← Ch.085 | Ch.087 → |
Lận Chước đỡ Thiệu Tình lên ngựa trước, sau đó hắn gọn gàng dứt khoát xoay người lên ngựa, vừng vàng ngồi sau lưng nàng, một tay cầm dây cương, một tay chiếm hữu ôm chặt vòng eo nàng.
Thiệu Tình thích thú nhìn xung quanh, con ngựa này cao lớn gấp đôi con ngựa bình thường, tầm nhìn cũng khác.
Đợi cho Thiệu Tình ngồi ngay ngắn, Lận Chước kẹp bụng ngựa, thấp giọng "giá!" một tiếng, con ngựa liền phi nhanh ra ngoài.
Tốc độ của con ngựa ngay lập tức làm khí huyết Thiệu Tính sục sôi, từ nhỏ nàng đã không thích ngồi yên, nữ công của nữ nhi nàng chỉ biết chút chút, nhưng nàng cực kì thích những hoạt động mạo hiểm, cảm giác chạy đua với gió khiến nàng tạm thời quên đi bản thân.
Lận Chước điều khiển con ngựa, tiếng ngựa hí vang hướng lên núi, ngay cả khi chạy trên đường đồi núi gập ghềnh, bảo mã vẫn chạy rất nhanh lại rất vững vàng. Cảnh sắc trước mắt thay đổi nhanh chóng, gió liên tục táp vào mặt, chiếc bờm tung bay phất phới, Thiệu Tình cũng cảm nhận được nam nhân đằng sau mình hưng phấn đến độ nào, cả người hắn n*𝖍*ấ*🅿️ 𝖓*♓*ô theo tốc độ của ngựa, vật cứng chọc vào ⓜ*ô*𝖓*🌀 nàng càng thêm rõ ràng.
Miệng Thiệu Tình có cảm giác khô khốc, bên trong cơ thể phấn khích càng sinh ra 𝐡🔼*𝐦 Ⓜ️𝖚*ố*п, nàng phát hiện bản thân mình cũng bắt đầu có dấu hiệu đ●ộ𝐧●🌀 𝖙ìռ●ⓗ.
Nàng thả lỏng 𝐭ⓗâ·n ⓣ𝐡·ể ɱề.Ⓜ️ 〽️ạ.𝖎, dựa người vào lòng 𝐧g·ự·↪️ Lận Chước. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, Lận chước hiểu nàng đồng ý 🌀𝒾🔼·🅾️ ♓𝖔🅰️·п cùng hắn. Bàn tay to lớn của hắn mơ.𝖓 т𝐫ớ.𝖓 đ●ườ●𝖓●𝐠 ⓒ●ⓞ●ռ●𝐠 của nàng, xoa eo nàng được một lúc, hắn bắt đầu c*ở*1 🍳𝖚ầ*ⓝ áo trên người nàng.
Hồ phục dễ mặc dễ cởi hơn y phục cung nữ, bảo mã thả chậm tốc độ, những trói buộc dưới thân nàng cũng từ từ tháo bỏ. Sau khi s-ờ 𝐬⭕ạ𝐧-𝖌 chán chê, Lận Chước tìm được lối vào khiến hai người lạc vào thiên đường. Hắn nhẹ nhàng nâng hông nàng lên, nhắm chuẩn xác cửa huyệt ướ_✝️ á_t, rồi thả nàng xuống, hai người hòa làm một, cảm giác sung ⓢ.ướ𝐧.g kia làm cho hai người đồng thanh bật ra tiếng rên nhỏ.
Ở tư thế này, mị huyệt 𝖘_𝐢ế_✝️ 𝒸ⓗ_ặ_🌴, quy đầu to lớn đẩy lùi mọi chướng ngại, đâ_𝐦 thẳng đến hoa tâm, khiến Thiệu Tình mềm nhũn người, dòng điện len lỏi trong cơ thể làm nàng phải phát ra tiếng 𝐫ê_𝐧 𝐫_ỉ, mị thịt co rút lại, dùng sức siết lấy thân gậy đang xâm chiếm lãnh thổ.
Gân xanh quấn quanh côn th*t, 〽️á●⛎ nóng sục sôi, dán sát vào lớp mị huyệt bên trong, chặt chẽ khắng khít. Trái tim hai người gần như nhảy cùng nhịp đập, từ từ sát lại gần, muốn hòa làm một với nhau.
"A...a.... ha...." Thiệu Tình 𝐭♓·ở 🌀·ấ·ⓟ. Lúc này Lận Chước thúc ngựa lao nhanh đi, con ngựa chạy băng băng, lúc lưng ngựa 𝖓.♓ấ.ⓟ ⓝh.ô, côn th*t cũng ra vào trong cơ thể nàng, âm thanh phập phập cùng tiếng nức nở thỏa mãn bị gió cuốn trôi.
Lận Chước một tay vẫn cầm cương, tay kia đã mò lên 𝖓-🌀-ự-ⓒ Thiệu Tình, không khách khí bao trùm lấy nó. Ban đầu hắn 𝖛ⓤố·𝖙 ⓥ·𝖊 nụ hoa qua lớp vải, khiến đầu v* dựng đứng lên, tiếp đó hắn luồn tay vào cổ áo, ngang ngược xoa nắn nhũ hoa m*ề*ⓜ Ⓜ️ạ*i, cảm nhận được khối thịt tươi mát nhảy nhót trong tay.
Mọi thứ đều nảy lên theo bước chân của con ngựa, tốc độ phi thường, dưới mặt đường xóc nảy, nhục hành không kiêng nể gì lao vào trong nàng, không theo quy tắc, không thể đoán trước, những cú va chạm mãnh liệt làm cho toàn thân nàng bốc cháy.
"A...ưm" Tiếng ⓡê*ⓝ r*ỉ như tiếng mèo kêu của Thiệu Tình bị gió nuốt vào vẫn truyền đến tai Lận Chước, len lỏi vào trái tim hắn.
𝒟ụ*c ν*ọ*n*𝖌 của hắn bị mị thịt điên cuồng cắn chặt theo từng cái lên xuống của lưng ngựa, mạnh mẽ đâ-〽️ ⓥ-à-𝐨 bên trong, đi được một lúc, mị huyệt kia lại bắt đầu co rút. Khi hắn vừa mới thả lỏng, tầng tầng lớp lớp mị thịt nhào nặn côn th*t của hắn, càng lúc nàng nhanh. Một mặt hắn kiêu ngạo xoa 𝐛.ó.ⓟ n𝖌ự.c nàng, một mặt hắn căng cứng người, tiếp nhận từng cái co thắt từ bốn phương tám hướng ập đến, nghiệt căn của hắn như bị hàng vạn cái miệng nhỏ cắn ɱú●† cùng một lúc, dòng điện không ngừng chạy từ dưới xương cụt lên thẳng đỉnh đầu.
Tốc độ song hành với tình dục khiến cho nhiệt độ trên cơ thể hai người tiêu tán đi rất nhiều. Thiệu Tình nhắm mắt lại, liên tục ⓣ.♓.ở ◗ố.↪️, trong cơ thể có cảm giác vui ş-ư-ớⓝ-𝖌 nói không nên lời, 𝖙●ℹ️●п●𝖍 ◗●ịc●𝐡 từ tử cung bắn ra, làm ướt nhẹp chỗ hai người ℊℹ️*🔼*🅾️ 𝐡*ợ*🅿️, ướt luôn cả hông của Lận Chước.
"Ư...." Âm thanh Thiệu Tình vút cao, pháo hoa trước mặt nàng nổ ra, κ_𝐡_ⓞ_á_𝖎 ⓒả_〽️ mãnh liệt khiến cơ thể nàng căng cứng, nhưng con ngựa vẫn chưa dừng lại, trong lúc nàng đang cao trào, thứ đồ kia vẫn tiếp tục lao tới, nàng đ·ê 𝐦·ê không biết đang ở phương trời nao.
Chất lỏng trong mị huyệt bị giữ lại, ước chừng qua một nén nhang, Lận Chước mới gầm nhẹ lên, phóng thích 𝐭_ℹ️ⓝ_𝐡 ԁ_ị_🌜_𝐡 đặc sệt vào trong cơ thể nàng, nơi hai người 𝐠●ℹ️●@●ο ♓ợ●🅿️ vẫn không có một khe hở, trong chốc lát, hắn lại cương cứng lên. Trước khi chạy đến đỉnh núi, Thiệu Tình giống như người vớt lên từ trong nước, lúc vó ngựa dừng lại, nàng khẽ mở mắt, chỉ có thể nằm trong 𝐧.🌀ự.🌜 Lận Chước, qua một lúc lâu cũng không thể cựa được nổi.
Lúc hai người tách ra, 𝖙ℹ️𝓃-𝐡 ԁ-ị-c-𝐡 chảy xuống giữa hai chân Thiệu Tình không thể ngăn được, lúc này mới thấy rõ nam nữ khác nhau chỗ nào. Thiệu Tình cảm thấy mình sắp vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng Lận Chước vẫn còn dồi dào tinh lực. Sau khi hắn mặc lại quần áo cho hai người, buộc ngựa lại, rồi bế ngang Thiệu Tình đi đến cái đình trên đỉnh núi hóng gió, hắn đặt nàng xuống, để nàng ngồi nghỉ.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |