Ông chủ là người tốt!"
Tư Minh Dạ chớp mắt nhìn kỹ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự nghiêm túc, con ngươi long lanh trong suốt thấy đáy, cô không phải nói dối, cô thật sự cho rằng anh là người tốt!
Tư Minh Dạ thật sự rất muốn cười, cư nhiên còn có người nói anh là người tốt? "Cô biết cái gì gọi là người tốt không?" Anh rất hoài nghi tiểu bạch thỏ này căn bản sẽ không biết phán đoán.
Hạ Duy Y đương nhiên nói, "Người rất tốt với tôi a!"
"Thế người xấu?"
Hạ Duy Y liếc mắt anh một cái, "Anh thật là ngốc mà! Người xấu đương nhiên chính là người đối tôi không tốt thôi!"
Ngốc? Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, tiểu bạch thỏ này cư nhiên dám nói anh ngốc? Khi nào thì lá gan lớn như vậy? Nhưng anh xem như đã biết, tiểu bạch thỏ này suy nghĩ có chút khác hẳn với người thường!
Nhìn Tư Minh Dạ đứng dậy, Hạ Duy Y khẩn trương đứng lên theo, Tư Minh Dạ xoay người nhìn cô, một tay nắm cằm của cô, khóe miệng tà mị nhếch lên, "Tiểu bạch thỏ, tôi muốn tắm, cô muốn theo giúp tôi sao?"
Hạ Duy Y sửng sốt một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, Tư Minh Dạ sửng sốt, chán ghét thu hồi tay, cô cũng giống những phụ nữ khác sao? Nghĩ trong lòng có chút khó chịu, âm thanh lạnh lùng nói, "Cút đi!"
Nếu trước kia Hạ Duy Y nghe câu thế này khẳng định sẽ ngoan ngoãn mà cút đi rất xa, nhưng bây giờ cô cứ đứng tại chỗ không chịu đi, nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ càng ngày càng lạnh, khẩn trương kéo tóc nói, "Tôi biết anh rất chán ghét tôi!"
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn cô, coi như tự hiểu!
"Nhưng mà... Nhưng mà tôi phải canh chừng anh!"
Hết chương 6.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |